Ngập Ngừng Yêu

*Anh

Anh chưa từng nghĩ, anh lại có được tình yêu của một cô gáinhư em, một cô gái

điểm 10, một cô gái hoàn hảo.

Những tháng ngày cấp 3, tình yêu đơn phương

Trước khi gặp em, anh đã đem lòng yêu một cô gái. Một cô gái tóc ngắn đeo kình

đỏ với cái tên Thủy Tiên. Cô ấy đẹp, xinh không kém gìem. Nhưng cô ấy và anh

chưa hiểu gì về nhau, biết gì về nhau cả. Anh yêu cô ấy,một tình yêu đơn phương

mà anh chưa bao giờ dám thổ lộ.

Rồi sinh nhật cô ấy, anh dành dụm tiền mua một món quà, tạo điều kiện thổ lộ tình

cảm của mình. Sáng đi qua nhà cô ấy, anh không dám đưa quà. Cả buổi trưa, buổi

chiều anh vẫn không dám. Tận đến khi ra về anh mới dám tặng. Nhưng tất cả

không như anh mong muốn,cô ấy từ chối anh.

Từ đó trở đi, anh không tin rằng mình đủ sức yêu một cô gái nào đó, một cô gái

xinh xắn. Anh chỉ là một kẻ thất bại trong tình yêu mà thôi.

Công viên nước Hồ Tây, một chiều tháng 6

Anh gặp em vào một chiều tháng 6, tại nơi anh thích nhất,công viên nước Hồ Tây.

Lúc đầu anh cứ nghĩ em là một cô gái ngoại quốc nào đócơ. Nhưng không, em là

một cô gái Việt Nam chính gốc.

- Anh có làm sao không ạ?

- Không ! Anh không sao !

-Tay anh chảy bị thương kìa để em xem nào ! Rồi em lôi anh đi đến cửa hàng

thuốc gần đó. Mua băng gạc rồi băng giúp anh. Hai đưa nói chuyện trao đổi thông

tin với nhau bên chiếc ghế đá. Em lấy số của anh nhưng anh không nghĩem sẽ liên

lạc lại. Ai dám chắc được một cô gái đẹp như em lại nhớ đến anh. Lầnđầu tiên gặp

nhau của chúng ta bình thường là thế lại mở ra một mối quan hệ đặc biệt trong

cuộc đời anh.

Tối tháng 8, Đông Ngạc

Anh xóa số của em trước đó 2 tuần. Anh không thể ngờ em lại gọi cho anh nhờ

giúp bài tập Hóa. Khi học cấp 3, đó là môn ưa thích của anh với điểm trung bình

đều trên 9 phẩy. Em đề nghị anh gia sư choem môn Hóa. Anh đồng ý vì mức lương

hấp dẫn do gia đình anh cũng không khá giả gì.

Anh đến dạy cho em môn Hóa.Mỗi buổi đều có những câu chuyện phiếm để bớt

căng thẳng. Rồi em biết thêm vềcuộc sống của anh, anh cũng hiểu nhiều hơn về

em. Mối quan hệ giữa hai người gần trở lên gần gũi.

Tháng 2, một ngày mưa gió,sự lưỡng lự, sự từ chối

Anh đã không biết, anh có cảm tình với em khi nào. Vào một ngày mưa gió, em

gọi điện cho anh nói rằng em chỉ có một mình và bị ốm. Anh đãhơi lưỡng lự có

biết đi hay không. Một phần vì ngại trời mưa, một phần vì ngạichính em. Anh sợ

chỉ có hai người trong căn phòng đó, anh sẽ lại không kiểm soát được bản thân

mình.

Anh làm theo tất cả nhữnggì anh biết từ mẹ anh, lòng vẫn có chút ngượng ngùng e

sợ nhưng ơn trời em đãkhỏe lên. Anh đã phải trông em gần hết đêm hôm đó, liên

tục kiểm tra cặp nhiệt độ. Vì mẹ anh dặn người suốt cao phải được kiểm tra uống

thuốc hạ sốt thườngxuyên.

Em biết đến Thủy Tiên qua những câu chuyện của anh. Em cũng biết được rằng

Thủy Tiên vừa có bạn trai và không hề dành tình cảm gì đặc cho anh. Một tối nọ,

em ngỏ lời yêu anh muốn làm bạn gái anh nhưng anh từ chối. Anh nào có gì tốt để

em một cô gái hoàn hảo như em.Anh sợ mình sẽ thất bại, thất bại một lần nữa

trong tình yêu. Anh sợ không thểgiữ em bên mình.

Hà Nội, Tháng 3, sự đổi hướng thú vị.

Anh vẫn đến dạy em như bình thường và chúng ta như đang trong một cuộc chiến

tranh lạnh. Ngoài nội dung bài học ra, không nói thêm gì khác. Em vẫn ngồi học

nghiêm túc. Phải thôi, có thể giây phút em nói lời yêu anh chỉ là giây phút nông nổi

nhất thời. Một cô gái tuyệt vời như em thì có biết bao chàng theo đuổi chứ. Anh,

một chàng trai tầm thường nhỏ bé đâu có là gì, đâu đáng được em để ý.

Mấy tuần sau đó, anh cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu tuần nữa. Anh vô

tình bị tấm ảnh cầm cái Cupcủa em cuốn hút. Đó là em trẻ con hơn một chút trong

một giải cờ vua nào đó. Emmở tủ kính nhưng không lấy bức ảnh đó mà là bộ cờ

vây bên cạnh. Em giới thiệu cho anh về cờ vây, thứ mà anh biết trước đó lâu rồi.

Em lại dạy anh về các thếcờ cách cầm cờ, đặt cờ. Anh ngượng ngùng, e ngại khi

lần đầu tiên có một ngườicon gái cầm tay mình ngoài những người ruột thịt, họ

hàng của anh. Em với anh dần trở lên thân mật hơn, hiêu nhau hơn

Hà Nội, Tháng 4, sinh nhật anh.

Anh đã trông chờ ngày hôm đó từ lâu rồi, anh chờ đợi từ sáng, rồi đến trưa, rồi đến

tối. Thứ mà anh khaokhát, mong chờ không bao giờ tới đó là lời chúc mừng sinh

nhật của Thủy Tiên.Tất nhiên, cô ấy làm sao biết được hôm nay là sinh nhật anh cơ

chứ. Cô ấy đâu có tình cảm gì đặc biệt với anh mà bỏ công sức tìm hiểu, nhớ tới

sinh nhật anh như anh đã từng làm với sinh nhật cô ấy. Cái dãy số có lẽ anh còn

nhớ hơn cả số điện thoại của mình.

Anh vẫn đến dạy theo lịch như bình thường. Hôm đó, không có buổi học nào hết,

em xuất hiện như một thiênthần, chuẩn bị cho anh một buổi tối sinh nhật vui vẻ.

Anh cảm thấy bất ngờ vìđiều đó. Anh không nghĩ trên đời này, vẫn có người con

gái nhớ tới sinh nhậtanh, làm tất cả vì anh. Em ngỏ lời yêu anh lần nữa và khác lần

trước, lần nàyanh nhận lời. Anh muốn quên đi tất cả. Mất bao lâu để quên một

người? khó nóilắm, ai mà biết được. Làm thế nào để quên một người? Tìm một

người khác thôi,cuộc sống mà luôn phải tiếp tục về phía trước chứ. Anh nghĩ đó sẽ

là khởiđầu cho những tháng ngày tốt đẹp của đời anh nhưng rồi anh lại vứt bỏ tất

cảchỉ vì sự sợ hãi, rụt rè của mình.

Hà Nội, tháng 5, giảng đường Học viện tài chính, thoáng tình cờ bên phố Tô Tịch,

thoáng tình cờ bên bức thư từ nước Pháp xa xôi.

Hôm nay là ngày bầu Ban Chủ Nhiệm mới của câu lạc bộ sinh viên nghiên cứu

khoa học. Anh cũng đã ứng cử, anhnói về em trước mặt đông người. Anh muốn

chứng tỏ cho em rằng: em yêu một người đàn ông tài giỏi, một người đàn ông có

nghị lực, có ý chí vươn lên, một ngườiđàn ông hoàn toàn xứng đáng làm bạn trai

em.

Cuối tuần anh đạp xe đi dạo quanh Bờ Hồ. Anh chết lặng khi thấy em thân mật với

một chàng trai phương Tây.Hai người nói chuyện thân mật, chụp ảnh chung rồi rẽ

vào Phố Tô Tịch ngồi ăn hoa quả dầm. Anh không dám tin vào mắt mình nữa. Thế

mà yêu nói em yêu anh, em muốn làm bạn gái anh. Lần thứ 2 thất bại trong tình

yêu, anh sợ hãi, anh rụt rè, anh không dám hỏi thẳng em.

Anh vẫn đến dạy em như bình thường và dần lạnh nhạt hơn với em mà em không

nhận ra. Một ngày bất chợt, khi thu dọn tài liệu sách vở. Anh đã cầm nhầm thư của

mẹ em gửi cho em từ Pháp về.Qua đó, anh biết được rằng em đang có cơ hội lớn

để đi du học. Em là một thiên thần tuyệt vời, một thiên thần thì phải được tung

cánh giữa bầu trời bao la.Anh, một kẻ tầm thường, muốn bay cùng thiên thần, liệu

có được chăng? nên chăng? Nhưng bằng cách nào chứ. Anh không thể ích kỷ,

không thể hẹp hòi giữthiên thần bên mình. Thiên thần phải được tự do, phải được

tung cánh. Và kẻ tầmquyết định rời bỏ thiên thần.

Hà Nội, sau kì thi đại học,nhà em

Kết thúc kì thi đại học,anh cố tình đến nhà em, tra điểm thi của Thủy Tiên và gọi

điện báo cho cô ấybiết. Anh cố tình nói dối cô ấy, cốt làm tăng mối nghi ngờ trong

em. Em là mộtcô gái thông minh mà, em thừa hiểu được dụng ý của anh sau cuộc

điện thoại đó.Đúng như anh nghĩ, em quyết định đi Pháp thật. Em sẽ bắt đầu một

cuộc sống mới,một cuộc sống không có anh, không cần anh. Một cuộc sống xem

như chưa hề có mộtmối tình dang dở tại Việt Nam.

Hà Nội, sân bay Nội Bài,quán Cà Phê

Em sẽ bay, trong một giờ nữa, anh đã ngắt hết liên lạc với em mấy ngày trước đó,

lẳng lặng theo em đến sân bay, ngồi khuất một góc nhưng vẫn đủ để quan sát em.

Em ngó nghiêng đưa mắt nhìn quanh. Chắc em vẫn mong anh đến tiễn. Anh không

muốn ngăn cản em, anh không đủ tư cách để lam điều đó. Em sẽ bắt đầu một cuộc

sống riêng của mình màkhông cần có anh.

Anh quay về, ngồi trong mộtquán cà phê. Họ bật bài hát " Quay về đi". Bài hát

chết tiệt như tô thêm vào tâm trạng của anh. Anh ghét nó, vì nó quá buồn. Nhưng

anh muốn nghe nó, vì từng câu chữ của nó như tâm trạng của anh viết lên:

Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng,

Có biết đâu em đã quá muộn màng

Một nửa thương nhớ anh mang trao ngườ

iGiờ mất nhau, tim có nhói đau?

Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió,

Gió khẽ lay cho tim anh khẽ bồi hồi,

Một nửa thương nhớ anh mang trao người

Để mất nhau tim nghe nhói đau.

Qua về đi, quay về đi cho anh hết đợi chờ,

Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời,

Vì sao ngày xưa khi bên nhau anh đâu có hiểu rằng

Một ngày rất nhau sẽ rất đau…

Quay về đi, quay về đi bao yêu dấu ngày đầu,

Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu,

Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần

Mưa ơi mang anh quay về đi.

Anh giận em. Tại sao em không quyết liệt hơn dữ dội hơn, tra hỏi anh về cuộc điện

thoại hôm đó. Nếu em làm thế, có thể mối quan hệ của chúng ta đã khác đi nhiều

rồi. Nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi. Nhiều lúc tiếc nuối anh chỉ muốn đổ tất cả

lỗi lầm cho em.

Tháng 8, Hà Nội

Anh muốn thử dành tình cảm của Thủy Tiên một lần nữa, ít ra với cô ấy anh sẽ

không đau khổ hay buồn nhiều như em. Nhưng cô ấy từ chối anh một lần nữa, có

thể, có thể thôi, anh không yêu cô ấy nhiều như anh đã nghĩ. Anh không dám chắc

điều đó nhưng anh đã là một kẻ thất bại trong tính yêu, thất bại hoàn toàn.

Anh để ảnh của em làm avatar Yahoo. Mẹ anh một lần thấy được cảnh anh ngồi

bên máy tính say sưa ngắm ảnh của em. Và rồi em xuất hiện nhiều dần lên trong

cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con anh.

Con yêu cô ấy phải không?

Vâng!

Thế tại sao con không đến với cô ấy?

Con sợ mẹ ạ ! con sợ con không xứng với cô ấy, con chỉ là một kẻ tầm thường.

Con không muốn làm vật cản của cô ấy.

****

Vì sao mẹ yêu bố? bố khác hẳn mẹ mà !

Vì ông ấy có cái mẹ cần.Ông ấy muốn làm cái này cái kia cho mẹ nhưng ông ấy

thật ngốc, ông ấy chưa bao giờ hỏi thẳng mẹ xem mẹ cần gì từ ông ấy? Toàn đoán

già đoán non sai toét. Con cũng giống bố con phải không chưa bao giờ hỏi xem cô

gái này cần gì ở con.

Thế mẹ cần gì ở bố?

Cảm hứng để sống và sự quan tâm con ạ. Người phụ nữ dù có mạnh mẽ, cứng rắn

đến đâu cũng cần một bờ vai để tựa vào, cần một người đàn ông quan tâm che chở.

Anh đánh bạo gửi cho em một tin nhắn qua KGS, lập cho em một tài khoản

facebook. Mối quan hệ hai đứa lạinhư ngày nào dù vẫn thiếu một thứ gì đó.

Việt Nam, Tết.

Anh hẹn em ở một quán gần Hồ Tây, khi em về nước. Anh đi theo em, không dám

thân mật quá nhiều. Anh sợ điều đó sẽ làm em bối rối. Em có điện thoại, một cuộc

điện thoại dài. Em nghe máy xong rồi đi. Anh ngồi lại đó tiếc nuối. Có lẽ anh đã

phung phí quá nhiều cơhội bên em đêr bây giờ phải trả giá.

Anh hẹn em một lần nữa,trước khi em đi. Bên bãi sông Hống, khuôn mặt em bừng

sáng như mặt trời. Đôi mắt em tràn đầy niềm vui phản chiếu hình bóng anh trong

đó. Chợt nhớ tới lời mẹ anh:

- Em cần gì?

- Chỉ một lời hứa thôi anh?

Phải rồi đôi lứa yêu nhauchỉ cần một lời hứa thôi. Em ở Pháp, anh ở Việt Nam tuy

xa nhưng nếu sắp xếp thỏa đáng thì sẽ ổn thôi mà.

* Em

Từ nhỏ em đã mơ về chàng Hoàng Tử của riêng mình. Một chàng trai đường

hoàng, cao lớn, đẹp trai và oai vệ. Lớn lên một chút khi đến tuổi có những rung

động đầu đời em đã ước chàng trai của em chí ít cũng phải như mỹ nam Hàn Quốc,

Kim Bum, Lee Min Ho. Nhưng em chẳng ngờ em lại yêu anh, một người không hề

được cho là đẹp trai trên kể cả phương diện đánh giá của gu thẩm mỹ bình thường

nhất.

Thời thơ ấu:

Bố mẹ em làm việc tại Pháp, ông bà quá bần rộn với công việc của mình nên ngay

từ khi bảy tuổi em đã về ViệtNam. Cô đơn thì sao chứ, ở Pháp em đâu có khác gì

không một bữa cơm đầy đủ gia đình hay cái gì đại loại thế. Em về ViệtNamít ra

còn có cơ hội để không quên ViệtNam, quên quê hương của mình.

Sống một mình trong căn biệt thự rộng thênh thang với một tài xế và một người

giúp việc em tự nhủ liệu em sẽ quen ai, thích ai, yêu ai sau này.

Hà Nội, Công viên nước Hồ Tây, một chiều tháng 6

Trời mùa hạ nóng bức thì đi bơi, một sở thích rất ư bình thường của một cô gái. Có

lẽ vì sở thích này mà em có chiều cao tốt đến thế. Dạo bước chuẩn bị ra về, em va

vào anh. Đó là lần đầu tiên em gặp anh một chàng trai nhỏ bé gầy gò. Nhưng ai

biết đâu ẩn sâu cái hình dáng đó là con người mà em thấy sự đồng cảm, sự chân

thành và nhiệt tình.

- Anh không sao chứ ? Em xin lỗi em vô ý quá

- Không! mình không sao!

- Nhưng tay anh bị thương kìa phải băng lại thôi.

Đó chỉ là một vết thương nhỏ rớm máu nhưng nó đã kết nối hai tâm hồn xa lạ xích

lại gần nhau. Em kéo anh đến một tiệm thuốc mua băng gạc, băng lại cho anh. Hai

người trao đổi thông tin, trò chuyện vui vẻ.

Đê La Thành, một tối tháng 8, bài tập Hóa

Kì thi đại học sẽ đến trong năm nay, trong khi em rất tệ môn Hóa. Em muốn thi

vào Đại Học Kinh Tế Quốc Dân vì thế không thể không cải thiện môn Hóa. Nhưng

rồi trôi tuột tất cả, những công thức phương trình lằng nhằng, những lưu ý lý

thuyết dài lê thê. Em không nhét chúng vào đầu. Vô thức cầm điện thoại chỉ để

chơi game, em vô tình nhớ đến anh. Em đã gần như để anh tuột khỏi tâm trí nhưng

rồi chỉ là vô thức em giữ anh lại. Gọi điện tâm sự, em không ngờ anh lại có thể học

môn Hóa xuất sắc thế. Ngập ngừng em đã đề nghị anh làm gia sư cho mình với

mức lương tốt nhất em có thể nghĩ ra. Anh đồng ý khiến anh và em tiến thêm một

bước trong mối quan hệ giữa hai người.

Hà Nội tối mưa gió tháng 2, Thủy Tiên và lời từ chối

Anh không phải là một chuyên gia sư phạm có bằng cấp, nhưng với em những buổi

học với anh thế là đủ. Rồi anh kể về người con gái trong lòng anh với cặp kính đỏ

mái tóc ngắn. Anh chưa một lần đứng trước mặt cô ấy nói lời yêu trong cả quãng

thời gian học cùng cấp 3, đâu có hề chi với anh yêu là đủ. Anh kể rất nhiều rất

nhiều điều nữa về mẹ anh một con người luôn lo cho gia đình, về ước mơ thành lập

công ty đồ chơi dang dở của anh. Dần dần em cũng đã hiểu anh hơn, cả cuộc sống

của anh nữa.

Cuối tuần, bà giúp việc và ông tài xế đều xin nghỉ phép về quê, em lại trở bệnh.

Uống thuốc nằm nghỉ … làm đủ mọi cách mà vẫn không khá được tẹo nào, em gọi

cho anh dù cũng không hi vọng nhiều khi anh đạp xe cả chục cây số đến chăm sóc

em. Nhưng anh đã làm, làm thật sự với người con gái anh mới quen, người con gái

chỉ đơn giản anh có nhiệm vụ dạy kèm. Anh đến nấu cháo cho em uống thuốc, cặp

nhiệt độ trông em suốt đêm đó. Nhìn điệu bộ lúng túng của anh khi lấy cái nhiệt kế

từ nách em thật ngộ. Và thế là em đã có cảm tính với anh.

Một buổi bất chợt em biết được Thủy Tiên( người con gái anh giành tình cảm) đã

có bạn trai. Em đã mạnh dạn đề nghị anh làm bạn trai mình, nhưng anh từ chối.

-Tại sao chứ, em có điểm gì thua kém cô ấy? Tại sao anh không yêu em mà lại níu

kéo mối tình đơn phương đó trong vô vọng?

Anh im lặng không trả lời. Em cũng thu dọn sách vở trở lên phòng. Buổi học đó

kết thúc sớm hơn bình thường 30 phút.

Hà Nội, bộ cờ vây, cái chạm tay

Ba tuần liên tục, anh vẫn cứ đến dạy, em vẫn chăm chú học. Hai bên như người xa

lạ không nói với nhau lời nào ngoài nội dung bài học. Tình trạng đó, bị phá vỡ bởi

một cái nhìn của anh. Đó không phải là khoảnh khắc anh nhìn em mà đó là cái nhìn

của anh với bộ cờ vây trong tủ.

Em biết chơi cờ vây, từ lâu lắm rồi. Vì em hâm mộ Lưu Dung, một con người có

nét gì đó hao hao giống anh. Nhỏ bé, xấu trai nhưng thông minh, điềm tĩnh….Rồi

em dạy anh chơi cờ vây, dạy anh các thế cờ, luật căn bản và cách cầm cờ sao cho

đúng. Anh đỏ mặt khi em cầm tay anh hướng dẫn chi li cách bốc quân kẹp quân đặt

quân. Anh ngại phải thôi vì anh là một Kim Ngưu chính gốc, yêu một người con

gái hai năm trời mà chưa dám thổ lộ, một kẻ rụt rè trong tình yêu, rụt rè cả trước

tình cảm của người khác trao cho mình nữa.

Hà Nội, những ngày mưa nắng, rạp chiếu phim, lời yêu đầu ngày sinh nhật anh

Em rủ anh đi xem phim những khi cuối tuần rảnh rỗi anh đồng ý. Anh thật nhát, đi

xem phim với anh em mới thấy điều đó. Anh sợ tiếng súng bắn nhau trong phim

đến nỗi nắm chặt tay em bên cạnh dúm dó người lai, nhăn mặt. Anh bỏ về giữa

chừng khi không dám xem hết.

Anh từng kể với em, sinh nhật anh vào 26/4. Trên thế giới chỉ có 2 sự kiện nổi

tiếng diễn ra vào ngày này, đó là ngày mở màn chiến dịch *********** và ngày

xảy ra thảm họa hạt nhân Checnobun. Em không quan tâm đến mấy sự kiện đó, với

em sinh nhật anh vào 26/4 như thế là đủ.

Vào ngày đó, anh vẫn đến dạy như bình thường, nhưng đón tiếp anh không phải là

cô học trò ngày thường nữa. Em đã chuẩn bị sẵn tất cả cho anh, dạo cho anh một

bản nhạc bằng cây đàn dương cầm mua tại Nhật, ăn tối cùng anh. Anh bất ngờ, anh

hạnh phúc, em nghĩ thế và em mong thế. Rồi lấy hết can đảm em ngỏ lời yêu anh

một lần nữa. Nhưng lần này anh đã nhận lời. Đến giờ em vẫn buồn cười không biết

rằng lúc đó anh yêu em hay yêu cái bánh socola kem thơm phức kia.

Cơ hội du học, câu nói dối vô tâm qua điện thoại, Đại sứ quán Pháp trên đường

Trần Hưng Đạo.

Anh vẫn như thế, yêu mà vẫn lẳng lặng, chẳng có một chút gì thay đổi, chẳng có

một hành động hay câu nói đặc biệt. Với anh yêu thì để tình cảm đó trong lòng thế

là được rồi đâu cần thiết phải nói ra.

Mẹ muốn em sang Pháp đi du học, thủ tục đã xong xuôi nhưng em từ chối hay nói

đúng hơn em không muốn rời Việt Nam. Vì sao ? đó là vì anh. Em yêu anh nên em

muốn ở lại không muốn ra đi. Em đã ở lại nếu như không có chuyện đó. Anh ở nhà

em vào một buổi chiều sau kì thi đại học. Anh tra điểm thi của Thủy Tiên và gọi

điện báo cho cô ấy. Anh đã không dám nói thật là anh đang ngồi ở nhà em tra điểm

thi cho cô ấy. Một câu nói dối khiến em tổn thương. Em đã nghĩ rằng anh vẫn còn

tình cảm với Thủy Tiên. Phải thôi, anh đâu có coi em là bạn gái anh. Em đã đến

ngay đại sứ quán Pháp trên đường Trần Hưng Đạo làm nốt những thủ tục cuối

cùng để sang Pháp, lòng đầy uất hận, tự ái. Em có gì sai chứ? em có gì không tốt

chứ ? Tại sao anh không yêu em? yêu một cô gái điểm 10 trước mặt anh.

Sân bay Nội Bài, chuyến bay sang Pháp cuối tháng 7

Anh không đến tiễn em cũng không hề có biểu hiện muốn giữ em lại dù em rất

mong chờ điều đó. Ngồi đợi trên máy bay em mở cái Ipod ra nghe. Nó vang lên bài

hát "Quay về đi ” của Thủy Tiên và Noo Phước Thịnh. Lại cái tên Thủy Tiên, có lẽ

vì anh em ghét cái tên này mất rồi. Bài hát nghe thật buồn chán, em không thể nhớ

nổi tại sao em cho nó vào máy cả.

Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng,

Có biết đâu em đã quá muộn màng

Một nửa thương nhớ anh mang trao người

Giờ mất nhau, tim có nhói đau?

Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió,

Gió khẽ lay cho tim anh khẽ bồi hồi,

Một nửa thương nhớ anh mang trao người

Để mất nhau tim nghe nhói đau.

Qua về đi, quay về đi cho anh hết đợi chờ,

Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời,

Vì sao ngày xưa khi bên nhau anh đâu có hiểu rằng

Một ngày rất nhau sẽ rất đau…

Quay về đi, quay về đi bao yêu dấu ngày đầu,

Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu,

Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần

Mưa ơi mang anh quay về đi.

Nước Pháp những tháng ngày cô đơn vô tình, lời yêu thứ 2

Em sang Pháp không yahoo, không facebook chỉ có Gmail, KGS và game. Tài

khoản KGS của em với cái tên Thủy Tiên. Cái tên đó, nó đã quá quen thuộc với

cộng đồng cờ vây ViệtNamrồi. Ai cũng gọi em với cái tên đó trên KGS. Tên nick

của anh vừa bật sáng trên khung chat. ” Hi chào em, em có thể lập một facebook và

nói chuyện với anh được chứ ". Thế đó, vẫn chưa có lời yêu thứ 2, anh chưa dám

nói hay anh không thể nói. Em không hề nghĩ đến cuộc trò chuyện thế này.

Em lập facebook làm quen cả bạn anh, cả Thủy Tiên nữa. Cô ấy từ chối anh một

lần nữa và anh buồn rầu. Anh nói yêu em một tuần sau đó và chúng ta quay lại với

nhau. Chấm dứt những tháng ngày vô tình đeo đẳng.

Tết, Việt Nam, sự gắn bó dài lâu, một bình minh mới bắt đầu.

Em về ViệtNamđúng dịp Tết, một không khí đón cái Tết cổ truyền thật nhộn nhịp.

Anh hẹn em đi chơi tại chùa Cót. Em theo anh đến đó nhìn ngắm phong cảnh bên

bãi sông Hồng. Bất chợt, anh hỏi em:” Em sẽ về ViệtNamthăm anh thường xuyên

chứ? ". Em im lặng không trả lời, tương lai mà ai biết trước được. Nhưng em biết,

em sẽ không quên ViệtNamđâu vì anh ở ViệtNammà. Một bình minh mới trong

trái tim em xua đi những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo.