
Lặng Lẽ Từng Nhịp Yêu

Những ngày chủ nhật vắng lặng
Những kí ức tìm kiếm chủ nhân, khẳng định rằng nó từng tồn tại
…
Những nốt trầm nhẹ rơi xuống, êm dịu và du dương, đủ khiến cho một tâm hồn
cảm thấy thanh thản…không cần suy nghĩ hay lo lắng, không sôi nổi hay ồn ào.
Chỉ cần lặng im…cảm nhận từ trái tim, len qua từng ánh mắt…thế là quá đủ. Lặng
lẽ thôi, cũng khiến lòng trở nên ấm lại…nơi không ai có thể nhìn thấy được, nhưng
lại là nơi cung bậc cảm xúc có thể cất tiếng…
Trái tim cô, trong sáng thuần khiết
Trái tim anh, héo khô không sức sống
Cô vốn không là người sôi nổi, chỉ trầm lặng trong cái thế giới quen thuộc bao
quanh mình. Cuộn tròn trong nó, ấm áp, trầm lặng đến quá dỗi bình yên. Một cô
gái mang tâm hồn trong sáng, chưa một lần bước qua ngưỡng cửa tình yêu…đến
chính cô cũng không thể tin rằng mọi thứ lại tìm đến cô như thế, vị ngọt của tình
yêu…nhẹ nhàng tưởng chừng như thoáng qua, nhưng để lại những dòng kí ức
không thể quên về một người.
Anh! Là người chiếm hữu nơi hướng tới của cô. Một con người toát lên trong mình
sự đơn độc khó tả. Bao quanh anh là một hàng rào vững chắc, khiến không ai có

thể xâm phạm vào. Nơi ánh mắt anh là một hố vực không cảm xúc…hay quá nhiều
cảm xúc mà cô không thể đọc được? Không thể chạm tay tới, dù chỉ một lần.
…
Trời cao và trong, áng mây lững lờ không vội vã. Một ngày nắng dịu, ngày chủ
nhật bình yên, không mang những điều khắc nghiệt mà vô cùng chan hòa trải bóng
trên những mái nhà của khu phố cổ. Dịu dàng như ôm ấp, bao bọc lấy thư
viện…ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, như tìm đến người con gái đang cố góp
nhặt từng mảnh kí ức…
Cô từng nghĩ sẽ để mọi thứ trôi đi,
nhưng một sợi dây vô hình nào đấy lại không cho phép
Những tình cảm đầu đời,
thứ mà cô biết không dễ dàng để vức bỏ
Rời tay khỏi phím đàn, cô đứng lên, đẩy lùi chiếc ghế ra sau. Một sự trùng hợp
sao? Cả 2 vì sao đều yêu piano đến thế? Anh và cô, yêu một cách điên cuồng… lần
đầu cô bước vào căn phòng, khi nghe những tiếng piano từ anh. Mọi cảm xúc như
ngập tràn, thứ cảm xúc mà anh tạo ra, đang xáo trộn thế giới bao quanh cô bấy lâu.
Chưa bao giờ tiếng lòng cô lại trở nên thổn thức, cuồng nhiệt đến thế… anh quá

đắm chìm bởi những âm thanh do chính anh tạo nên, bay bỗng và hòa quyện vào
nhau, cả thể xác lẫn tâm hồn… sự nồng nhiệt đó như thuyết phục được cô từ cái
nhìn đầu tiên. Có lẽ cô để tâm đến anh nhiều cũng là vì thế… một sự đồng cảm nơi
tâm hồn.
Những ngày chủ nhật vắng vẻ, ngày mà mọi người quay quần bên người thân. Chỉ
có những kẻ lạc lõng muốn tìm một không gian riêng cho mình... muốn tìm kiếm ai
đó, một người có thể gửi gắm niềm cảm xúc.
Không biết từ khi nào, cô lại có thói quen lặng thầm quan sát anh từ phía sau. Chỉ
đứng từ xa, sau cánh cửa. Cùng anh chìm đắm vào những bản nhạc, tạo thành từ
đôi bàn tay ấy. Chưa từng nghĩ xa hơn, chỉ là một sự hài lòng khi được trông thấy
hình ảnh, một chút hân hoan khi được lắng nghe các giai điệu...từ con người đó. Có
lẽ cô quá nhút nhát, đôi lúc rất muốn như không thể… đối mặt với anh. Hoặc đơn
giản mọi thứ trong cô chỉ là một sự ngưỡng mộ hơn là thứ tình cảm xa xỉ mà cô
thường nghĩ đến.
Tình yêu là thứ cô không muốn mơ tưởng đến
Thứ tình cảm ấy đơn thuần là những sự đồng cảm
Hoặc là sự ngưỡng mộ của cô đối với anh

Cô lướt bàn tay một lượt qua những phím đàn, tạo thành một làn âm từ thấp đến
cao, đã bao lâu rồi cô không đến đây nhỉ? Câu hỏi tự đặt ra trong đầu cô. Không
quá khó để trả lời. Chỉ là cô thấy khoảng thời gian ấy rất gần mà cũng như rất xa.
Không có anh, thời gian có lẽ trở nên biến dạng, móp méo. Lướt trôi qua trong
lòng cô không còn quy tắc, đôi lúc lại dồn dập, thúc ép… đôi lúc chậm rãi. Cô
quanh quẩn bên chiếc piano đã vài giờ mà không biết chán. Từng nốt, từng nốt một
vang lên, nhưng không thành một giai điệu hoàn chỉnh. Không đủ sự tập trung vào
lúc này, tâm trí cô đang lơ lững, nửa hiện tại, nửa lạc lối vào nơi cô vốn không
thuộc về.
Cô bước lại gần giá sách lướt mắt một lượt qua chúng, khóe môi khẽ thay đổi,
không hằng rõ một nụ cười…một cách vô thức. Ánh mắt vẫn trôi dạt, không điểm
dừng. Bàn tay thon nhỏ vượt qua làn không khí chạm vào những cuốn sách. Ngẩn
đầu hướng lên trên, nơi kệ cao nhất. Cô đưa tay với lấy.
‘Đúng là không tới thật’ lẫm nhẫm nơi cổ họng, trên môi vẫn không hiện rõ nụ
cười.