Lặng Lẽ Từng Nhịp Yêu

Những ngày chủ nhật vắng lặng

Những kí ức tìm kiếm chủ nhân, khẳng định rằng nó từng tồn tại

Những nốt trầm nhẹ rơi xuống, êm dịu và du dương, đủ khiến cho một tâm hồn

cảm thấy thanh thản…không cần suy nghĩ hay lo lắng, không sôi nổi hay ồn ào.

Chỉ cần lặng im…cảm nhận từ trái tim, len qua từng ánh mắt…thế là quá đủ. Lặng

lẽ thôi, cũng khiến lòng trở nên ấm lại…nơi không ai có thể nhìn thấy được, nhưng

lại là nơi cung bậc cảm xúc có thể cất tiếng…

Trái tim cô, trong sáng thuần khiết

Trái tim anh, héo khô không sức sống

Cô vốn không là người sôi nổi, chỉ trầm lặng trong cái thế giới quen thuộc bao

quanh mình. Cuộn tròn trong nó, ấm áp, trầm lặng đến quá dỗi bình yên. Một cô

gái mang tâm hồn trong sáng, chưa một lần bước qua ngưỡng cửa tình yêu…đến

chính cô cũng không thể tin rằng mọi thứ lại tìm đến cô như thế, vị ngọt của tình

yêu…nhẹ nhàng tưởng chừng như thoáng qua, nhưng để lại những dòng kí ức

không thể quên về một người.

Anh! Là người chiếm hữu nơi hướng tới của cô. Một con người toát lên trong mình

sự đơn độc khó tả. Bao quanh anh là một hàng rào vững chắc, khiến không ai có

thể xâm phạm vào. Nơi ánh mắt anh là một hố vực không cảm xúc…hay quá nhiều

cảm xúc mà cô không thể đọc được? Không thể chạm tay tới, dù chỉ một lần.

Trời cao và trong, áng mây lững lờ không vội vã. Một ngày nắng dịu, ngày chủ

nhật bình yên, không mang những điều khắc nghiệt mà vô cùng chan hòa trải bóng

trên những mái nhà của khu phố cổ. Dịu dàng như ôm ấp, bao bọc lấy thư

viện…ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, như tìm đến người con gái đang cố góp

nhặt từng mảnh kí ức…

Cô từng nghĩ sẽ để mọi thứ trôi đi,

nhưng một sợi dây vô hình nào đấy lại không cho phép

Những tình cảm đầu đời,

thứ mà cô biết không dễ dàng để vức bỏ

Rời tay khỏi phím đàn, cô đứng lên, đẩy lùi chiếc ghế ra sau. Một sự trùng hợp

sao? Cả 2 vì sao đều yêu piano đến thế? Anh và cô, yêu một cách điên cuồng… lần

đầu cô bước vào căn phòng, khi nghe những tiếng piano từ anh. Mọi cảm xúc như

ngập tràn, thứ cảm xúc mà anh tạo ra, đang xáo trộn thế giới bao quanh cô bấy lâu.

Chưa bao giờ tiếng lòng cô lại trở nên thổn thức, cuồng nhiệt đến thế… anh quá

đắm chìm bởi những âm thanh do chính anh tạo nên, bay bỗng và hòa quyện vào

nhau, cả thể xác lẫn tâm hồn… sự nồng nhiệt đó như thuyết phục được cô từ cái

nhìn đầu tiên. Có lẽ cô để tâm đến anh nhiều cũng là vì thế… một sự đồng cảm nơi

tâm hồn.

Những ngày chủ nhật vắng vẻ, ngày mà mọi người quay quần bên người thân. Chỉ

có những kẻ lạc lõng muốn tìm một không gian riêng cho mình... muốn tìm kiếm ai

đó, một người có thể gửi gắm niềm cảm xúc.

Không biết từ khi nào, cô lại có thói quen lặng thầm quan sát anh từ phía sau. Chỉ

đứng từ xa, sau cánh cửa. Cùng anh chìm đắm vào những bản nhạc, tạo thành từ

đôi bàn tay ấy. Chưa từng nghĩ xa hơn, chỉ là một sự hài lòng khi được trông thấy

hình ảnh, một chút hân hoan khi được lắng nghe các giai điệu...từ con người đó. Có

lẽ cô quá nhút nhát, đôi lúc rất muốn như không thể… đối mặt với anh. Hoặc đơn

giản mọi thứ trong cô chỉ là một sự ngưỡng mộ hơn là thứ tình cảm xa xỉ mà cô

thường nghĩ đến.

Tình yêu là thứ cô không muốn mơ tưởng đến

Thứ tình cảm ấy đơn thuần là những sự đồng cảm

Hoặc là sự ngưỡng mộ của cô đối với anh

Cô lướt bàn tay một lượt qua những phím đàn, tạo thành một làn âm từ thấp đến

cao, đã bao lâu rồi cô không đến đây nhỉ? Câu hỏi tự đặt ra trong đầu cô. Không

quá khó để trả lời. Chỉ là cô thấy khoảng thời gian ấy rất gần mà cũng như rất xa.

Không có anh, thời gian có lẽ trở nên biến dạng, móp méo. Lướt trôi qua trong

lòng cô không còn quy tắc, đôi lúc lại dồn dập, thúc ép… đôi lúc chậm rãi. Cô

quanh quẩn bên chiếc piano đã vài giờ mà không biết chán. Từng nốt, từng nốt một

vang lên, nhưng không thành một giai điệu hoàn chỉnh. Không đủ sự tập trung vào

lúc này, tâm trí cô đang lơ lững, nửa hiện tại, nửa lạc lối vào nơi cô vốn không

thuộc về.

Cô bước lại gần giá sách lướt mắt một lượt qua chúng, khóe môi khẽ thay đổi,

không hằng rõ một nụ cười…một cách vô thức. Ánh mắt vẫn trôi dạt, không điểm

dừng. Bàn tay thon nhỏ vượt qua làn không khí chạm vào những cuốn sách. Ngẩn

đầu hướng lên trên, nơi kệ cao nhất. Cô đưa tay với lấy.

‘Đúng là không tới thật’ lẫm nhẫm nơi cổ họng, trên môi vẫn không hiện rõ nụ

cười.

… Một bàn tay đưa tới song song, nhưng vượt qua tầm với của cô. Tiến thẳng đến

quyển sách mà cô muốn lấy, cô quay đâu lại nhìn. Như chết lặng, là anh. Con

người mà cô âm thầm quan sát bấy lâu nay, thoáng chút bối rối, không thành lời.

Vẫn trong sự bất ngờ, ngay cả những cảm xúc cũng chưa kịp hình thành. Đôi mắt

cô vẫn mở to đến mức hết cỡ... nhìn vào đôi mắt ấy.

‘Không phải em muốn lấy nó sao?’ anh nói. Giọng anh trầm, nhưng không ấm. Lời

nói của anh phá vỡ sự ngỡ ngàng của cô, kéo cô về thực tại. Cô nhìn quyển sách

rồi nhìn anh. Nở một nụ cười.

‘cám ơn anh!’ cô thỏ thẻ, nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy.

Đó là lần đầu tiên cô và anh nói chuyện, lần đầu tiên thực sự chạm vào mắt nhau.

Nơi mà cô từng đặt biết bao sự tò mò, cánh cửa nơi tâm hồn anh. Cái mà cô chưa

từng nghĩ nó sẽ xảy ra… nhưng trong đôi mắt ấy, không toát lên bất cứ cảm xúc

nào, như cái dáng vẻ của chính anh vậy. Lãnh đạm, mơ hồ đến khó tả.

Cô đưa tay cầm lấy quyển sách, anh quay đi. Cô vẫn đứng nhìn theo…dáng người

anh từ phía sau, vóc dáng khá cao cùng đôi vai rộng. Lục lại kí ức vừa xảy ra,

đường nét trên gương mặt anh, gương mặt gầy, mũi và miệng không có gì nổi bật,

cái khiến cô chú ý nhất là đôi mắt. Hốc mắt sâu, đôi mắt thì đen láy. Anh không

quá đẹp để gọi là hoàn hảo, không giống chàng hoàng tử bước ra từ những câu

truyện. Anh là một kẻ hết dỗi bình thường…thế nhưng đối với cô, nơi anh có một

điều gì đó cuốn hút, hấp dẫn…sự cô quạnh! Thầm hỏi tại sao có người muốn tạo ra

một cái lồng để nhốt chính mình? Chỉ là một sự tò mò. Phải! cô chỉ là hiếu kì bởi

làn không khí bao quanh anh. Nó không giống một ai khác mà cô từng gặp.

Ánh mắt anh là một bầu trời rộng lớn,

trống trãi và lạc lõng,

Cô không bao giờ muốn thừa nhận rằng bị lôi cuốn bởi đôi mắt ấy

….

Bàn tay đưa lên thái dương, như một dòng điện lại lướt qua, một chút choáng.

Đánh rơi quyển sách, một bàn tay quen thuộc lại xuất hiện…chụp lấy. Gương mặt

ngẩn lên, thoáng chút lo lắng.

‘em không sao chứ?’. Cô vẫn thế, im lặng trong sự bất ngờ. Giá như trước khi xuất

hiện mà anh báo trước thì có lẽ cô cũng không chết trân như thế. Lần nào cũng

vậy, anh cứ bất chợt xuất hiện…trước mắt cô cũng như trong cuộc đời cô. Cô nhớ

những lần đối mặt như vậy, không trao cho nhau quá nhiều câu nói, cả 2 chỉ nhìn

nhau, từ nơi đáy mắt như muốn người đối diện hiểu một điều gì đó mà không ai

nói nên thành lời.

Quay lại với thực tại, hàng chân mày khẽ cong lại. Quyển sách trên mặt đất, ngay

dưới chân cô. Sao cô có thể lơ đễnh đánh rơi nó thế nhỉ? Cô cuối người, vươn tay

tới, đầu ngón tay gần như chạm nhưng bất chợt dừng lại. Cảm xúc đan xen ở thực

tại lẫn quá khứ…lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được rằng anh không còn tồn tại

bên cạnh cô nữa. Ý thức được rằng cuộc sống của cô đã dần trở lại bình

thường…thế nhưng tại sao trong cô vẫn còn hi vọng một điều gì đó, nhỏ nhoi

nhưng dai dẳng. Kéo dài và miên man. Thở hắc ra một tiếng thật nhỏ, rồi cô nhặt

quyển sách lên, đặt vào đúng cái nơi vốn có của nó. Như một lỗ hổng được lấp

đầy, mọi thứ lại trở nên hoàn hảo như hiện trạng ban đầu… liệu tâm hồn cô có như

vậy? Ai đó đã lấy đi một thứ, và nó có thể quay lại như ban đầu được không? Cô

thầm ao ước, giá như cô là một vật vô tri vô giác, như cuốn sách kia, như những

thứ thuộc về nơi này…như thế sẽ không đau, không buồn nhưng vẫn mãi mang

một bóng hình.

Hình ảnh về anh,

thứ mãi không hề phai nhạt trong cô

Thư viện này vẫn thế, không một chút thay đổi. Cũ kĩ và mộc mạc, ấp áp nhưng

không thân quen...có lẽ thế, vì chưa bao giờ cô chấp nhận những thứ thuộc vầ anh

là thân quen với mình. Hình ảnh về anh tìm tới cô. Có lẽ thời gian cô và anh bên

nhau không nhiều, chỉ là những ngày cuối tuần vắng lặng. Anh không mang cho cô

những tiếng cười sản khoái, chỉ là lòng cô thấy vui khi nhìn anh. Không quá nhiều

kỉ niệm, nhưng mọi thứ vẫn rõ ràng và khắc sâu trong tâm trí. Kỉ niệm bên anh có

được gọi là đẹp? Đây là một câu hỏi mà cô không thể giải thích được, liệu một câu

chuyện không kết thúc có thể gọi là hoàn hảo?

Đưa mắt lướt qua từng gân gỗ, đến trải dài ánh mắt theo kệ sách ra tận cửa sổ.

Chói lóa, thứ ánh sáng trắng tinh, tự nhiên thuần khiết tràn vào ngập tràn căn

phòng, mang theo một chút hương gió vương trên tóc cô. Đôi mắt không chớp, như

đắm chìm và bị lôi đi mất bởi cái thế giới rộng lớn ngoài kia. Có sai lầm khi cô

quay lại đây? Chẳng biết suy nghĩ trong cô là gì khi đặt chân đến đây? Muốn nhặt

lại từng nhịp rơi rớt…bên khung cửa ấy từng có một người tựa bên, hướng đôi mắt

đen láy về phía chân trời, trôi dạt vào vô vọng.

‘có chuyện gì buồn sao?’ cô bước lại bên cạnh anh, lời nói ấy khiến ánh mắt anh

thay đổi. Một chút tâm trạng lẫn sự cách xa. Đối với anh luôn có một khoảng cách,

do anh tạo ra, hoặc do cô không đủ can đảm để bước đến. Một cái chớp mắt từ anh,

như gạt hết những cảm xúc còn sót lại trong đôi mắt. Lại chìm vào đáy vực, nơi

không còn ánh sáng, nơi những tảng băng ngự trị…không cảm xúc…nơi mà cô

không thể nào chạm vào hay phá vỡ được.

Giờ thì thật đáng buồn cười, nhìn đâu cô cũng thấy hình ảnh của anh, len lõi qua

từng dây thần kinh, từng hồng cầu nhỏ khi máu truyền về não. Nghĩ về anh! Nhớ

anh! Yêu anh! Cô không ngờ tới giờ mà anh vẫn còn hiện hữu trong cô nhiều thế…

trở lại đây để đối mặt với thực tại, hay đang tìm lại lòng yêu thương vốn đã mất?

Cô! Vẫn chưa yêu ai nhiều đến thế…đã lâu rồi cô không yêu, đã lâu rồi cô vẫn

chìm đắm trong quá khứ, vẫn không ai cướp được trái tim cô…ngoài anh.

Nhìn xuống cái bàn gỗ tròn đặt giữa căn phòng, bất chợt ao ước một li trà nóng. Đã

từng cùng nhau ngồi đọc sách tại đây, cùng hướng mắt lên bầu trời rộng lớn, cùng

nhâm nhi ly trà thơm nồng. Vị thanh của nó...đọng trong cổ họng cô tới tận đêm.

Nhớ sự ấm áp từ chiếc áo khoác anh lần cô ngủ quên trên bàn... Khi thức giấc anh

đã đi mất, chỉ còn lại chiếc áo khoác cùng mùi hương của anh. Chỉ thế thôi cũng

làm lòng cô ấm lên…cảm xúc trong cô, luôn dạt dào và dễ dàng cuộn dâng bất cứ

lúc nào…đối với anh. Với một người mà cô biết rằng chưa từng có một ý niệm nào

vượt quá giới hạn đối với cô. Một trái tim không thuộc về cô ngay từ lúc đầu.

Đôi mắt và tâm hồn cô trước giờ có phải luôn nhìn về một hướng?

Nơi mà chỉ có anh ở đó

Nếm trãi hơi lạnh từ những tấm gỗ lát trên nền nhà, cô nằm thẳng, 2 tay đặt chắp

trên bụng, nhìn lên trần gỗ cao phía trên. Nhìn lâu vào một chỗ khiến đôi mắt trở

nên cay xè.

Còn nhớ những ngày cô và anh dọn dẹp vệ sinh cho thư viện. Cô trèo lên chiếc cầu

thang chông chênh cầm chiếc chổi nhỏ dò tìm mạng nhện. Anh tranh thủ bê những

vật không dùng nữa mang bỏ. Trong phút chốc cô hụt chân, anh đưa tay đỡ lấy. Cả

hai sóng soài trên nền nhà. Cô nằm gọn trong cánh tay to lớn của anh. Đôi tay anh

rắn và chắc, tạo cho cô một cảm giác an toàn. Nhíu hàng chân mày vì đau, ngước

mắt nhìn anh, nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt đối diện khiến lòng cô bỗng dưng

hạnh phúc, sự cảm động lẫn niềm hân hoan. Hóa ra anh cũng để tâm tới cô cơ đấy,

có phải cô đã bước đến cạnh cái rào chắn của anh rồi không? Cô thấy tim mình đập

lên từng hồi khi nghĩ về điều ấy, hơi nóng từ đâu dồn lên gương mặt. Cảm giác

nóng ran, lạ lẫm đến khó chịu. Khóe môi anh nhẹ động đậy…trở thành một nụ

cười. Anh bật cười, trước vẻ ngổ ngáo của cô. Nụ cười anh tỏa nắng, khiến cô phải

động lòng, sự rung động thật sự… kéo đến và chiếm hữu trái tim cô… khắc ghi sâu

trong trí nhớ hình ảnh của khoảnh khắc này. Bởi cô biết đó là những thời khắc

hiếm hoi. Và biết rằng trái tim cô, nhịp đập trong nó, đã lỡ nhịp vì anh. Tình yêu

như thế bước đến. Nhẹ nhàng trong sáng như chính cô, như những cơn gió thoảng

vờn cây lá bên ngoài ô cửa. Như những đám mây nhẹ trôi trên bầu trời xanh…bình

dị, giản đơn đến bất ngờ…

Cô đưa mắt nhìn sang bên, khóe mắt vẫn còn cay, thấy gương mặt anh lúc nằm bên

cạnh, trên cái nền gỗ lạnh buốt này. Cô có thể thấy được chính mình trong mắt anh.

Đôi mắt anh vốn dĩ rất đen, nhưng sao cô lại cảm thấy nhạt nhòa đến thế. Một

khoảng không nào đó rơi trong đôi mắt ấy, che lấp đi tất cả, thật sáo rỗng, trống

trãi đến không ngờ, như nhìn thấu mọi tâm can…cô vội bật dậy, cố quên đi ánh

mắt vừa rồi. Cô sợ, phải! Cô sợ cái nhìn đó của anh. Cái nhìn khiến cô không thấy

được gì từ anh, mà lại thấy chính mình trong đó…nụ cười anh lúc đó đúng là chỉ

trong khoảnh khắc, mang đến cho cô ánh nắng ban mai. Nhưng rồi nó cũng mau

chóng tan mất, khi đôi môi ấy khép lại, trong lòng cô là nỗi hụt hẫn hơn đêm tối

dài vô tận. Đứng hẳng dậy, mau chóng quên đi cái nền gỗ lạnh ngắt. Cô bước đi

một lượt quanh căn phòng, vòng ngược qua lại chiếc piano và đến thẳng cái cửa sổ.

Ánh nắng trưa hè rọi xuống mang sự dễ chịu cho khu phố bên dưới lẫn người ngắm

nhìn nó. Cảnh vật không thay đổi, từ góc nhìn này vẫn những mái nhà cổ, gạch

ngói lấm tấm rêu xanh. Bé nhỏ mờ nhạt phía xa, rõ ràng thiết thực khi càng lại gần.

Tất cả hiện lên thấu kính trong suốt nơi mắt cô. Nắng vàng lượn quanh một vòng

phố cổ đẹp tuyệt tựa tranh vẽ. Nét đẹp khiến lòng người rung rinh, khiến cô có chút

choáng ngợp.

‘ Nếu là họa sĩ em đây sẽ là nơi em muốn đặt bút nhất’ cô nói một cách háo hức

cùng nụ cười trên môi. Đôi mắt quan sát anh, chờ đợi ý kiến từ anh. Trong chốc

lát, ánh mắt anh đảo về mọi phía. Anh vốn thế, thấu đáo, thận trọng trước khi phán

xét một điều gì. ‘Anh sẽ ghi nó lại trong tâm trí, vì anh vốn không thể là họa sĩ’

câu nói của anh làm tan mất niềm phấn khởi trong lòng cô, anh thậm chí không có

chút hài hước nào. Quá cứng nhắc, không hề giống cái giai điệu ngọt ngào mà anh

tạo ra khi lần đầu cô biết đến. Cô luôn mong tìm thấy một điều gì khác từ anh,

nhưng đối với cô, anh chỉ là một đường thẳng, như đường chân trời nơi xa xôi, như

một mặt hồ phẳng lặng không dậy sóng và như đoạn dạo đầu của bản nhạc không

có nhịp cao cũng như nhịp thấp. Với những thứ như thế, lẽ ra anh là một con người

vô vị. Lẽ ra anh là một kẻ chả có sức hấp dẫn nào với những người xung quanh.

Thế nhưng sao vẫn có một người để tâm quá nhiều tới anh. Một kẻ coi những điều

chán ngắn đó là đặc biệt, là hấp dẫn.

Quá vô vị khiến anh khác biệt

Đó là sự lí giải duy nhất mà cô có thể nghĩ ra

Đã có ai nghĩ về anh như cô?

Mặc dù đã cuối hạ, và những cơn mưa bắt đầu dày đặc. Nhưng hôm nay, trời vẫn

nắng, sáng và trong. Cô thích bầu không khí này…một bầu không khí dễ thở. Vì

mưa là một thứ cô không hề thích. Cô ghét sự ẩm ướt, ghét phải ra đường, ghét

phải đụng chạm vào mọi thứ… và đôi lúc cô cũng ghét những kí ức gắn liền với

nó…

Những hạt mưa đổ xuống, dữ dằn như muốn nuốt chửng mọi thứ. Một chút lo lắng,

thư viện đã sắp đến giờ đóng cửa nhưng cô lại quên mang theo ô. Nhìn qua khung

cửa sổ, trời đã tối đen, có lẽ do trời mưa nên trời mau xuống sắc. Nhìn hiện trạng

cô khẽ thở dài. Có lẽ cơn mưa sẽ không kịp tạnh… cô bước ra khỏi cửa, nép mình.

Cơn mưa vẫn không dứt, thư viện đã đóng cửa, thế nên phải đứng trước cửa để chờ

thôi… anh chống cái ô xuống nền cho nó tựa vào cánh cửa. Anh cũng thế tựa vào

cửa cách cô một khoảng không xa. Cô ngước mắt nhìn, ngạc nhiên.

‘sao anh chưa về?’

Anh cũng nhìn cô,gương mặt vẫn không có gì thay đổi. Ánh mắt anh không biết

nói. Vẫn vẻ trầm trầm như mọi ngày. Anh không trả lời, nhưng thay vào đó lại hỏi

ngược lại cô.

‘thế em muốn ở đây đợi một mình sao?’

Câu hỏi của anh khiến hai má cô ửng hồng, cô cuối xuống, không giám nhìn vào

mắt anh nữa, chỉ thỏ thẻ được một lời, đủ để anh nghe thấy ‘ cám ơn anh!’

Cơn mưa vẫn rơi, nước dần ngập đường, những bọt nước vỡ tan. Dâng trào và hổn

độn như mớ cảm xúc trong lòng cô lúc này. Đôi lúc cô lại ngước mắt trộm nhìn

anh, nhưng có lẽ anh không để ý. Anh đứng đó, cạnh cô. Tạo cho cô vô vàn cảm

xúc, còn anh thì vẫn bất động. Anh ngước cổ hơi cao, nhìn ra ngoài trời mưa, đôi

mắt không một lần chuyển hướng về cô. Trong con người ấy, tất cả như đông đặc,

không còn chỗ để chen chân, không một thứ gì có thể lạc vào đó. Thế giới của

riêng anh… cô biết điều đó, và đó là lí do cô luôn cố ngăn cản bản thân không

được có những tình cảm đặc biệt với anh. Nhưng phải chăng sự dằn lòng đó là điều

vô ích, khi mà mọi thứ vẫn cứ đang diễn ra trong cô. Chúng tồn tại, và dần chiếm

lĩnh trái tim cô. Trái tim vốn dĩ trong trắng, chưa từng yêu. Sự non nớt và yếu đuối

của nó lại càng không thể chống lại thứ ma lực kì quái kia.

Sự biết ơn, chỉ là rung động vì lòng tốt của anh lúc này. Cô tự nhủ, trấn an lòng

mình khỏi sự rung động. Anh nắm lấy tay cô, kéo đi.

‘về thôi!’

Mãi đấu tranh lí trí và tình cảm, cô quên mất rằng trời đã tạnh mưa… anh buông

tay, cô rút bàn tay lại, cảm nhận hơi ấm còn vương nơi anh. Nhìn gương mặt anh

đang đi bên cạnh, cô vờ như không lưu tâm. Cô thấy bản thân mình ngốc nghếch…

anh vốn đâu để tâm tới cô… chỉ có nhìn anh thôi, tại sao tim cô lại đập loạn lên

thế?

Đêm tối yên tĩnh, không gian xung quanh chỉ là những cánh cửa đóng cửa im lìm,

cổ kính hiện lên trong ánh đèn đêm mờ ảo. Mọi thứ trở nên bí ẩn, và cô thấy bản

thân mình lạc lõng giữa chốn xa lạ, bản thân vốn không thể hòa nhập được với mọi

thứ… nơi con phố này…và không khí quanh anh… Chậm dần bước chân, nhè nhẹ

lui gót chân về phía sau so với anh. Bờ vai anh vẫn thế, rộng và như chắn gió cho

cô. Trái tim cô đơn độc và trôi nổi trong một không gian tối đen…Những ánh đèn

đường mờ dần, lòe nhòe trong mắt. Nước mắt bất chợt tuôn dài trên má, nóng hổi.

Không cảm xúc, nước mắt cứ thế bỗng dưng rơi, cứ thế rơi thôi… không ngừng

được…

Lần đầu tiên trong đời,

cô không hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt

Cô không hiều vì sao khi nhắm mắt lại thì hình ảnh anh lại tìm đến

Góc tường, nơi cạnh cuối của cái kệ sách và bước tường, anh ngồi với một phong

thái buông lõng. Nghiên người ngã lưng vào bước tường. Một chân duỗi thẳng,

chân còn lại co lên làm điểm tựa cho cánh tay trái. Tay phải và đôi mắt chăm chú

vào cái điện thoại… hôm đó, thư viện cũng chỉ mỗi anh và cô. Vẫn đứng yên ngoài

cánh cửa, cô không bước vào. Ánh mắt dõi theo từng hành động anh, cô luôn thích

thế, đối với cô, anh không quan tâm đến sự tồn tại cô cũng được. Chỉ cần cô có thể

nhìn thấy anh… chỉ cần anh còn trong tầm mắt của cô…thế là quá đủ. Anh bất

chợt mỉm cười, điều hiếm hoi nhất mà cô từng biết… vẻ mặt anh, khiến lòng cô

hạnh phúc trực trào… bởi vì nụ cười đó sao? Khó có thể tin được cô đang bị niềm

hạnh phúc của anh lấn áp và xâm chiếm. Nụ cười anh men theo từng hơi thở, theo

bầu không khí và dễ dàng đi vào trái tim cô. Đôi môi cô nhoẻn cười, không một lí

do… chính cô còn không hiểu điều đó…

Nụ cười trên môi cô vụt tắt, những cảm xúc trong anh đang thay đổi. Bàn tay anh

buông thả trên nền gỗ, chiếc điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay, anh cuối xuống, đưa

2 tay ôm lấy tráng, nụ cười vẫn còn, nhưng không không còn là niềm hạnh phúc,

nó xen lẫn điều gì đó điên dại. Anh cười dữ dội hơn, không kiềm chế gì nữa, cô

không còn nhận ra anh nữa, anh điên dại, như đang cười vào một sự thật oái ăm

nào đó. Tiếp theo là một sự khinh miệt hằn rõ trong ánh mắt. Anh ngước lên, cho

đầu tựa hẳn vào phía bức tường phía sau, ánh nhìn hướng về một điểm…sự buồn

bã rồi tuyệt vọng lần lượt kéo đến trong đôi mắt sâu thẳm của anh… cô quay ra,

tựa lưng vào bức tường phía ngoài và trượt dài theo nó cho đến khi ngồi phệt dưới

nền. Giá như cô hiểu… một chút gì về anh. Nhưng cô vốn chẳng biết gì, chẳng

hiều gì… dù là một chút.

Cảm xúc giữa anh và cô

Có phải chưa một lần chạm vào nhau?

Rời mắt khỏi góc phòng, cô nhìn lại thư viện lần cuối, tất cả mọi thứ, từ chiếc

piano, những kệ sách, chiếc bàn tròn, trần nhà cho đến khung cửa sổ. Kí ức đã hiện

lên, với những thứ gắn liền với nó, rồi cô cũng sẽ dần lãng quên. Phải! Mọi thứ rồi

sẽ nhạt nhòa khi khoảng cách thời gian chen vào… quay lưng bước đi, rời xa nơi

này… rời xa nơi gói gọn những hình ảnh về anh…bước xuống những bậc thang, cô

gái trẻ nhìn cô ngạc nhiên, có lẽ cô ta không biết cô, một người giúp việc mới, cuối

cùng thì tại cái thư viện này đã có sự thay đổi. Đúng thế! Không có gì là không

thay đổi cả. Cô gái nhìn cô với anh mắt lạ lẫm. Phải rồi, trời đã xế chiều, cô đã ở

đây cả ngày… một mình, một ngày chủ nhật trầm lặng như mọi ngày. Cô đưa

chân, xỏ đôi giày. Cuối chào cô gái trẻ rồi bước ra khỏi thư viện…

Chiều nắng vàng rực, cô ngẩn cao đầu tận hưởng hương gió của khu phố cổ lướt

qua. Cô vẫn đứng đó, không bước đi, tầm mắt hướng cao hơn một chút, mái hiên

nhỏ cong cong đập vào mắt. Cô từng nhìn nó đến phát chán vào đêm hôm ấy. Chỉ

vì anh đứng bên cạnh mà cô không dám quay sang… cô nhìn xuống bậc thềm, nơi

anh đã từng ngồi đó, trong đêm tối đầy mưa bão, vào chiều thu hôm đó…trái tim

cô đã lên tiếng.

Trời vào thu, lá vàng rơi lác đác rơi, phủ lên nền đá một màu nâu xậm. Không khí

xung quanh thay đổi, bầu trời ảm đạm, mây đen kéo tới báo hiệu sắp có một cơn

mưa. Cô quay đầu nhìn anh, thư viện lúc này đã không còn ai, trời chuẩn bị tối, và

thư viện cũng sắp đóng cửa. Cô thu dọn mọi thứ, đứng lên định chào anh nhưng lại

thôi. Cô ra khỏi cửa, cơn mưa bất chợt đổ xuống, nhanh chóng và lấn áp mọi thứ.

Cô bước đi không nghĩ ngợi hay lo toan quá nhiều trong đầu. Được một đoạn cô

mới sực nhớ ra rằng mình quên lấy một quyển sách ở thư viện. Đưa tay lên nhìn

đồng hồ 6 giờ tối. Nếu giờ quay lại có lẽ vẫn còn kịp…

Bước chân cô chậm dần, không còn tâm trí nào nghĩ tới quyển sách nữa. Anh ngồi

đấy, bậc thềm ngay trước cánh cửa, thư viện đã đóng cửa, có lẽ vì trời mưa. Đôi

tay anh vòng qua đầu gối, đầu tựa lên. Ánh mắt trân trân nhìn về một hướng, hòa

lẫn trong cơn mưa. Mái hiên không rộng khiến nước mưa cứ thế tạt vào, tóc anh

ướt đẫm, từng giọt từng giọt cứ theo thế trượt từ tóc anh xuống nền. Cô chậm rãi

tiến lại gần, đứng cạnh anh. Chiếc ô cản đi cơn mưa tạt vào mắt anh. Nhưng anh

không ngẩn lên, vẫn như một pho tượng. Có lẽ anh biết đó là cô, nhưng anh cũng

bất cần. Không quan tâm… vì sao thế? Tại sao anh không nhìn lên, nhìn vào đôi

mắt của cô…và thấy rằng nó đang nhìn anh một cách xót xa, đau lòng đến mức

nào. Cô không bước vào được thế giới của anh, trái tim anh đã đóng cửa từ trước

khi cô xuất hiện. Tại sao thế? Trái tim cô nhói đau. Nơi ánh mắt anh là một nỗi

tuyệt vọng cùng cực. Đôi lúc cô đã thấy được điều đó. Bởi vì trong hoàn cảnh lúc

này…cô và anh giống nhau. Sự tuyệt vọng! Cô là vì anh, còn anh là vì một ai

khác… giá mà cô biết được. Anh là một kẻ xấu xa, nhưng không phải. Ngay từ đầu

tời giờ, anh chưa từng, và chưa bao giờ cho cô cơ hội để một lần hiểu anh. Hay nói

cách khác là anh đã tạo ra một khoảng cách để cô không thể tới gần. Chỉ là cô quá

ngu ngốc, đã biết nhưng vẫn cố tình đâm đầu vào mà thôi.

Cô nhìn anh, lặng quá! Đó là những khoảng lặng trong lòng anh, nơi mà cô biết

bản thân không bao giờ có thể đặt chân tới được…đáy vực nơi anh, nơi những tảng

băng ngàn năm già cỗi… không bao giờ tan chảy. Từng làn khói phả ra qua hơi

thở, lạnh ngắt. Cô đưa tay, muốn chạm vào mái tóc anh, muốn truyền cho anh một

chút hơi ấm trong cái khí trời cay nghiệt này. Bàn tay dừng lại khi sắp sửa chạm

tới. Vẫn không thể, cô không thể tiến xa hơn được nữa…thế nên bàn tay nắm chặt,

quay ngược lại và ôm lấy con tim mình, nghẹn ngào, như không thể thở, cô run rẩy

rồi nấc lên từng hồi trong căm lặng. Không thể kiềm nén được nữa. Đã vượt quá

giới hạn, quá sức chịu đựng, không thể dồn nén hơn và giọt nước mắt rơi xuống…

cô yêu anh, không thể phủ nhận được nữa. Không phải là sự ngưỡng mộ, không

phải là lòng biết ơn, cũng không phải là sự tò mò hay hiếu kì… đó là tình yêu. Cô

đã sớm nhận ra, nhưng cố tình không thừa nhận đấy thôi, vì cô sợ…sợ rằng trái tim

sẽ đau khổ… sẽ bị tổn thương…như lúc này đây…

Cuối cùng thì cô cũng phải chấp nhận rằng

…đó là tình yêu

Lần thứ hai, cô và anh bước trên con đường này. Mưa đã ngớt, nhưng không tạnh

hẳn. Cả hai cũng đã ướt đẫm, cô cũng không buồn che ô nữa. Anh đi trước, cô theo

sau, chen ngang là sự im lặng. Lúc này thì quả thật cô không biết nói gì, anh cũng

thế…sự lặng căm đó là một điều đáng sợ đối với cả hai. Nhưng lúc này đây, dù có

nhận thức được điều đó đi chăng nữa, thì nó cũng là một điều vô dụng. Biết nói gì

khi cô không thể hiểu anh… biết nói gì khi anh hiểu trái tim cô…

Cô nhìn quanh, con phố vẫn quá dỗi xa lạ. Nếu nép lại gần hơn không phải là cô

đang cố gượng ép bản thân sao? Im lặng! Cô vốn im lặng, nhưng không phải là cái

cách như nơi này. Cô độc quạnh quẽ đến khó thở… cô đã sống ở nơi này rất lâu

rồi, thế nhưng vì sao gần đây cô mới bắt đầu cảm nhận ra được sự cô đơn của nó

nhỉ? Trước giờ cô chưa từng nghĩ bản thân và nó lại khác nhau đến thế. Ranh giới

của bình yên và cô độc quá mỏng manh? Khiến cô lầm lẫn, không thể nhận ra…

giờ đây thì cô thực sự hiểu, sự bình yên của ngày xưa đã không còn… nói chính

xác là từ khi anh xuất hiện. Anh đối với cô là một kẻ tàn nhẫn, anh biến sự bình

yên thành sự cô độc, anh biến bầu không khí quanh cô thay đổi, chúng ngột ngạt và

bóp nghẹt trái tim cô…

Anh đến…

mang cho cô cái mà cô chưa một lần nếm trãi

… sự cô độc

Không gian trống rỗng lấp đầy những khoảng trống trong cô. Những tưởng vắng

anh, cô có thể tìm thấy sự bình yên, nhưng cô đã lầm. Trái tim vẫn còn một chút

nghẹn lại khi nghĩ về, và đôi lúc vẫn đang trực trào tuôn ra bất cứ lúc nào… Chào

tạm biệt nơi thuộc về anh. Nơi cô đã từng không muốn quay lại, nhưng rồi ngày

hôm nay… cô lại muốn đối mặt với mọi thứ. Cô bước trên con đường, vốn không

có định hướng, ra khỏi khu phố, ngoại thành trống trải, gió nhiều hơn về chiều.

Một ngày dài sắp kết thúc… đây thực sự là một ngày dài đối với cô. Bước chân

trên những ngọn cỏ bắt đầu đọng hơi sương, man mát và lành lạnh. Mắt cô sáng

lên, lấp lánh vàng rực trong ánh đèn in xuống mặt hồ rộng lớn. Nơi thành phố hào

nhoáng ánh đèn có thể đẹp nhất là đây, nửa hiện thực, nửa còn lại chỉ là một ào ảnh

dễ tan biến trên mặt hồ.

Kết thúc,

một nơi kết thúc cho những hi vọng không bao giờ thành hiện thực…

Anh và cô. Có lẽ sự gặp nhau chỉ là một sự tình cờ, sợi dây kết nối giữa 2 người

không phải là một, thế nên cô sẽ không cố gắng níu kéo… một thứ không thuộc về

mình. Gia đình cô sắp chuyển đi, đó là một định mệnh mà số phận đã sắp đặt, và là

lí do giúp cô có thể tách rời khỏi anh. Sẽ là một sự kết thúc mà cô sẽ không phải

hối tiếc vì một lí do chính đáng… Cả 2 dọc theo ven bờ hồ, đêm tối…gió nhẹ và

mát rượi. Anh ngồi xuống đám cỏ dại mọc ven hồ. Cô vẫn đứng, không ngồi theo,

im lặng trong chốc lát, thật khó để nói lời từ biệt…nhất là đối với anh. Cô cuối

gầm mặt, mắt lúc này đã bắt đầu cay, ươn ướt…

‘Hôm nay… em đến là để từ biệt anh. Tuần tới gia đình em sẽ chuyển đi…không

còn ở đây nữa’

Lặng thinh! Cô vẫn không ngẩn mặt lên, không dám nhìn vào mắt anh lúc này.

Thời gian trôi qua…từng khắc…từng khắc… thật chậm. Không một phản ứng nào

từ anh, cô quay lưng

‘em nên trở về thôi...chào anh!’

Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, níu lại. Cô gồng mình trong chốc lát, nhắm mắt,

cô hít lấy một chút không khí còn sót lại…quay đầu nhìn anh.

‘chúc em có một cuộc sống tốt’

Anh nói…đó là điều anh nói với cô. Thật điên khùng, cô đang mơ tưởng…rằng

mọi thứ sẽ khác… ánh mắt anh đang hướng về cô. Tưởng chừng có thể nhìn thấy

được điều gì đó trong đôi mắt ấy. Nhưng không. Miền không gian ấy vẫn là của

riêng anh… có lẽ đến lúc cô cần phải chấp nhận rằng cô không thể tồn tại trong

ánh mắt đó. Chấp nhận rằng anh đang tồn tại trước mắt cô…nhưng linh hồn anh thì

không…chấp nhận rằng trái tim anh vốn không còn thuộc về anh nữa. Đôi môi khẽ

mỉm cười. Cô không phải nhu nhược, không biết níu kéo hay đấu tranh cho tình

cảm của chính mình. Chỉ đơn giản là cô không muốn cướp cái vốn không thuộc về

mình. Từng nhịp…từng nhịp yêu trong tim vẫn đập. Rõ ràng thành từng tiếng mà

cô có thể nghe thấy. Không có gì là hoàn hảo tuyệt đối, và không phải tình yêu nào

cũng có một kết thúc tốt đẹp như trong những câu truyện… và chúng ta cần phải

biết chấp nhận đó là một điều thực tế… sống trong mơ mãi chỉ khiến con người trở

nên đau đớn tuyệt vọng khi họ nhận ra hiện thực… và cô vốn không phải là một kẻ

như thế.

Cô ngồi xuống cạnh anh. Cô là ánh sáng nơi mặt hồ, anh là bóng tối nơi đáy hồ, rất

gần, trông thấy nhau, nhưng không bao giờ gặp được nhau.... Cả 2 im lặng, thả hồn

vào những cơn gió lộng mát rượi. Vẫn lặng lẽ…chôn chặt những thứ vốn không

thể bộc bạch…

….Cô nhìn sang bên cạnh, từng ngọn cỏ đang lắc lư trong gió. Nó còn muốn hơn

thế nữa, như muốn bị cuốn đi…bởi cơn gió đang lướt qua đó. Nhưng với cô, điểm

đừng là đây, là nơi cô và anh gặp mặt lần cuối cùng. Một ngày lang thang trong

miền kí ức như thế là quá đủ. Phải biết dừng lại thôi, phải thả mọi thứ trôi về quá

khứ, nơi thuộc về nó. Anh là người không kề bên, che chắn và bảo vệ cô đến suốt

cuộc đời. Nhưng anh là người đã xuất hiện và ít nhất một lần làm trái tim cô lỗi

nhịp…không thể phủ nhận điều đó, có thể tương lai là ai khác, nhưng kí ức lại

chính là anh. Không quá mạnh mẽ và dữ dội. Tình yêu cô dành cho anh chỉ là cảm

xúc nhẹ nhàng nơi đáy tim… con tim không nói thành lời, mà chỉ lặng lẽ từng nhịp

yêu, không mang tới sự hận thù, hay hối tiếc… cô trân trọng một thứ tình cảm mà

một lần cũng không thành lời với anh…một thứ khiến lòng cô ấm lại mỗi lần nghĩ

đến…không ngờ nó lại đẹp đến thế…

Cô đưa mắt nhìn lên bàn tay, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn. Cô đã tự đeo nó

cho mình, như một sự ràn buộc. Cô đã tự nhủ rằng khi nào trái tim cô chưa thể

chấp nhận cho anh ra đi…chưa thể tiếp nhận một tình yêu mới…thì cô sẽ không

tháo nó ra.

------------------------------------------

Anh đứng phía sau cô, im lặng quan sát. Người con gái ấy quay lại đây sau ngần ấy

thời gian. Khi đầu anh còn tưởng mình nhầm. Nhưng không, anh vốn dĩ không thể

nhầm, anh nhớ như in… gương mặt ấy, ánh mắt lẫn giọng nói… và những nụ cười

vốn dĩ sẽ mãi ngây thơ, hồn nhiên, không đượm màu buồn…nếu như cô không gặp

anh…

Có lẽ cô không biết,

từ ngày cô ra đi, anh cũng không một lần quay trở lại đây

…cho tới ngày hôm nay

Anh trở lại, vào một ngày chủ nhật… muốn tìm chút không gian yên tĩnh… và anh

thấy cô. Cô gái với vóc dáng nhỏ bé bên cạnh chiếc piano. Ở cô không có quá

nhiều thay đổi, vẫn đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ nhắn, mái tóc đen dài ấn tượng.

chỉ là trong cô có một sự trưởng thành hơn trước…Cô tạo ra những âm thanh loạn

xạ…cô không đủ kiên nhẫn hay tập trung…và cô khiến lòng anh nhói đau…

Anh xin lỗi… Vì những thứ đã gây ra cho cô. Lần đầu tiên nhìn vào mắt cô, đôi

mắt nâu. Anh nhìn thấy sự thuần khiết, anh đã biết cô vốn dĩ không phải là người

thuộc về anh … ánh mắt cô lúc ấy mới trong sáng làm sao, làm sao anh có thể bóp

chết sự thanh khiết ấy.

Anh xin lỗi lần cô đánh rơi cuốn sách, anh nhận thấy sự quan tâm của cô. Anh rất

muốn có thể nói với cô nhiều thứ hơn, nhưng anh đã không làm được điều ấy.

Trong anh vẫn mang nhiều điều mâu thuẫn đối lập. Anh không đủ mạnh mẽ để tiến

đến bên cô.

Anh xin lỗi vì lần đó bỏ về trước. Cô chìm đắm trong giấc ngủ, anh đắp cho cô

chiếc áo khoác mỏng. Cô không biết được rằng anh đã nhìn cô lâu tới mức nào.

Anh suýt nữa đã không kiềm được lòng, anh đã muốn chạm vào đôi môi đó, nhỏ

nhắn và đầy ma lực. Anh lúng túng vội vã, bước ra khỏi phòng. Anh sợ làm vấy

bẩn con người con gái ấy, sợ khiến cô bị tổn thương.

Anh xin lỗi, anh biết cô vốn là một cô gái hồn nhiên, và anh đã không nhịn được

cười bởi gương mặt ngổ ngáo ấy khi anh đỡ cô từ trên chiếc cầu thang rơi xuống.

Thật sự lúc đó anh chỉ muốn ôm cô mãi không buông. Nhưng anh đã làm ngược

lại, anh trao cho cô ánh mắt vô hồn...khi nghĩ về bản thân mình. Anh sẽ không trao

cho cô quá nhiều hi vọng…khi biết rằng bản thân không thể hoàn thành những hi

vọng đó.

Anh xin lỗi vì đã cướp mất nụ cười hào hứng của cô nơi cửa sổ. Trái tim anh vốn

khô cằn sỏi đá, không biết cách đáp trả làm sao khiến cô vui. Anh làm vụt mất ánh

nắng ban mai trên gương mặt cô…

Anh xin lỗi vào ngày mưa đầu tiên hôm ấy. Anh lo lắng vì sợ cô ở lại một mình.

Nhưng rồi vô tình anh làm tổn thương trái tim cô. Bàn tay cô thực sự quá ấm áp,

nhưng anh không thể nắm nó lâu hơn.

Anh xin lỗi vì cướp đi mọi cái nhìn của cô. Anh biết cô luôn dõi theo, quan sát anh.

nhưng anh chỉ có thể thờ ơ…không để tâm đến.

Anh xin lỗi ngày mưa tầm tã, anh biết cô quan tâm, nhưng vờ như không thấy…

anh thấy cô khóc… nhưng trái tim anh không thể đáp trả… bởi lúc ấy nó đã bị một

ai khác nắm giữ…

Anh xin lỗi khi cô nói lời tạm biệt. Mặt cô cuối gầm, có lẽ cô không thấy được ánh

mắt sót xa của anh khi anh nhìn cô. Anh đã không giữ cô lại… mặc dù rất muốn…

nếu ngày đó anh giữ chặt lấy cô thì mọi thứ có thay đổi không?

Anh xin lỗi ngày hôm nay…ngày cô trở lại, anh thấy cô nhưng lại không gọi cô,

hay đối mặt với cô, dù một lần. Chỉ có thể lặng lặng theo sau mà quan sát từng

hành động…

Anh xin lỗi, vì trước đây chưa một lần nào anh nhận ra rằng…bản thân anh cũng

yêu cô nhiều đến thế.

Anh xin lỗi

ngàn lần xin lỗi cô

Thế nhưng những lời xin lỗi ấy có tác dụng gì

Khi mọi thứ đã vuột khỏi tầm tay

Tim anh lại nhói đau…Cô là một người tốt, là một cô gái tuyệt vời tựa một thiên

thần nhỏ. Giá như anh có thể gặp cô sớm hơn… trước lúc trái tim anh bị một vết

thương quá lớn. Anh biết bản thân không thể bước qua điều này. Anh biết chính

mình không thể quên đi quá khứ… vì thế anh đã luôn giữ khoảng cách với cô. Anh

không muốn một cô gái tốt như cô lại để tâm đến một kẻ không ra gì như anh…

anh sợ không thể trao cho cô được một tình yêu trọn vẹn… anh sợ cô không thể

sống được bởi bầu không khí bao quanh anh… anh cô đơn, linh hồn anh chết

héo…ganh tị với vẻ hồn nhiên của cô. Anh sợ mọi thứ quanh cô… quá đẹp, thánh

thiện và trong sáng, anh không muốn bản thân mình vấy bẩn lên nó… và rồi chính

anh lại bóp nát nó…

Anh đấu tranh từng đêm để không suy nghĩ về cô. Anh sợ bản thân mình nhu

nhược, không thể quên được tình yêu vốn đã đi qua. Anh sợ bản thân rồi lại không

giữ được cô… anh sợ sự tổn thương cho cả anh và cô…

Anh nhìn tay cô, chiếc nhẫn lấp lánh…Anh hối hận và tiếc nuối ở hiện tại này, anh

đã đánh mất cô, quá khứ là một thứ không thể trở lại… anh đã không bao giờ nắm

bắt lấy cô, mặc dù anh có thể… giờ thì mọi thứ đã quá trễ. Anh đã từng đẩy cô ra

xa khỏi cuộc đời anh, và anh không muốn lại bước chân vào phá vỡ những điều tốt

đẹp nơi cô. Cô đã tìm được tình yêu mới, và có thể cô đã quên được anh. Hôm nay

cô tìm về đây có lẽ là lần cuối cùng, để lưu lại một chút hồi ức, để một lần đối mặt

rồi để nó ra đi mãi mãi…

Anh muốn bước đến ôm lấy cô từ phía sau ngay lúc này. Muốn cảm nhận cái hơi

ấm mà anh từng biết đến. Dù chỉ là rất nhỏ…nhưng anh không thể quên. Anh thực

sự khao khát. Nhưng anh đã không làm thế, anh là người giỏi kiềm chế, trước

đây…và bây giờ cũng thế… giỏi đến mức vô tình… có phải tình yêu anh dành cho

cô chưa đủ lớn? Không phải, nó quá lớn đủ để anh ngăn cản bản thân… không làm

tổn thương cô thêm một lần nữa…

Lúc anh nhận ra con tim yêu cô

Thì mọi thứ thật sự đã quá muộn

Anh quay đi, trả lại không gian chỉ còn một người, bóng người con gái đưa tay vén

mái tóc mỉm cười… chiếc nhẫn giờ đây đã không còn, nó đang chìm dần xuống

đáy hồ. Ánh sáng nơi viên ngọc khẽ nhấp nháy trong làn nước, nơi đáy hồ tối

đen…chiếc nhẫn mang ánh sáng đến…

Cô đã quyết định trả lại sự tự do cho chính mình ‘ tạm biệt anh…tình yêu thầm

lặng của em’

Khoảng cách giữa 2 người xa dần. Anh và cô, một tình yêu chưa bao giờ thành

lời… một sự đồng điệu nơi tâm hồn, không mang bất cứ bão tố nào. Nhẹ nhàng

như yên bình như mặt hồ rồng lớn, đôi lúc gợn sóng nhỏ lăng tăng bởi những cơn

gió đáp mình trên nước… trái tim lúc này mặc dù xa, nhưng lại hướng về một…

mang từng nhịp yêu lặng lẽ… và thầm mong người mình yêu hạnh phúc….

Một ngày dài kết thúc

Những kỉ niệm, sự rung động ngọt ngào

Để mọi thứ trôi trong bình yên

Để nhịp yêu lặng lẽ đập

Vẫn trong tận đáy tim

Không thành lời

Dù chỉ một lần