YOMEDIA
ADSENSE
NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần cuối
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:20
56
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Có rất đông người đang tụ họp trước cửa phòng của thầy hiệu trưởng. Tôi nhìn thấy trong số đó có học sinh của cả 3 cấp. Khi chúng tôi có mặt trong phòng thì mọi người đều đã đến đủ mặt. Tôi nhận ra một trong số đó có một chị học cấp III mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy trong nhóm cùa anh họ tôi. Thì ra chị ấy cũng là đại diện của cấp III.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần cuối
- NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần cuối
- Có rất đông người đang tụ họp trước cửa phòng của thầy hiệu trưởng. Tôi nhìn thấy trong số đó có học sinh của cả 3 cấp. Khi chúng tôi có mặt trong phòng thì mọi người đều đã đến đủ mặt. Tôi nhận ra một trong số đó có một chị học cấp III mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy trong nhóm cùa anh họ tôi. Thì ra chị ấy cũng là đại diện của cấp III. - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Vào chỗ đi! Cho tới khi Thanh Trâm gắt lên từ sau lưng, tôi mới di chuyển tiếp. Bên cạnh Minh Châu quả là có hai chỗ trống. Minh Châu quay lại nhìn tôi và mỉm cười. Vậy là chuyện này không nhầm lẫn gì nữa. Tôi thật sự có tên trong buổi họp này. - Hoan nghênh những người cò tầm ảnh hưởng nhất của các cấp. Thầy hiệu trưởng vui vẻ bắt đầu cuộc họp khi đã đủ mặt. - Có mấy khuôn mặt mới tinh mà tôi chưa từng thấy. Các em có thể tự giới thiệu sơ về mình được không? Cô nhóc ngồi cuối bàn nói trước :
- - Em là Ngọc Lan, lớp 5/2. Đại diện cho cấp I. Nghe cách nói chuyện hình như không giống với một học sinh lớp 5 cho lắm. Những người có mặt ở đây đều là những người không bình thường, ngoại trừ tôi. - Em là Minh Châu Lớp 8A, đại diện cấp II. - Thanh Trâm lớp 8A, đại diện cấp II. Tới phiên tôi. Tôi phải nói gì đây? - Dạ...em là Minh Trúc lớp 8A. Tôi không dám tự xưng mình là đại diện cho cấp II, bởi vì tôi chẳng làm gì cho cấp II cả. Ngược lại, tôi lại là đứa ngốc nhất. - Minh Trúc là Princess của cấp II. Minh Châu vừa nói đỡ lời cho tôi. Mọi người nhìn về cả 3 chúng tôi. Chị học sinh
- cấp III cười : - Cấp II có 2 đại diện và một Princess, lại còn tập trung ở cùng một lớp nữa. Hình như chuyện này hơi kì lạ thì phải. À, em là Thúy Diệu Lớp 11, đại diện cho các bạn nữ cấp III. Anh chàng cuối cùng đẩy gọng kính lên sát mắt một chút : - Em là Hữu Phước lớp 12, trưởng ban chấp hành học sinh cấp III. Thầy hiệu trưởng gật gù : - Tuổi trẻ...đúng là đáng ngưỡng mộ thật! Ok! Nội dung của cuộc họp hôm nay sẽ xoay quanh chuyện những bức tường bị phá vỡ. Tôi đã nhận được sự ủng hộ của không ít các học sinh trong vụ này. Vừa dứt lời, chúng tôi đã nghe đám đông bên ngoài la hét : - Đả đảo chuyện sát nhập 3 khối! Hãy xây dựng lại những bức tường.
- Cô Hiệu Trưởng cũ, bây giờ là phó hiệu trưởng của trường vội nói ngay : - Ý của thầy hiệu trưởng là sau này, trong tương lai chúng ta sẽ nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt của tất cả các học sinh. - Vậy thì bao giờ cái tương lai đó mới xãy ra? - Chị Thúy Diệu hỏi. Anh Hữu Phước gật đầu đồng tình : - Đúng vậy. Nhất là lại nhằm vào thời điểm một học sinh cấp III bị dán một mảnh giấy cảnh báo ngay giữa trán từ "Queen" của cấp II nữa. Anh ta cố tình nói như thế và chuyển cái nhìn sắc lẻm sang Minh Châu. Cô nhóc lớp 5 tên Ngọc Lan cạnh bên Minh Châu cũng nói ngay : - Và một học sinh lớp 1 bị học sinh cấp III bắt nạt ngay trong khuôn viên cấp I. Ông anh đó còn tuyên bố khu khuôn viên này bây giờ thuộc về cấp III. Im lặng kéo dài khi đại diện 3 cấp bắt đầu trao cho nhau những cái nhìn không mấy thân thiện. Thầy hiệu trưởng nói :
- - Đó là lý do các em có mặt ở đây. Tôi muốn các em cùng sự ảnh hưởng của mình để làm cho 3 cấp hòa thuận với nhau. Chị Thúy Diệu cười mỉa mai : - Thầy à, tụi em chỉ là những người đại diện thôi. Không phải là "Queen" hay "Princess", có thể ra lệnh cho mọi người đâu. - Nói như vậy là không đúng rồi. - Thanh Trâm xen vào - Cái này không mang tính chất ra lệnh hay không. Nếu như đó là điều mà họ không muốn làm thì mệnh lệnh chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng tôi không ra lệnh, là mọi người tự hành động theo những gì mà họ thấy chướng mắt thôi. - Đủ rồi! - Cô hiệu phó ngăn tất cả mọi người lại, trước khi buổi họp này biến thành một cuộc hỗn chiến. Thầy hiểu trưởng là người duy nhất vẫn tỉnh bơ : - Các em làm tôi chợt nghĩ ra một chuyện rất hay. Trước đây nội quy của trường là
- cấm các học sinh vượt qua những bức tường. Bây giờ nó được đổi lại là toàn bộ các học sinh phải hoàn thuận với nhau. Fair enough? Tất cả mọi người đứng lên đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại 3 chúng tôi. Tôi nghĩ đây có nghĩa là buổi họp đã kết thúc. Sau cùng thì 3 chúng tôi cũng đứng lên. Khi chúng tôi vừa quay đi thì thầy hiệu trưởng đã gọi lại : - Minh Châu! Tôi có chuyện muốn nói với em. Minh Châu đứng yên tại chỗ, nhưng không quay mặt lại. Thanh Trâm bảo tôi : - Bạn đi trước đi. Tôi ngần ngừ chưa muốn đi. Minh Châu mỉm cười với tôi : - Minh Trúc đi trước đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ngoài kia. Vậy là tôi đi ra một mình. Bình thường Minh Châu luôn là người muốn tôi tham dự
- tất cả những hoạt động của bạn ấy và Thanh Trâm, duy chỉ có lần này. Chuyện này làm cho tôi thấy hơi buồn một chút. Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa hiểu rõ mình là gì trong "Princess" và nhóm 3 người. Minh Châu dạo này lạ lắm. Bạn ấy có gì không muốn cho tôi biết nhỉ? Nhưng mà con người ta ai chẳng có bí mật. Tôi không thể bắt bạn ấy nói hết những bí mật đó cho tôi nghe được. Làm như vậy là ích kỉ lắm. Princess...tôi không muốn làm Princess nữa. Trước đây tôi đã rất vui khi mọi người gọi mình là Princess, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi hoàn toàn không xứng đáng với cái tên gọi này. Tôi đã từng thắc mắc tại sao Minh Châu lại có thể ra lệnh cho người khác, tuy nhiên, mãi tới tận bây giờ tôi mới biết bạn ấy là "Queen". Cái gì tôi cũng là người biết sau cùng hết. Tôi quá chậm chạp. Tôi gỡ cái ruy băng trên tóc ra. Đây là cái màu hồng có dòng chữ "Princess" mà Minh Châu đã tặng cho tôi. Tôi đoán nó là nguyên nhân để mọi người gọi tôi là Princess. Tôi buộc nó vào một cành cây, rồi bỏ đi. Tôi sẽ không là Princess nữa. - Chị à, chị có thể lấy cái đó dùm em không?
- Tôi quay mặt lại. Cô nhóc Ngọc Lan lớp 5 hồi này. Cô nhóc hỏi tôi : - Chuyện gì khiến cho một Princess không muốn là công chúa nữa? Tôi cúi mặt. Là chuyện gì khiến cho lòng tôi nặng nề như thế này. Có lẽ, tôi cảm thấy mình không còn nằm trong bộ 3 như ban đầu nữa. Ngọc Lan nhìn cái ruy-băng trên cánh cây, rồi hỏi lại một lần nữa : - Chị không muốn làm Princess nữa? Tôi im lặng, được một hồi, tôi gật đầu. - Có thể cho tôi biết lý do được không? Phòng hiệu tưởng lúc đó chỉ còn lại 3 người : Thầy hiệu trưởng, Minh Châu và Thanh Trâm. Thầy hiệu trưởng lên tiếng phá tan sự yên lặng trước : - Mấy năm không gặp, con đã khác đi nhiều lắm. Minh Châu mỉm cười :
- - Con người ta ai cũng phải trưởng thành. Cái gì cũng cần thời gian để dần biến đổi. Nhưng không phải ông đang đi du lịch rất vui vẻ à? Sao tự nhiên lại quay về đây? Thầy hiệu trưởng trả lời tỉnh bơ : - Thay đổi ngôi trường này. - Bất chấp sự ******** của tất cả các học sinh sao? Thầy bật cười : - Ha...nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ nhoi đó mà thay đổi kế hoạch của mình thì đâu phải là ông. Không phải cháu cũng vậy sao, Queen? Minh Châu lắc đầu : - Cháu sẽ không làm như ông. Cháu không muốn tự mình rước lấy rắc rối với một quyết định đột ngột. Như cháu đã nói, cái gì cũng cần phải có thời gian để nó tự
- thay đổi. - Rất tốt! Lựa chọn con trở thành người thừa kế là một quyết định đúng nhất mà ta từng làm từ trước tới nay. Minh Châu đẩy ly trà đến trước mặt thầy hiệu trưởng : - Nhưng ông phải phải chỉ đơn giản quay về đây để làm mấy chuyện vớ vẩn này. - Đúng vậy! Cháu rất thông minh. Hiệu trưởng đột nhột thay đổi sắc mặt. Thầy nhìn sâu vào mắt Minh Châu : - Ông quay về lần này một phần cũng là vì cháu. - Vì cháu? Ý ông là sao? - Đừng vờ nữa! Ông không có mặt ở đây không có nghĩa là ông không biết những gì mà cháu đã làm trong thời gian qua. "Princess" trong cuộc chơi của cháu có ý nghĩa như thế nào? Cháu đã là Queen rồi, vì sao còn có thêm một Princess nữa?
- Cũng vào lúc đó, ở một căn phòng thuộc khu vực cấp I. - Trở thành Princess, rồi sau đó lại vứt bỏ. Princess trong mắt chị có nghĩa lý gì? Nếu ngay từ ban đầu đã biết mình không đủ khả năng, sao còn tự xưng là Princess? - Tôi không tự xưng mình là Princess. Cái tên "Princess" đến từ Minh Châu. - Là do họ muốn biến thành Princess, con không can hệ gì trong chuyện này. Sau câu trả lời của Minh Châu là sự im lặng bao trùm. Cho tới một lúc sau, thầy hiệu trưởng mới nói tiếp : - Vậy thì cứ coi như con nói đúng. Họ muốn trở thành công chúa. Vậy chuyện gì đã xãy ra với những công chúa trước đó? Họ đã biến mất một cách bí ẩn, con trả lời chuyện này sao đây? Minh Châu mỉm cười. - Chị nói là Minh Châu đã biến chị thành Princess? Vậy chị ấy làm như vậy để làm
- gì? - Tôi không biết. Sau một loạt câu hỏi nhận được những câu trả lời giống nhau, nghĩa là tôi không biết gì hết. Ngọc Lan thở mạnh. - Thôi được! Vậy bây giờ không còn là công chúa nữa, chị sẽ như thế nào? Tôi cười gượng : - Là chính tôi! Tôi sẽ trở lại với mình ban đầu. Ngọc Lan chớp mắt : - Suy nghĩ của bà chị đơn giản thật đó. Bà chị không lường trước được sự nguy hiểm khi không còn là công chúa nữa sao? Tôi tròn mắt ngạc nhìn6. Nguy hiểm...là sao ta?
- - Có thể bản thân chị không tin mình là một công chúa. Nhưng người khác thì có đó. Sau lời nói đó, tay tôi bị kéo. Tôi nhìn xuống. - Princes...Chị Princess... Ngọc Lan gật gù : - Thấy chưa! Tôi đã nói mà...À, quên nói cám ơn bà chị đã cứu em tôi hồi nãy. Đây chính là cô nhóc lớp 1 trong khuôn viên cấp I lúc đầu. Thì ra đây là em của Ngọc Lan. - Bây giờ thì tất cả những đứa nhỏ này tin rằng chị là Princess thật sự. Mặc kệ cái mồm ngoác rộng hết cỡ của tôi. Một đám con nít nhào tới đè tôi xuống. Tới lúc này, tôi mới biết mình không phản kháng gì được nữa. Đây là khu vực cấp I.
- Mặc dù vậy, chuyện tôi bị mấy đứa nhỏ bao vây cũng không hệ trọng bằng chuyện Minh Châu đang đứng trước cành cây có buộc dải nơ hồng. Minh Châu khẽ nhíu mày ra vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó. Thanh Trâm lắc đầu : - Chẳng biết Princess muốn làm gì nữa. - Hãy lập tức tìm cho ra Minh Trúc! - Minh Châu quay mặt lại - Những ai tự ý kết thúc trò chơi đều phải nhận lấy hình phạt. Thanh Trâm ngăn lại : - Đừng! Minh Châu mỉm cười, một nụ cười đáng sợ nhất mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy : - Sao vậy? Thanh Trâm chống lại tôi vì con bé đó à? - Không phải... - Thanh Trâm cúi mặt - Vì tôi không muốn thấy Minh Châu như vậy nữa. Hãy để tôi trở thành công chúa và kết thúc mọi chuyện.
- Minh Châu tiến tới sát bên Thanh Trâm : - Yên tâm...tôi sẽ không bao giờ biến Thanh Trâm thành công chúa đâu. Tôi muốn Thanh Trâm mãi mãi ở bên cạnh tôi. Hãy lập tức đi tìm con bé ấy. Thanh Trâm đứng lặng một hồi rồi bỏ đi. Đợi Thanh Trâm đi khỏi, Minh Châu tháo sợi dây nơ xuống và hôn nhẹ lên nó : - Hoan nghênh đến với vùng đất chết của các Princess, Minh Trúc. Trong khi đó, tôi khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi mấy đứa nhỏ và nghe lời giải thích từ Ngọc Lan. Thì ra tôi được tụi nhỏ hâm mộ tới như vậy, một chuyện không ngờ tới. - Ngọc Lan! Hãy mau ra đây đi! Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả tôi chạy ra ngoài xem có chuyện gì xãy ra. Chúng tôi nhìn thấy một nhóm học sinh cấp III đang đứng trong khu vực cấp I hút thuốc và phun khói vào mặt một số học sinh nhỏ. Ngọc Lan hét lên :
- - Mấy người làm cái gì vậy? Nhóm học sinh cấp III dừng lại : - Mượn chỗ này hút thuốc một chút. Cô nhóc có ý kiến gì à? - Sao các người không sang khu vực khác? - Oh, vì chỉ có nội quy khu vực cấp I là không cấm hút thuốc thôi. Tôi cảm thấy khó chịu vì hết lần này đến lần khác, thiệt thòi nhiều nhất vẫn là các học sinh của khu vực cấp I. Tôi ngăn Ngọc Lan lại để đối mặt với họ : - Đừng tiếp tục quá đáng như vậy nữa. Tại sao các người luôn nhắm vào nhũng đứa trẻ này mà bắt nạt chứ? Toàn bộ học sinh cấp III đều như vậy à? Một trong những người ấy vẫy tàn thuốc lên tóc tôi : - Câm mồm! Mày tưởng mày còn được phép ra lệnh sao? Mày đâu còn là Princess nữa, phải không?
- Tôi lùi về sau một chút. Không ngờ chuyện tôi không còn muốn là Princess lại được mọi người biết đến nhanh như vậy. - Tao cho mày một lời khuyên nhé! - Một chị lớp 11 nói với tôi - Chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Mày không biết mày đang ở tình thế như thế nào sao? Cấp II không còn bảo vệ cho mày nữa. Mày chẳng là gì cả. Tôi lặng người, ngồi bệt xuống đất từ bao giờ không biết. Hình như bây giờ tôi đã hiểu "Nguy Hiểm" mà Ngọc Lan nói hồi nãy là gì rồi. Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Mọi chuyện xãy ra quá tệ hại. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi. Nó làm người tôi run lên. Nếu không là Princess, các bạn cấp II liệu có chống lại tôi y như những người này không? - Nhưng bây giờ cô ấy là Princess của cấp I! Tất cả mọi cái nhìn đều hướng về Ngọc Lan. Ngọc Lan phủi hết mấy cái tàn thuốc trên tóc tôi :
- - Minh Trúc, chị nên nhớ rằng Princess không phải chỉ do ý nghĩ của bản thân muốn hay không, nếu như chị đã là Princess thì hãy cố gắng phấn đấu cho xứng đáng với ý nghĩa của "Princess". Cái mà chị thiếu bây giờ chính là sự tự tin và lòng kiên trì. Chị không tự tin mình sẽ có thể là Princess, và không kiên trì để thử thay đổi bản thân. Nói trắng ra thì chị không xứng đáng là Princess. Tôi chớp mắt. Vậy có nghĩa là sao? - Nhưng có một thứ chị có mà người khác không có. Đó chính là lòng nghĩa hiệp. Chúng tôi thích cái tính ngốc ngếch và chậm tiêu của chị. Từ nay trở đi, chị sẽ là Princess của cấp I. Họ đặt lên đầu tôi một cái vương miện bằng kim loại. Tất cả những đứa trẻ cấp I cười với tôi : - Princess! Tôi từ từ đứng dậy. Tôi quay sang mấy người cấp III. - Vậy mấy người có thể đi khỏi đây được chưa? Tôi sẽ kiến nghị chuyện bổ sung
- nội quy cấm hút thuốc cho khu vực cấp I. Cám ơn đã nhắc nhở tôi. Và tự dưng tôi mỉm cười, một nụ cười hết sức tự tin mà tôi chưa bao giờ có được từ trước đến nay. Nhóm người cấp III hằn học bỏ đi. - Cám ơn nhiều lắm! Ngọc Lan gật gù : - Hãy biết ơn chúng tôi bằng cách mau chóng trở thành một Princess đi, bà chị à. Tôi phì cười. Ngọc Lan giống y như một bà cụ non trong lốp một nhóc học sinh lớp 5 vậy. Tuy nhiên, khi ngẫm lại những gì Ngọc Lan nói hồi nãy, tôi quả thật phải cố gắng nhiều lắm,theo như lời cô bé. Khu vực cấp II đang nhốn nháo lên vì tôi. Tôi vẫn chưa biết chuyện ấy.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn