
Cuộc đua vào ngõ cụt?
Case study là một trong những hình thức học tập đặc
trưng tại trường kinh doanh Harvard. Mỗi case study
là một tình huống cụ thể mà người học và giảng viên
có thể thảo luận và rút ra những bài học thực tế.
"Hoàn toàn không có lý do gì để các nhà thầu không
hoàn thành công việc nhanh chóng và hoàn hảo về
cả tốc độ và chất lượng," ông David MacDonagle nói
trong khi cố châm điếu thuốc. Những cơn gió ấm và
cơn mưa tiếp tục làm ông tốn diêm. Cuối cùng ông ta
đã ngừng và cất điếu thuốc vào trong túi.
Ông MacDonagle, người đứng đầu Cơ quan Hàng
không của Canada (CAA), và cả những người khác
tại trụ sở của CAA đều lo lắng. Chỉ lát nữa thôi, dự
án mà họ đã đầu tư bốn năm qua, sẽ có đợt thử
nghiệm thực tế đầu tiên, cách mặt đất 350 km. Cảm
thấy tù túng trong văn phòng và bị áp lực bởi sự hiện
diện của các phương tiện truyền thông, MacDonagle
đã gọi Samantha Van Sant, người quản lý trẻ và
thông minh của dự án này, ra ngoài đi dạo.

Van Sant, một cựu thiếu tá quân đội cũng đã tham gia
nhiều vào dự án. Từ năm 2006, cô được giao quản lý
hai nhà thầu mà CAA thuê để chế tạo một bộ cánh
tay robot khổng lồ (mọi người gọi là REACH) cho
Trạm vũ trụ quốc tế, một dự án 1,2 tỷ đô.
"Cô thường làm thế nào để giữ ổn định tinh thần?"
MacDonagle hỏi.
"Tôi thường chạy bộ," Van Sant vừa nói vừa nhìn
xuống con đường dẫn từ trụ sở CAA qua những cánh
đồng ngô, con đường cô đã chạy nhiều dặm.
Họ quay lại để nhìn tòa nhà của cơ quan, mặc dù rất
bề thế nhưng nhỏ bé trước sự trống trải của
Quebec[1]. Phong cảnh làm Van Sant nhớ tới một
trong những câu của MacDonagle:
"Chúng ta là một quốc gia du hành vũ trụ nhỏ bé..."
Canada là một nước nhỏ trong lĩnh vực vũ trụ so với
Mỹ, Nga, châu Âu, và Nhật Bản. Mặc dù luôn có rủi ro
thua lỗ, CAA đã làm mọi việc có thể để các nhà thầu
của REACH - Hollenbeck Aircraft và Eskina Software
Systems hoàn thành giai đoạn đầu của dự án kịp thời

và đưa được nó lên trạm vũ trụ trong năm nay, khi
mà các phòng thí nghiệm trên quỹ đạo sẽ chính thức
được hoàn tất.
Sự cân bằng giữa chất lượng, lịch trình và phạm vi dự án
không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Và, thật đáng kinh ngạc, họ đã hoàn thành dự án
đúng thời hạn và ngân sách. REACH đã được mang
lên trạm, dù vẫn còn nhiều việc phài hoàn thành, bao
gồm "bàn tay" phức tạp vừa với cánh tay của robot để
thực hiện các việc hết sức tinh vi. Những bổ sung đó
sẽ còn được tiến hành trong hai năm nữa.
Các nhà thầu đã đạt kết quả tốt về tốc độ; nhưng chất
lượng lại có vấn đề. Trục trặc với phần mềm, động

cơ, và mạch điện luôn nảy sinh. Không một đợt thử
nghiệm nào hoàn thành hoàn hảo trong suốt 4 năm
qua. "Vâng, chúng tôi có thể sửa được cái đó," đại
diện nhà thầu luôn nói vậy, không thèm để ý tới
những băn khoăn của CAA. Đại diện nhà thầu nói với
Van Sant, "Chúng tôi đã cảnh báo anh rằng rút ngắn
thời hạn sẽ tăng rủi ro cho dự án".
Theo hợp đồng, các giai đoạn của dự án: nghiên cứu
và phát triển (R&D), tạo mẫu, thử nghiệm, sản xuất
và kiểm soát chất lượng - tiến hàng song song, giai
đoạn bắt đầu trong khi giai đoạn trước mới hoàn
thành được 50%. Hình thức này không phải ai trong
lĩnh vực hàng không vũ trụ cũng chấp nhận. Nhưng vì
thời gian cho việc xây dựng trạm vũ trụ có hạn và vì
luôn có nguy cơ bị giảm ngân sách cho CAA nên
công ty đặt mục tiêu hoàn thành trong 6 năm khối
lượng công việc của 10 năm. Nhiều mô hình hóa trên
máy tính được dùng thay cho kiểm tra thực tế. Quy
trình kiểm tra chất lượng không chặt chẽ. Vì dự án có
quá nhiều yếu tố không tính được trước, CAA đã
đồng ý ký hợp đồng loại CPFF[2]

Trong những năm Van Sant còn trong quân đội, cô đã
nổi tiếng với tính cách quyết đoán và khả năng tập
trung vào mục tiêu, đó chính là lý do MacDoangle
thuê cô quản lý dự án đầy rủi ro này. Cô biết tốc độ là
quan trọng.
"Chúng ta nên quay lại," MacDonagle nói. "Các nhà
báo đang đợi. Tôi đã đồng ý cho họ một cuộc phỏng
vấn nhanh. Tôi biết họ sẽ hỏi gì: "Liệu lần này
REACH sẽ có hoạt động không?" Khi họ quay lại tòa
nhà thì cơn mưa bắt đầu. Ông nhìn cô "Cô có nghĩ nó
sẽ hoạt động không?".
Khó khăn từ vũ trụ
Với chiếc bút đỏ trong tay, MacDonagle đứng trước
một nhóm phóng viên và hỏi liệu họ có biết rằng 50
năm trước đây nước Mỹ đã phóng nửa tỷ chiếc kim
đồng dài 1 inch vào quỹ đạo để thu được sóng vô
tuyến. Một số kim đã làm rách màn thu năng lượng
mặt trời của trạm vũ trụ.
Ông nói. "Từ khi màn bị các chiếc kim đâm thủng,
trạm vũ trụ đã hoạt động với ít năng lượng hơn. Sửa