Anh Huy tuy mới 37 tuổi mà đã thành triệu phú. Khi nói về sự thành đạt của mình, anh nói: “Sở dĩ tôi có được như ngày hôm nay là vì tôi thực hiện nghiêm túc lý tưởng của mình. Đồng thời tôi luôn cố gắng trong nhiều năm, tích cực làm việc tích luỹ kinh nghiệm.
Trèo cao ngã đau (Phần 1/2) Hai yếu tố này không thể thiếu, nếu chỉ có lý tưởng cao đẹp mà không tìm cách thực hiện nó thì không thể làm nên thành tựu gì, lý tưởng sẽ chỉ là sáo rỗng mà...
Trèo cao ngã đau (Phần 1/2)
Anh Huy tuy mới 37 tuổi mà đã thành triệu phú. Khi nói về sự thành đạt của
mình, anh nói: “Sở dĩ tôi có được như ngày hôm nay là vì tôi thực hiện
nghiêm túc lý tưởng của mình. Đồng thời tôi luôn cố gắng trong nhiều năm,
tích cực làm việc tích luỹ kinh nghiệm.
Trèo cao ngã đau (Phần 1/2)
Hai yếu tố này không thể thiếu, nếu chỉ có lý tưởng cao đẹp mà không tìm
cách thực hiện nó thì không thể làm nên thành tựu gì, lý tưởng sẽ chỉ là sáo
rỗng mà thôi. Không ai ngay từ đầu đã có lý tưởng cao đẹp, mà phải căn cứ
vào năng lực của mình để xác lập mục tiêu lý tưởng phấn đấu cho mình”.
1. Nguyện ước cao xa làm cho “lý tưởng’ thành “không tưởng”
Có nhiều người có lý tưởng cao đẹp, nhưng họ không thể kiên trì đến cùng,
không quan tâm dến việc nhỏ nhặt trước mắt. Trong mắt họ những người
khác cũng chỉ là những người bình thường và cho rằng mình không thể có
tiếng nói chung với họ được. Nhưng khi bắt đầu giao lưu, mọi người sẽ bị mê
hoặc bởi chí khí hào nhoáng bề ngoài của họ. Ông chủ sẽ cho rằng họ là
những giường cột độc đáo của công ty. Thế nhưng trên thực tế, họ chỉ có lý
tưởng cao siêu, mà không có thực lực để thực hiện lý tưởng đó. Phần lớn thời
gian họ đắm mình trong lý tưởng đó, lâu dần họ sẽ không thể và cũng không
làm nên thành tựu gì, mà chỉ nói khoác thôi. Chí khí hào nhoáng của họ trước
đây trở thành chủ đề tán gẫu của đồng sự. Trừ phi họ tỉnh ngộ ra, cố gắng
phấn đấu vì lý tưởng. Nếu không thì điều chờ đợi của họ là “không tưởng”;
hoặc là họ sẽ bị sa thải và chuyển đến công ty khác, rồi lại tiếp tục diễn trò ba
hoa và bi kịch lại tiếp tục diễn ra.
Hoa tốt nghiệp loại ưu ở khoa tiếng trung trường Đại học ngoại ngữ Hà Nội,
cô ao ước được vào làm ở một công ty liên doanh. Nhưng rồi run rủi thế nào
cô lại vào làm việc ở một công ty tư nhân mới thành lập được nửa năm. Một
người có mộng ước cao xa như Hoa, không chú ý gì đến công ty nhỏ này, cô
muốn lợi dụng thời gian làm việc để làm bàn đệm đi tìm việc nơi khác.
Theo cô mọi thứ ở công ty tư nhân này chẳng ra sao. Ông chủ thì “hãm tài”,
chế độ quản lý không hoàn thiện, các đồng sự thì “quê một cục”… công ty
trong mộng của cô hoàn toàn khác. Cô cho rằng, một sinh viên tốt nghiệp loại
ưu như cô việc gì phải làm nhhững công việc vặt vãnh như chỉnh lí văn bản,
đánh máy… Cô cho rằng bài viết đơn giản này việc gì cô phải nhúng tay vào,
bản báo cáo có đáng gì mà phải nhờ mình viết… Cứ như vậy ngày nào Hoa
cũng than vãn kêu ca, cho rằng mình không chịu nổi cung cách làm việc nơi
đây. Công việc gì có thể đùn đẩy cho người khác làm là cô “nhường” luôn
cho họ. Cô cho rằng công việc nhỏ mọn ấy không ở trong tầm nghĩ của cô,
công việc mà cô phải làm là những “công việc to lớn” đáng giá ngàn vàng.
Mộng tưởng của cô sao mà xa vơi thế? Thời gian thử việc đi qua nhanh
chóng, ông chủ công ty nói với Hoa: “Chúng tôi thiết nghĩ cô quả thật là một
nhân tài. Nhưng một khi cô đã không hài lòng với công ty nhỏ này của chúng
tôi, thì chúng tôi chẳng có lý do gì mà giữ cô ở lại đây. Mời cô đi tìm công ty
danh giá nào đó phù hợp với cô ”.
Khi bị đào thải Hoa mới bừng tỉnh, lúc đầu khi xin vào làm việc ở công ty này
cô cũng phải tốn bao nhiêu công sức. Hơn nữa, trong tình trạng kiếm việc làm
hiện nay thì để có được một công việc “ra hồn” cũng không phải dễ . Lần đầu
tiên đi làm đã bị “nốc ao” thế này thì thật “xui xẻo”. Cô cảm thấy hối hận,
nhưng đã quá muộn.
Có nhiều bạn trẻ lại khác với Hoa, họ cũng có những mộng ước cao xa, nhưng
hàng ngày họ không chìm đắm trong những mộng tưởng đó, họ biết đặt ra
những kế hoạch thiết thực có thể khả thi. Họ bắt đầu làm từ những công việc
hiện tại, làm từ những việc nhỏ nhất, họ cứ thế kiên trì không mệt mỏi không
ngừng nghỉ. Họ cho rằng trừ khi làm tốt công việc hiện tại của mình nếu
không điều gì cũng không thể xảy ra. Như vậy, hàng ngày họ âm thầm nỗ lực,
cuối cùng sẽ có một ngày họ trở thành nhân vật quan trọng của công ty, khiến
nhiều người phải ngạc nhiên.Nhưng suy nghĩ kỹ chúng ta sẽ thấy tất cả đều là
người bình thường, ông trời sẽ giúp những người có nghị lực, chăm chỉ làm
việc. Mộng tưởng của họ nhất định sẽ thành hiện thực.
Lệ tốt nghiệp đại học liền xin vào làm ở một công ty liên doanh nước với
ngoài. Ngày đầu tiên đi làm cô đã thề với lòng mình là phải phấn đấu trở
thành một trong những nhân vật không thể thiếu trong công ty.
Lệ là người có chuyên ngành quản lý vật tư, cô đã nhanh chóng phát hiện ra:
về phương diện này công ty tồn tại nhiều bất cập. Cô đã làm thêm giờ, tự tìm
tư liệu dùng kiến thức đã học viết ra một hệ thống các phương án giải quyết,
chỉnh lý quá trình vận hành công tác nội bộ, phương thức doanh thu thị
trường và quy phạm công tác hạu cần thành một bộ phương án hoàn chỉnh.
Sau đó gửi vào hòm thư điện tử hành chính của giám đốc. Mấy hôm sau, giám
đốc mời cô đến căng tin uống cà phê, lúc ra về ông đã nói với cô: “Đối với
người chăm chỉ, từ trước đến nay ông đều tạo điều kiện để họ thể hiện hết tài
năng”.
Lệ càng ra sức cố gắng làm việc. Công ty tổ chức cuộc thi thiết kế lắp đèn
xung quanh khu nhà cao tầng của công ty . Các đồng sự bận rộn thiết kế, ai
cũng muốn phương án của mình được sử dụng. Ban ngày Lệ cố gắng làm
xong công việc của mình, đến đêm cô vạch ra phương án của mình. Trước
cuộc thi một hôm mọi người phải nộp bản thảo, Lệ là người nộp bản thảo
muộn nhất. Giám đốc hành chính nói: “Phòng của cô đã nộp bản thảo rồi?”.
Lệ nhìn giám đốc nói: “ Bản thảo này em nộp thêm.” Hôm tổ chức thi, các
phương án đều không được chấp nhận, Ban Giám đốc công ty đã quyết định
thử xem xét phương án của cô Lệ. Không ngờ phương án của cô rất phù hợp
và đã được lựa chọn.
Ngày hôm sau, tin này được truyền đi toàn công ty, mọi người đều biết phong
quản lý nhân sự, hồ sơ có người tên Lệ và rất cừ khôi. Một tháng sau công ty
có sự điều chỉnh về nhân sự, Lệ được chuyển sang làm Giám đốc hành chính.
Trước ánh mắt tò mò của đồng sự, cô lặng lẽ dọn đồ đạc của mình và chuyển
sang phong Giám đốc hành chính.
Xung quanh chúng ta những người giống như Hoa và Lệ không ít, đúng
không? Có thể bạn sẽ thấy khao khát được như Lệ, bạn sẽ vạch ra cho mình
một mục tiêu, một lý tưởng. Làm được như vậy thì thật tuyệt, mỗi người đều
nên có lý tưởng, nhưng lý tưởng nhất định phải phù hợp với tình hình thực tế,
ddieeuf quan trọng hơn cả là bạn phải làm tốt kế hoạch và chuẩn bị hành
động, phải thực hiện lý tưởng bằng sự nỗ lực của bản thân. Vì thế, chúng ta
phải chăm chỉ như những con ong làm mật và phải giành đựoc thành tích nhất
định. Rốt cuộc, mỗi người đến công ty đều phải làm một số việc, nếu chỉ nghĩ
suông thì không thể được. Ngày nào cũng chìm đắm trong mộng tưởng của
mình sẽ dẫn đến sự lỡ dở ông việc thường ngày, việc muốn làm vẫn chưa làm
được, việc nên làm lại không bắt tay vào làm, ông chủ sẽ còn tiếp tục cần đến
bạn nữa hay không? Đông sự sẽ còn tôn trọng bạn nữa không?
Nhân viên mới với mục tiêu quá cao, khi tiếp xúc với môi trường thực tế, sẽ
cảm thấy đâu cũng không như ý. Việc gì cũng không hài lòng, thế là lúc nào
cũng oán thán.Thực ra trong thời kỳ đầu đến làm ở một công ty, điều trước
tiên bạn cần phải làm là căn cứ vào hoàn cảnh thực tế điều chỉnh giá trị kỳ
vọng của mình, cố gắng đặt giá trị kỳ vọng thấp hơn một chút, thực tế một
chút. Cuộc sống giống như một chiếc gương, nếu bạn không nhiệt huyết làm
việc trong công ty thì công ty cũng sẽ không cần đến bạn , sẽ sẵn sàng sa thải
bạn. Nếu công việc bạn đang làm không phải là công việc lý tưởng như bạn
nghĩ thì nó cũng là cơ hội để bạn học tập và trưởng thành. Trước hết hãy phục
vụ tốt rồi hãy chờ đợi thù lao tương ứng.
Đường đi ngàn dặm bắt đầu từ đôi chân, chỉ có vất vả bỏ công sức ra “trồng
cấy ” thì mới có ngày “thu hoạch”. Mộng tưởng có cao muốn làm nên sự
nghiệp lớn phải bắt đầu làm những công việc nhỏ.