Trong Mưa Có Nắng
Em biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại anh?
Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ em không cắt nghĩa
cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi anh đánh đàn bản tình ca
“I say that I love you” anh bảo rằng em là tất cả, rằng nếu có một ngày
em bỏ xa anh, anh sẽ hận em và hận cả cuộc đời này. Vậy mà hôm nay
anh nói tiếng chia tay nhẹ nhàng như một lời mời em đi ăn kem. Và phải
chăng còn dễ dàng hơn vì đâu phải em luôn đồng ý với tất cả lời mời của
anh. Em nhìn anh ngỡ ngàng và khó hiểu. Anh đùa? Không! Anh đã ra
đi sau câu nói ấy với một lời giải thích vẻn vẹn “gia đình em quá xa để
gia đình anh với tới”. Chấm hết!
Khuất bóng anh rồi, mặt đất dưới chân em rạn nứt, em thấy mình từ từ
rơi vào trũng lõm của miền đau – một cảm giác chao chát, vỡ òa. Em
cũng không hiểu sao mình không thể khóc lúc đấy, người con gái đa
cảm, yếu đuối trong em trở nên xơ cứng và lãnh đạm. Còn bây giờ khi
nghe từng nỗi đau đang ngậm nhấm, em lại không còn nước mắt để mà
khóc. Những lần gặp anh, em gặng hỏi nguyên nhân, anh vẫn điệp khúc
“Hãy tha lỗi cho anh” rồi lại ra đi, không giải thích, không cho em giải
bày. Đơn giản vậy sao anh? Không phải vì em muốn níu giữ một cái gì
đang rơi khỏi tầm tay – cái hạnh phúc mong manh dễ vỡ, là là như
sương khói – mà vì em muốn mình thanh thản.
Anh à ! Thôi mình không yêu nhau nữa nhưng sao lại lấy đi của em
niềm tin vào anh, vào cuộc sống? Anh biết là em yếu cả về thể chất lẫn
tinh thần mà, sao lại phủ nhận tình em bằng lý do vô lý như vậy? Em
không trách anh, cũng không hận anh đâu vì tình yêu có thể đến trong
nhau bằng những phút giây không thật phải không anh? Chiếc cầu hạnh
phúc anh và em vừa xây chưa ráo hồ đã vội tách đôi về hai ngả, quăng
em về phía dòng xoáy cuộc đời. Mất anh rồi, niềm tin cũng chỉ là ảnh
ảo. Có lẽ nào trái đắng tình đầu lại quá đậm vị vậy sao anh?
Anh! Có lẽ lòng anh cũng không sung sướng gì đâu đúng không? Anh
vốn dĩ được mọi người yêu mến mà giờ đây tất cả đều nhìn anh bằng
con mắt khác. Anh tìm đến rượu để quên đi tất cả nhưng men say ấy chỉ
là chất xúc tác nhấn chìm anh mà thôi. Hãy chấm dứt bi kịch này đi anh.
Nếu tình yêu hai ta không đủ sức mạnh để tồn tại nữa thì hãy để nó ra đi
nhưng anh không thể đánh mất cuộc đời mình. Đừng lo em sẽ hờn trách
anh, chúng mình không có duyên nên mới vậy, đúng không anh? Anh đã
giúp em hiểu được dư ba của cuộc đời – không hề giản đơn chút nào.
Em dẫu buồn, dẫu thất vọng và đau đớn cũng sẽ chấp nhận sự thật. Vết
đau này với em thật khó để xoa dịu nhưng em biết mình cần phải làm gì
bởi một điều thật giản dị “ cơn mưa nào cũng chứa nắng bên trong”.
Phải không anh?
Mùa Ðông Ðã Xa
“ Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất đi rồi lại thấy
nuối tiếc, phải không?”.
Giọng buồn buồn và cái nhìn xa xăm của nhỏ bạn kéo em trở về miền ký
ức đã chớm phủ bụi mờ. “Ngày xưa tao với L. cũng giống như mày với
H…” Ngày xưa ư, nếu kể về câu chuyện của em ngày ấy, em đã có thể
bắt đầu bằng hai chữa “ngày xưa” rồi sao?
Sài Gòn sáng nay trời chợt trở lạnh. Những làn gió vô tình lùa qua mái
tóc trên đường đi học làm em nhớ quá cái không khí se se của những
ngày đầu đông ở miền cao nguyên. Khoảng thời gian này năm ngoái em
còn đang là một cô nữ sinh cấp ba. Những sớm mai đến trường, co ro
trong áo ấm… Em yêu biết bao không gian man mác của mùa đông, bầu
trời xanh ngắt không gợn chút mây, những cây phượng trong sân trường
chỉ còn những cành khẳng khiu in bóng trên nền trời. Em đã để hồn
mình lang thang ra khỏi bốn bức tường lớp học, khỏi những bài vở chất
chồng của năm cuối cấp, mơ màng theo tiếng chim ríu rít ngoài sân
trường, đùa theo từng cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá cuối cùng
còn sót lại của mùa thu. Và em đã bắt đầu câu chuyện của mình với tất
cả sự ngây ngô, vụng dại khi em viết vào trang nhật ký: “Ngày
…tháng… năm… Mình và H quen nhau …Thật tình cờ… Ngay từ cái
nhìn đầu tiên …”
Từ lần gặp gỡ tình cờ đó, trên đường đi học của em có H, có tiếng cười
trong veo và ánh mắt H nhìn em rất lạ, không hiểu mùa đông hay lòng
em trở nên ấm áp hơn. Dẫu biết rằng năm này là năm cuối cấp, và cả hai
vẫn thường xuyên nhắc nhở nhau cố gắng học cho tốt nhé, nhưng đôi khi
em đã để hình ảnh H chập chờn trên những trang vở chằng chịt chữ. Biết
làm sao được khi bỗng dưng hôm nay soi gương em thấy mình lớn hơn
hôm qua một chút… Em vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, giây phút
ấy, thời gian như ngừng lặng, muôn vì sao lấp lánh như đang nhảy múa
xung quanh em trong một thứ ánh sáng diệu kỳ, và lòng em trào dân
những cảm xúc khó tả, những cảm xúc chưa bao giờ có trước đây. Có vẻ
như em đã chờ đợi điều ấy và đến lúc em nghĩ rằng nó chẳng thể xảy ra
thì H xuất hiện, với nụ cười thật tươi và ánh mắt ấm áp. “Chúc mừng
Giáng Sinh” vừa nói H vừa đưa em tấm thiệp Giáng Sinh và khẽ mở nó
ra, bài “Đêm Thánh vô Cùng” cất lên rộn rã, hân hoan…
Nhưng rồi mùa đông đi qua, khi những tia nắng ấm áp đầu tiên của mùa
xuân vừa ló dạng, khi những chồi non vừa vươn vai thức giấc, H đã rời
xa em, rời xa những kỷ niệm vu vơ ngày cũ. Không một câu giã biệt,
không một lời giải thích… Trước đây em vô tư đón nhận sự chăm sóc,
che chở của H, giờ chợt cảm thấy chông chênh. Và em cũng nhận ra
rằng mình đã nhận quá nhiều mà cho chẳng bao nhiêu, đó có phải là lý
do khiến H ra đi? Câu chuyện của em không có lời nói bắt đầu, không có
lời kết thúc, mà chỉ nhẹ nhàng trôi qua như một áng mây hiếm hoi trên
bầu trời xanh trong mùa đông. Có thể gọi tên được chăng, đó là mối tình
đầu của em?
Một mùa đông nữa lại về. Những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn làm tâm
hồn em xao xuyến. Ở môi trường mới, cũng có nhiều người đến với em,
nhưng em không muốn bắt đầu một câu chuyện khác, vì em nghĩ rằng có
lẽ mình chưa đủ lớn để bước vào thế giới kỳ diệu của tình yêu. Còn nuối
tiếc ư, em chưa bao giờ nuối tiếc, nhưng câu chuyện của ngày xưa ấy êm
đềm quá, những rung động đầu đời ấy ngây ngô quá, và em biết chắc
rằng mãi mãi sẽ không thể quên được dấu ấn của một thời thơ dại…
Mùa đông xa nhà, thị xã như lạnh hơn. Mọi người chỉ muốn nằm trong
chăn hay ngồi bên chậu than hồng để xua đi cái rét. Nó thì khác. Nó
muốn được ngồi sau xe để người ấy đưa đi lang thang trên nhữg con
đường đã quá đỗi thân thương. Để rồi khi hai tay đã lạnh cóng thì nó
thích thú áp vào lưng người ấy để nghe tay mình ấm dần lên. Người ấy
cười và bảo nó khôn ghê. Vậy mà trên lớp dù đã đóng kín cửa nó vẫn rên
rỉ kêu cóng tay quá. Người ấy cười cười rồi đưa nó đôi găng. Nó chỉ lấy
một chiếc mà sao vẫn ấm cả hai tay. Đôi găng tay bạn tặng nó cất kín
trong hòm. Người ấy có biết… Mùa đông nó không hề lạnh!
Hơn nó một tuổi nhưng người ấy lớn hơn nó nhiều. Ít nói. Trầm lặng với
vẻ ngoài… khó gần. Ban đầu nó chỉ tò mò không biết bên trong cái “vỏ
khô cứng, lạnh lùng” ấy là một con người như thế nào? Rồi hai đứa thân
nhau lúc nào cũng chẳng hay. Và con bé vô tâm trong nó giờ đã biết
quan tâm đến người khác. Người ấy dường như bớt lạnh lùng.
Thời gian trôi đi, kỷ niệm thật nhiều và tình cảm nó dành cho người ấy
cũng một ngày nhiều hơn. Nó vần chờ đợi…
Một buổi chiều khi nó chào ra về, người ấy đã nhẹ nhàng áp vào tai nó
chiếc headphone. Thời gian như dừng lại. Mọi vật như nín thở. Nó chỉ
nghe thấy câu hát trong bài “That’s why”:… “I don’t want to say good
bye to you”… Một cảm giác ngọt ngào đang mơn man trái tim yếu đuối
của nó. Nó sung sướng đến nghẹt thở và chẳng thể nói lên lời dù nó có
biết bao điều muốn nói.
Nó tin và mơ ước thật nhiều. Thế mà tất cả lại vỡ tan, đúng vào lúc ước
mơ được gặp biển của nó thành hiện thực. Nó đã nghĩ biển sẽ đưa nó và
người ấy lại gần nhau hơn. Vậy mà chính tại nơi này nó đã phải tin rằng
người ấy đã mãi mãi rời xa nó. Đêm về, biển vẫn hát mà nó không thấy
bình yên. Bởi trong tim nó biển đang thét gào như hỏi tại sao? Nó không
thể trả lời. Nó nghe mằn mặn trên môi. Xa xa bóng hai người đang nhòa
đi…
Từ đó nó khoác cho mình vẻ ngoài bình thản dù trong tim những con
sóng chẳng hề lặng im. Nó khổ sở, đau đớn cả trong những giấc mơ. Để
rồi khi thức dậy lại trách mình sao chẳng thể căm ghét người ấy và chôn
vùi kỷ niệm. Những kỷ niệm ngày ấy đẹp như một nụ hồng pha lê.
Nhưng người ta vẫn nói” những gì quá đẹp đều mong manh yểu mệnh”.
Nụ hồng đã vỡ tan mà sao nó vẫn nâng niu từng mảnh vụn để làm mình
thêm đớn đau. Phải chăng bởi đó là bông hồng tình đầu?!