Duyên hạnh ngộ

Những mùa đông năm ấy ghi dấu một thời chúng tôi ở bên nhau. Ba đứa, hai

trai một gái, làm thành một nhóm bạn thân...

1. Chúng tôi chơi với nhau từ năm lớp mười, học cùng nhau ba năm học và rời xa

nhau khi mỗi đứa đến một chân trời mới sau khi chia tay cuối cấp.

Ngày ấy chúng tôi vẫn hồn nhiên lắm, hai đứa con trai hay sang nhà tôi học nhóm,

mẹ tôi coi chúng như con trong nhà, lần nào cũng làm cơm rồi mời hai đứa ở lại.

Tôi là con gái, được bọn con trai chiều ra mặt. Mặc dù vẫn chí chóe, vẫn giận hờn

rồi đôi khi có chiến tranh lạnh, xong tôi biết có hai thằng luôn ngốc nghếch chờ tôi

mỉm cười. Hai đứa nó, là cả một trời kỷ niệm của tôi.

Hôm nay chúng tôi họp lớp cấp ba, tôi đã đến quán từ rất sớm. Bạn bè cũng xuất

hiện lác đác mấy người, càng về sau càng nhiều những gương mặt nửa xa lạ, nửa

thân quen nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi chào nhau, nhận ra rằng đã có quá nhiều

khác biệt kể từ khi xa trường. Lớp trưởng bắt đầu buổi họp lớp, mọi người chăm

chú lắng nghe nhau kể chuyện, kể về những cuộc hành trình trở thành người trưởng

thành của nhau. Phải, chúng tôi đã trưởng thành rồi, đã lớn hơn rất nhiều so với

ngày xưa ấy.

Vậy mà, hai thằng bạn kia còn chưa tới. Tôi thấy mắt mình long lanh, sống mũi hơi

cay. Chẳng lẽ đứa con gái duy nhất trong nhóm bị bỏ rơi một cách tội nghiệp như

thế này sao? Gặp bạn bè khi xưa mừng mừng tủi tủi, không một ai nhận ra sự khác

lạ nơi tôi, bởi mắt tôi luôn ướt, và người ta mặc định tôi vui vì xúc động, cũng như

những cô bạn gái khác.

Tôi ngồi ở một góc bàn, hầu như không mấy khi nói chuyện, chỉ trả lời nếu có ai

đó hỏi mình. Đôi lúc tôi nhìn lên đồng hồ xem giờ, hai thằng đó chưa bao giờ để

cho tôi phải chờ đợi. Nếu là ngày xưa, chúng nó thử giờ cao su lấy một phút, tôi sẽ

đấm lưng cả hai thằng kêu thùm thụp, rồi nhéo tai vặn lên cho đỏ ửng. Tôi chợt

cười buồn, bất giác có tiếng ai đó gọi tên.

- Mộc Miên, hai thằng khỉ đó vẫn chưa đến à? Có báo trước với cậu gì không?

Lớp trưởng nhìn về phía tôi tươi cười hỏi. Chẳng có bất cứ một thông báo nào cả,

chúng tôi thậm chí còn không có số điện thoại của nhau. Nếu có, tôi còn ngồi đây

ngốc nghếch chờ đợi mãi sao? Kể từ sau khi chia tay thi đại học, vì một lý do ngớ

ngẩn nào đó mà tôi chẳng rõ, tôi xóa số của cả hai thằng, cãi vã với chúng nó một

trận to rồi về nhà vùi mình khóc nức nở. Phải, tôi tự đẩy chúng nó đi xa mình, bây

giờ lại mong ngóng sự xuất hiện trở lại. Biết làm sao được, tôi nhớ cả hai thằng ấy.

2. Mùa đông là mùa tôi ghét nhất trong năm, lúc nào cũng phải mặc rõ nhiều áo

ấm, lại quàng khăn len to sụ, tay nếu không đeo găng thì lúc đến trường thế nào

cũng lạnh cóng. Mẹ tôi biết tôi yếu người, mùa đông lại có nhiều gió lạnh, trên

đường đi học phải đi qua một quãng đồng dài nên mẹ cứ không ngớt lời nhờ vả hai

thằng bạn.

- Minh này, cháu nhắc nhở con bé đeo găng với quàng khăn giữ ấm giúp cô nhé!

Nhác không có cô là nó lại bỏ hết ra đấy.

Minh gật gù, nó cốc đầu tôi khi cười với mẹ, lúc tôi lên yên sau xe đạp để yên vị

cho nó đưa đến trường thì như thói quen, một tay nó vẫy chào mẹ tôi để đi học,

một tay đưa ra phía sau kéo tay tôi đút vào túi áo khoác.

Xong xuôi đâu đó nó mới bắt đầu đi, Phong ở bên cạnh chúng tôi cũng đạp xe đi

chầm chậm.

Tôi không nhớ tôi đã có bao nhiêu mùa đông đẹp trong cuộc hành trình dài hơn hai

mươi năm của mình. Nhưng tôi lại có thể nhớ rất rõ những mùa đông năm ấy,

những mùa đông có hai thằng bạn, một đứa luôn làm tài xế kiêm nhiệm vụ đưa đón

tôi đến trường, kéo tay tôi để trong cái túi áo khoác ấm hủm. Một đứa tất tả chạy đi

mua bánh bao nóng hoặc gói xôi lạc để dúi trong ngăn bàn cho tôi làm bữa sáng

ngon lành. Mặc dù không nói ra, nhưng cả hai thằng đều coi tôi như một cái nợ,

một cái nợ vừa muốn vứt quách cho xong, lại vừa muốn đeo lâu thêm chút nữa.

Ngày vô tư tôi vẫn nghĩ, chắc là chúng nó thích ăn cơm mẹ nấu, nên đối xử với con

gái mẹ tốt hơn cả lời mẹ dặn. Và tất nhiên, tôi có vui, tôi còn thấy mình hạnh phúc.

- Mộc Miên, mày ăn nhiều vào một chút. Con gái không cần giữ eo quá, mày có

mập thì vẫn có tao với thằng Minh chơi với mày mà.

Lớp mười hai, tôi vừa lo học vừa lo làm đẹp. Cũng chẳng có gì là lạ, tôi không

phải là đứa con gái nổi bật, cũng không phải kiểu tài giỏi xuất chúng cho cam,

nhưng tôi cũng có một vài người bạn để ý tới. Con gái ở tuổi này, có người theo

đuổi giống như được đà đỏng đảnh. Tôi hay dứ dứ nắm đấm lên trêu ngươi hai

thằng bạn, chúng nó ế ẩm đến nỗi không có lấy một cô bạn gái, còn tôi, ít nhất

cũng có một người bạn trai theo đuổi.

Sự thật thì không hẳn vậy, hai thằng bạn tôi có khối cô em lớp dưới thích thầm.

Nhưng vì lúc nào chúng nó cũng đi kè kè với tôi, lại chăm tôi như chăm con nít,

mấy em khóa dưới nhìn thấy mắt tròn mắt dẹt, có thích cũng không dám tấn công

đồn có địch, tôi thích chí vẫn cười khì khì. Bên cạnh có hai thằng ấy, tôi có thể

không thấy vui và hạnh phúc sao?

3. Nhìn lên đồng hồ, chúng nó vẫn chưa có đứa nào xuất hiện. Mọi người trong lớp

gần như đều đã đến đông đủ. Phải rồi, chỉ còn thiếu hai đứa ấy. Lớp trưởng lần này

nhìn tôi có vẻ ái ngại, như thể chỉ cần hỏi han một câu gì đó động chạm đến hai

thằng là tôi có thể bật khóc như mưa ngay trước mặt mọi người. Sự thật thì tôi

không yếu đuối, cũng không phải là đứa con gái hay khóc nhè, chỉ là đôi mắt tôi

luôn ướt nước, và khuôn miệng tôi cười buồn. Tôi cứ nhìn xa xăm ra cánh cửa kính

của nhà ăn, tôi hy vọng có thể lọt vào tầm nhìn một bóng hình nào đó quen thuộc

nhất.

- Mộc Miên à, có phải cậu đã đắc tội gì với hai đứa chúng nó không?

Một cậu bạn trai lên tiếng hỏi, cậu ấy vừa hỏi vừa cười, như một câu hỏi tếu. Chỉ

vậy thôi mà mọi người ra sức xì xầm, lại mắng cậu ấy không khéo, xong quay sang

tôi nhìn ái ngại. Tôi mỉm cười, giá như tôi biết tôi đã đắc tội gì với hai đứa nó, để

bây giờ tôi không phải ngồi chờ đợi đến ngốc nghếch như thế này.

Ngày xưa, tôi vẫn hay bắt nạt chúng nó, vốn dĩ con gái chân yếu tay mềm, lại được

chiều chuộng hết sức nên tôi chưa một lần nào bị chúng nó phản công trở lại. Thế

mà có một lần, tôi cầm hộ hộp quà của một em lớp dưới đưa cho Minh, nó nhìn tôi

như thể tôi là sinh vật lạ, hộp quà không cánh mà bay đến một gốc cây xa tít.

- Mộc Miên, mày bị điên rồi. Sao lại nhận quà hộ tao? Tao không thích!

Tôi sững người nhìn nó. Chưa bao giờ Minh giận dữ với tôi, cũng chưa bao giờ

trừng mắt nhìn tôi. Trong ráng chiều ảm đạm, những đợt lá vàng xoáy tít, gương

mặt Minh mờ ảo, bóng nước nhập nhoằng rồi rơi từng giọt tròn trên má, tôi ngồi

thụp xuống khóc.

Hôm ấy Minh không đèo tôi về nhà, có lẽ vì nó giận. Phong đứng chứng kiến cảnh

tượng ấy chẳng rằng chẳng nói, vỗ về tôi mấy chốc rồi kéo tay tôi ra nhà xe lấy xe

đi về. Trên đường đi Phong cũng không nói một lời nào với tôi, tôi thút thít.

- Là Minh sai hay tao sai? Tao có làm gì đắc tội với nó chứ? Chỉ là đưa quà hộ thôi

mà.

- Mày sai rồi. Nếu là tao, tao cũng làm giống Minh.

Phong vừa nói hết câu thì xe dừng trước cửa nhà tôi, mẹ tôi chạy ra đón hai đứa,

đón lấy cặp sách từ trên vai tôi hỏi nhỏ.

- Hôm nay Minh đâu sao không về cùng? Mẹ làm bò sốt vang, mấy đứa vào ăn

ngay cho nóng.

Đầu óc tôi quay cuồng, tôi ghét Minh, ghét cả Phong. Hai đứa nó rõ ràng hùa với

nhau bắt nạt tôi. Thế sao Phong còn đưa tôi về, nếu biết trước Phong không đứng

về phía mình tôi đã sớm đi bộ về nhà. Thà như thế còn hơn.

4. Một vài người lác đác ra về, mọi người còn bận công việc. Tôi cố nán ngồi lại.

Thật ra tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Tôi còn ngồi cả buổi tối trước gương để tập

cười. Tôi nghĩ khi gặp lại hai đứa nó chắc mình phải cười thật tươi, cái điệu cười

híp mắt không nhìn thấy Tổ quốc đâu. Phải rồi, vui lắm chứ, đã lâu ngày không

gặp. Tôi còn dành nhiều thời gian để chọn ra bộ đồ ưng ý nhất. Trong mắt hai

thằng thì tôi lúc nào cũng đẹp, thật vậy, kể cả khi tôi béo quay béo tròn, tôi biết

chúng nó khen tôi để khích lệ, để tôi không tự ti, và còn vì tôi là bạn gái duy nhất

của chúng nó. Con trai mà, có đứa nào không muốn nghĩ bạn gái của mình xinh

đẹp đâu.

Thế mà, chúng nó không đến thật. Chúng nó cho tôi leo cây một cách trắng trợn và

tàn nhẫn nhất từ trước đến nay. Sau khi lên đại học cũng có nhiều người theo đuổi,

tôi cũng đã biết đến chuyện hẹn hò, nhưng chưa bao giờ tôi bị người khác cho leo

cây cả. Vậy mà hai đứa nó dám? Lại còn rủ nhau cả đôi hùa vào bắt nạt tôi?

Mắt tôi đỏ hoe, tôi lánh đi vào một góc nào đó nhân lúc mọi người bịn rịn chia tay

người gần nhất xin về. Cả hai thằng đúng thật là quá đáng, lúc nào cũng rủ nhau cả

đôi hùa vào bắt nạt tôi…

- Mộc Miên, hai thằng trời đánh tới rồi này!

Tiếng lớp trưởng gọi như phấn chấn lắm. Chắc cậu ấy nhìn thấy rõ trên mặt tôi có

ghi chữ: “Thấy hai thằng đó đến thì nhớ gọi cho tôi” nên kêu tên tôi rõ to.

Tôi biết mắt mình vẫn còn đỏ nên chưa dám quay ra phía cửa để nhìn, luống cuống

lục tìm khăn giấy trong ví, bất giác đậu trên tay tôi một bàn tay rất ấm.

- Nhìn thấy bọn tao nên mừng phát khóc đấy à?

Tôi ngước mặt nhìn chạm phải ánh mắt của Phong. Nó khác quá rồi, càng lớn càng

đẹp trai là sao? Lại còn có vẻ bùi bụi phong sương, tôi thề là nó đẹp hơn thời chơi

với tôi ngày xưa ấy.

- Lau nước mắt đi, Minh nó đang đứng ở ngoài kia đấy!

Tại sao Phong có thể tìm thấy tôi, có thể đến bên cạnh tôi, còn Minh thì không? Có

phải đúng thật là tôi đã đắc tội với Minh rồi không?

Ngày xưa Minh vẫn là thằng hay làm cho tôi cười, lúc nào cũng tỏ ra ân cần, quan

tâm tôi. Đến mức mà tôi nhập học ở đại học, từng ám ảnh một thời gian dài rằng

tôi thích nó, nhớ sự ấm áp của nó đến phát điên. Nhưng tất nhiên ngoài tôi ra chẳng

một ai biết, Minh lại càng không.

Còn Phong, có lẽ vẫn như thói quen cố hữu từ xưa, nó luôn là người lặng lẽ dõi

theo tôi, luôn xuất hiện khi tôi cần, nó không giỏi nói, chỉ giỏi quan tâm thôi. Và

nó cũng là người đọc được những gì sâu xa nhất trong đáy mắt của tôi.

5. Khi ngồi cạnh nhau, chuốc cho nhau những ly rượu chát, tôi thấy lòng mình

sảng khoái hơn. Minh nhìn tôi, cái nhìn khó hiểu, nụ cười hơi nhếch ở khóe môi

nửa như quan tâm nửa như lạnh nhạt. Chạm phải cái nhìn ấy, tay tôi run lẩy bẩy,

người ngợm như sốt rét. Hóa ra, thời gian không kỳ diệu như người ta vẫn nghĩ, nó

dội ngược trở lại trong tâm trí tôi hình ảnh của một đêm đông xa xôi nào đó, cái

ngày mà tôi khóc lóc như mưa trên con đường về nhà, cô độc và đớn đau.

- Mộc Miên, mày có biết là… Phong thích mày không?

- Mày bị điên à?

- Đồ ngốc! Mày là con lợn chắc?

Minh ngồi bên trên luyên thuyên toàn những câu khó hiểu, tôi ngồi sau xe, tay vẫn

yên vị trong túi áo khoác của nó. Tôi chắc là hai thằng lại bày ra trò gì đó trêu đùa

tôi. Hôm ấy là ngày lễ Noel, Phong tạt qua nhà tôi từ sớm để lại một gói quà gửi

qua tay mẹ tôi rồi phóng đi đâu đó mất dạng cả ngày. Tối đó Minh chạy sang rủ tôi

đi nhà thờ, đợi mãi không thấy Phong, chúng tôi đành đi chỉ hai đứa.

- Mộc Miên, nếu Phong thích mày thật thì sao?

- Thì nó phải nói cho tao biết chứ sao? Rồi tao còn cốc đầu cho nó mấy cái, ai bảo

hôm nay dám bỏ rơi tao với mày để đi chơi mảnh, chắc là nó đi chơi với em xinh

đẹp nào rồi.

- Thế… nếu như… tao thích mày thì sao?

- Có phải mày định xin mấy phát đấm vào lưng không?

Minh im lặng, que kem trên tay nó cứ chảy, tôi ngồi nhìn thằng bạn thấy có gì đó

lạ lùng lắm. Nhưng tôi lại nhanh chóng quên đi, chỉ cho đến khi chúng tôi ra về,

Minh buông một tay lái để cho tay vào túi, xiết nhẹ lấy tay tôi. Hình như tôi có

nghe thấy nó thì thầm gì đó, rất khẽ, hơi run run, và gió thì cứ thốc vào mặt. Tôi

giật vội tay ra, nhảy tụt xuống xe và chạy ào về nhà. Trên đường về nhà không biết

bụi có nhiều lắm không mà mắt tôi ầng ậc nước, tôi còn khóc lóc thảm thiết, thấy

trái tim như có sợi dây mảnh thít chặt lại. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì hai thằng

bạn, cả hai đứa nó rõ ràng đều hùa vào bắt nạt tôi. Gì mà thích với cả không thích?

Bọn nó bị điên cả rồi nên mới nói nhăng nói cuội như thế. Nếu cả hai đứa nó thích

tôi, thì ai sẽ là bạn của tôi đây?

Tối đó về nhà tôi vùi vào lòng mẹ mà khóc. Mẹ không hiểu con gái xảy ra chuyện

gì mà chỉ đi về có một mình. Nhưng tôi cũng không nói với mẹ, gạt nước mắt đi,

chạy lên gác gọi điện cho từng đứa một mắng xối xả. Hai đứa nó im bặt bên ống

nghe, có lẽ tiếng khóc hòa với tiếng nấc của tôi lại kèm thêm âm thanh lèm nhèm

khó nghe nên chẳng đứa nào hiểu gì, cũng không biết nói lại ra sao nên cứ im lặng

để nghe. Tôi tức mình, xóa hết số điện thoại của cả hai. Sau lần đó, cho đến khi thi

đại học, chúng tôi chỉ gặp nhau trên lớp.

6. Buổi họp mặt cuối cùng cũng đã tàn, tôi ngà ngà say, đi bên cạnh tôi là Minh và

Phong, mỗi đứa một bên dìu tôi đi. Mặc dù đầu hơi choáng và chân đi loạng

choạng, xong tôi nhận thức được rất rõ, chúng nó nhìn tôi, cái nhìn lạ lẫm lắm.

Hai thằng dìu tôi ra đến chỗ để xe thì Phong cáo bận về trước. Trước lúc về, nó với

lấy điện thoại của tôi ở trong túi rồi nháy vào số của nó. Vừa đi vừa ngoái đầu lại

nhìn, nó nháy mắt nói với tôi.

- Có số rồi, hôm nào rủ đi cấm được cáo bận đấy nhé!

Còn lại Minh ở bên cạnh, tôi không dám nhìn vào mặt nó, đôi mắt của nó như nhìn

thấu cả cõi lòng tan nát của tôi.

- Mộc Miên, đã trưởng thành hơn chưa?

Chúng tôi đi song song cạnh nhau, con đường ngập xác lá, đèn đường vàng vọt phủ

xuống vai hai người bạn lâu ngày không gặp. Thi thoảng có cơn gió lạc đàn ùa về,

cứa vào tim nghe lạnh buốt.

- Tất cả chúng ta, chẳng phải đều trưởng thành hơn sao?

- Vậy đã có thể chấp nhận được chưa?

- Chấp nhận? Gì thế?

Minh xoay người nhìn tôi, rất lâu rồi tôi không cảm nhận được hơi ấm bàn tay ấy,

vẫn là những cử chỉ nhẹ nhàng thân thuộc, Minh kéo tay tôi nhét vào túi áo khoác.

Gió vẫn thổi, tóc mái ngố của tôi bay bay, đôi má tôi vì lẽ gì mà hồng lự, tim cũng

nhảy nhót liên hồi.

Này, tôi đã trưởng thành hơn chưa? Đứng trước tôi là Minh của những ngày xưa cũ

hay là một người đàn ông khác? Ý tôi là một người đàn ông với cái nhìn như

xuyên thấu, với ánh mắt nồng nàn và với một trời kí ức làm tim tôi nhảy nhót?

Chúng tôi còn đi bao lâu bên cạnh nhau như thế, bao nhiêu lời tôi muốn nói cẩn

thận chuẩn bị từ đêm qua đã quên sạch. Tôi muốn hỏi xem tình hình của cả hai dạo

này thế nào, muốn biết về công việc, cuộc sống của nhau. Chẳng phải chúng tôi

đều ở chung dưới một thành phố hay sao? Tại sao lại không thể tìm thấy nhau dù

chỉ là một lần lướt qua nhau như thế?

- Về nhà thôi, để anh đưa em về!

Câu nói của Minh mỏng và nhẹ tênh, tan đều trong gió. Tôi nghe đâu đó những lời

thì thầm của đêm, nghe cả những tiếng nhạc du dương mà thời xuân trẻ chúng tôi

cùng ngân nga dưới gốc phượng già. Khi tay Minh lồng vào tay tôi, ánh mắt kiên

định kéo tôi đi, tôi cảm giác rằng những ngày cũ đang quay về, nồng nàn và đáng

yêu như nó vốn dĩ là như thế. Còn cả những ngày mới đang đến, tiếp nối những

ngày cũ trôi qua, chúng tôi lại xuất hiện trong cuộc đời nhau, dìu nhau đi qua

những chặng giữa đường đời tất bật.

Tôi có ý định rụt tay trở lại, nhưng thoáng chốc thấy tim mềm như tan ra. Dường

như tôi còn nghe một âm thanh khác, nghe tình về thênh thang, trên những con phố

nhỏ, trong những tiếng gió xì xào…

Tôi thích vẻ cá tính của cô ấy, không quá yếu đuối, luôn bày trò nghịch ngợm,

lại biết mè nheo làm nũng bất chợt như sự thay đổi của thời tiết…

1. Tôi không nghĩ mình sẽ trở lại và gặp cô ấy, người con gái rất đặc biệt trong mắt

tôi, trong mắt một người khác nữa. Tóm lại, là một người rất đặc biệt. Chúng tôi xa

nhau trước khi kỳ thi đại học diễn ra, rồi guồng quay của cuộc sống kéo chúng tôi

đi giữa tất bật, bộn bề. Thậm chí, có thể là cả những vô tâm và hời hợt nữa.

Chúng tôi từng thân nhau, rất thân, thân đến mức chúng tôi nghĩ rằng chẳng bao

giờ có thể rời xa nhau hoặc trở nên lạ lẫm khi nhìn vào nhau cả. Có lẽ vì chúng tôi

hợp tính, lại có một vài điểm chung nào đó gắn kết lại. Hai trai một gái, chúng tôi

hồn nhiên với tuổi áo trắng mộng mơ. Một thời chúng tôi gọi nhau là bạn, thân tình

hơn cả anh em, mẹ của cô ấy cũng coi hai đứa chúng tôi như con trai trong nhà, là

anh của cô ấy, luôn giao phó cô ấy cho chúng tôi chăm nom.

Nhưng tôi biết, khi người ta có thời gian tiếp xúc với nhau đủ lâu, hiểu nhau đủ

nhiều, lại có một vài cơ duyên nào đó, rất có thể từ sự thân quen, tình bạn bè được

chuyển sang một hướng khác.

Tôi thích cô ấy, thích đơn thuần nụ cười lí lắc hồn nhiên, mỗi lần cười đôi mắt một

mí nhắm tít lại. Tôi thích vẻ cá tính của cô ấy, không quá yếu đuối, luôn bày trò

nghịch ngợm, lại biết mè nheo làm nũng bất chợt như sự thay đổi của thời tiết…

Có vô vàn kỉ niệm giữa chúng tôi, cùng một cậu bạn nữa, là ba đứa tất cả. Và tôi

không định hình rõ được mình thích cô ấy bắt đầu chính xác từ khi nào. Có lẽ, là

khi thấy cô ấy khóc, rơm rớm nước mắt và chạy như tan đi trong một ngày nhiều

gió, đường ngập xác lá khô.

- Là Minh sai hay tao sai? Mày nói xem?

Tôi đứng từ đằng xa có thể nhận ra vẻ mặt tức tối của Minh. Nó cầm lấy hộp quà

có đính nơ bên trên ném ra một gốc cây gần đó. Cô ấy tất nhiên vùng bỏ chạy,

không khóc trước mặt nó, khi gặp tôi thì thút thít như một con mèo bị ướt nước,

lem nhem đến tội nghiệp.

Minh luôn thế, luôn bộc lộ rõ ràng tất thảy những cảm xúc của mình với cô bạn.

Mặc dù rất quý, cũng luôn nuông chiều, nhưng nếu đã không thích thì sẽ không

một ai bắt ép nó được. Huống hồ, lại là cô ấy bắt nó thích một em lớp dưới. Làm

sao nó có thể?

Hôm ấy tôi đưa Mộc Miên về, cái tên của cô ấy vừa lạ, vừa ngộ, nghe hiền hiền dễ

thương. Ngồi sau xe tôi cô ấy vẫn nói đủ thứ chuyện, rồi quay lại chuyện của

Minh, không kìm được tức giận, mắng nó một trận xối xả.

Quả thật, tôi biết, cô ấy không sai, vì muốn giúp em lớp dưới đưa quà cho Minh

nên cô ấy không sai, nhưng nhìn không ra cảm giác của thằng bạn là cô ấy đã sai

rồi. Cô ấy không hề biết, thật ra, Minh thích cô ấy, từ lâu lắm, có lẽ còn trước cả

tôi.

- Lần này mày sai rồi, tao nói thật đấy!

Đưa cô ấy về nhà tôi cũng buông một câu. Tôi biết chẳng thể vì một câu này mà cô

ấy đoán ra được mọi chuyện. Cảm xúc tuổi chúng tôi thời bấy giờ vẫn rắc rối như

vậy mà. Có thích cũng chỉ là thích kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm. Có quan tâm thì cô

ấy cũng chỉ biết rằng đó là sự quan tâm của những người bạn, thậm chí hơn một

bậc thì như anh trai dành cho em gái. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ có thể hình dung ra

được rằng một ngày nào đó chúng tôi thích cô ấy. Phải, cả hai cùng thích. Nhưng

có lẽ, chỉ một mình Minh là có thể đối diện, còn tôi thì mãi mãi lẩn sâu trong mớ

tình cảm của mình, rối tinh.

2. Hôm đó cô ấy khóc, khóc rất nhiều. Chỉ vì Minh tỏ ra giận dữ với cô ấy. Tôi kể

lại chuyện cho Minh nghe, nó tất nhiên là đứa hiểu chuyện, đã sớm biết điều xin lỗi

cô ấy từ sau khi tan học về nhà. Nhưng cái vẻ xin lỗi của nó dễ khiến người ta bực,

xin mà như cho.

- Mày nói xem, Mộc Miên có phải là đứa con gái đại ngốc nghếch không?

Minh cầm cái vòng có đính chữ M bên trên xoay đi xoay lại. Chẳng rõ là viết tắt

của tên Minh hay là viết tắt của tên Mộc Miên, tôi chưa từng hỏi.

- Thế sao mày còn thích đứa con gái đại ngốc nghếch đó?

Chúng tôi ngồi ở băng ghế đá sau khi cùng chơi bóng rổ. Ráng chiều phủ khắp sân

trường, cột đèn đã được thắp sáng, bác bảo vệ cũng cẩn thận đi tra chìa vào ổ khóa

các cửa lớp cẩn thận, khi đi ngang qua còn giục chúng tôi mau chóng trở về nhà.

- Tao không biết. Chắc là… thích vì thích thôi.

Nó cười, đập bóng liên hồi trên nền xi măng, tôi cũng nhoẻn cười. Có lẽ nó đúng,

thích đơn giản vì thích thôi, có ai tìm được nổi một lý do để thích một người đâu

nhỉ?

- Còn mày?

- Hả?

- Dù mày không nói, cũng không thể hiện nhiều, nhưng tao biết mà. Mày cũng

thích Mộc Miên, đúng không?

Lấy cớ bị đuổi về, tôi xốc balo lên ngang ngực rồi đập vai kéo nó đi, bỏ quên câu

hỏi của nó. Thật ra với câu hỏi đó, câu trả lời của tôi cũng ngập ngừng trên đầu

môi, nhưng sợ điều gì đó vụt mất, lại cố gắng nén trôi đi. Mộc Miên không biết, nó

cũng đừng nên biết thì tốt hơn, chí ít chúng tôi vẫn có thể làm bạn, bạn tốt đúng

nghĩa, không đấu đá tranh giành, cũng không phải trở nên gượng gạo.

Sau hôm đó, chúng tôi vẫn đi học, đi chơi cùng nhau, việc Minh thích Mộc Miên

không ai nói ra thì cũng dần dần có người biết, bởi nó luôn chủ động quan tâm tới

cô ấy, còn cô ấy có vẻ cũng bớt vô tư đi vài phần. Còn tôi thì khác, vẫn lặng lẽ

quan sát cô ấy từ xa, vẫn dành cho cô ấy một góc nào đó sự quan tâm giống như

trước đây.

Minh, chỉ là khiêm nhường hơn một chút. Minh luôn là đứa đèo Mộc Miên đi học,

tôi sóng đôi bên cạnh xe của hai người. Không phải là không có lúc hình dung tôi

sẽ được ngồi ở vị trí của Minh, thay nó chở cô ấy đến trường, cũng nhẹ nhàng kéo

đôi tay cô ấy lên nhét vào túi áo khoác để ủ ấm. Chỉ là… tôi nghĩ mình không đủ

can đảm để phá vỡ những cái thuộc về quy luật, thuộc về thói quen.

Minh nồng nhiệt với Mộc Miên và cô ấy vô tư với nó, đó là một thói quen.

Minh chủ động đưa đón Mộc Miên và cô ấy ngồi sau xe nó, đó cũng là một thói

quen.

Tôi, luôn dõi theo lặng lẽ, ít lời và không mấy khi ra vẻ nhiệt thành, có lẽ cũng đã

trở thành một thói quen.

3. Ngày họp lớp chúng tôi gặp lại nhau. Sau bao nhiêu biến chuyển xoay vần, sau

chuyện tình cảm bị bại lộ, hai đứa chúng tôi lần đầu tiên gặp lại cô ấy.

Tôi và Minh thi cùng trường, sống trong cùng một khu trong thành phố. Chúng tôi

mất liên lạc với cô ấy sau ngày lễ Noel, cái ngày mà Minh đột nhiên nói thích cô

ấy, nó còn thông báo cho cô ấy biết rằng tôi cũng vậy. Mộc Miên bị sốc, nhất thời

không tin những gì Minh nói là thật, về sau nửa đêm gọi điện cho chúng tôi mắng

một trận. Giọng cô ấy bên ống nghe điện thoại vừa đáng giận vừa đáng yêu.

Cô ấy nói những lời vô tâm nhất, chua chát nhất, nhưng cứ nấc lên liên hồi, giống

như một cách để cho người khác biết rằng sự thật cô ấy đang bối rối. Sau lần đó cô

ấy không liên lạc với chúng tôi nữa, bỏ mặc chúng tôi hoàn toàn. Cũng vì thi cử

của năm cuối cấp kéo chúng tôi đi, mỗi đứa một khoảng trời riêng, dù canh cánh

trong lòng chuyện với hai đứa còn lại nhưng cũng không một đứa nào lên tiếng.

Chúng tôi cứ thế tự nhiên tách rời khỏi nhau, một cách đột ngột không hề báo

trước, cũng lại vô cùng lặng lẽ để lãng quên nhau.

Khi được lớp trưởng thông báo họp lớp, Minh như hóa thành đứa trẻ, nó gọi cho

tôi, nói nói cười cười. Nó tin rằng sẽ gặp lại được cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đi. Và

nó nói nó sẽ cố gắng để hàn gắn lại, chuyện giữa nó… và cô ấy. Lúc nghe Minh

nói trong điện thoại, tim tôi hơi nhói, khóe miệng cũng giãn ra một nụ cười gượng

gạo.

Thật ra hình ảnh cô ấy chưa bao giờ mờ đi dù chỉ là một nét nhỏ trong tâm trí của

tôi, cũng chưa bao giờ trở nên quá gần gũi. Tôi đâm ra lo sợ, hoảng hốt, cố gắng

tìm cách để có lý do không xuất hiện trong buổi họp mặt đó. Tôi sợ nhìn thấy cô ấy

tất cả cảm xúc lại ùa về, sợ yêu thương đang yên đang lành trong một góc trái tim

trở nên nổi loại. Và sợ hơn cả là chứng kiến Minh cùng cô ấy, hai người họ…

Có lẽ đã qua cái thời tình yêu ngây dại, chúng tôi đã lớn hơn, trưởng thành hơn,

tình cảm trong mình chắc chắn sẽ có ít nhiều sự ích kỷ, độc đoán. Tôi không nghĩ

rằng mình đủ rộng lượng để rút lui trước khi chưa kịp mở đầu. Tôi cũng không

cam lòng để mối tình câm của mình cứ thế trôi qua. Tôi đã từng ít nhất một lần hy

vọng được gặp lại cô ấy, nếu cô ấy vẫn chưa có ai, tôi sẽ thử…

Nhưng có lẽ chỉ là nếu, dũng khí của tôi vẫn chưa được nhiều đến mức san bằng

chữ nếu kia. Ngày họp lớp càng đến gần, tôi càng trở nên sợ hãi, nỗi sợ mơ hồ như

đứa trẻ sợ bị cướp mất món đồ chơi nhưng vốn lại không thuộc về mình, chỉ là rất

thích, cảm thấy rất thích. Minh vẫn hào hứng như thế, kể cho tôi nghe kế hoạch của

nó, nói tất thảy cảm xúc của nó về cô ấy cho tôi nghe. Có vẻ nó cũng quên luôn

việc tôi từng giống nó, từng yêu thầm cô ấy, thậm chí, bây giờ vẫn vậy.

- Phong, mày ủng hộ tao với cô ấy chứ?

Tôi cười như mếu, nghĩ chắc rằng khuôn mặt mình cố gượng cười sẽ rất khó coi.

Dù sao thì tôi cũng sẽ chúc mừng họ nếu họ là một đôi thực sự. Nhưng còn tôi thì

sao? Một người đứng bên ngoài lề hạnh phúc ấy? Nỗi cay đắng dâng xộc lên tận

khóe mắt, đỏ hoe, lúc Minh gặng hỏi tôi chỉ đổ tại rượu. Rượu chỉ làm người ta say

chứ không thể làm người ta đau được, vậy mà tôi vẫn ngốc nghếch hàm hồ.

4. Minh đến trước nhà rủ tôi đi, phải ngần ngừ một lúc khá lâu tôi mới đủ can đảm

bước ra khỏi nhà. Trên khuôn mặt thằng bạn đã hiện lên đủ mọi niềm vui và cung

bậc cảm xúc của nó, từ lo lắng, bất an đến hồi hộp, chờ mong, đủ cả.

- Mày có đủ tự tin không?

- Có chứ! Tao cũng đã hỏi được rồi, cô ấy vẫn chưa yêu ai cả.

- Ừm. Vậy thì… chúc mày…

Chưa kịp nói xong thì Minh kéo tay tôi đi, nhanh như bay, thần sắc vô cùng phấn

chấn. Tôi tự hỏi, nếu tôi thua thằng bạn điều gì đó thì chắc hẳn đó là sự tự tin,

quyết đoán. Tôi luôn lừng chừng chờ đợi cô ấy ngoay mặt về phía mình, dù chỉ là

dành cho tôi một ánh nhìn thôi cũng đủ làm tôi chất ngất. Nhưng Minh thì khác, nó

sẽ là người để cô ấy dõi theo, trông chờ và hy vọng. Nó luôn vậy, và đó là sự khác

biết giữa tôi với nó.

Đến nhà hàng ăn nơi cả lớp đã tụ họp đông đủ, tôi và Minh đều nhìn thấy cô ấy từ

xa, nhưng nó không tiến về phía cô ấy, không vồn vã như tôi vẫn nghĩ. Minh đứng

chào một lượt mọi người, còn nâng chén rượu uống cạn với lớp trưởng tạ tội đến

muộn, nói cười rất vô tư bên cạnh những cô bạn gái khác. Tôi lấy chút can đảm và

sự quyết tâm của mình, đi ra phía mà cô ấy đang đứng một mình. Cô ấy khóc, lại

dõi ánh nhìn tìm kiếm gương mặt Minh đầu tiên…

- Nhớ bọn tao đến phát khóc lên đấy à?

Tôi cố sức niềm nở và thân thiện, câu chữ vang lên khô khốc, vô cảm, như thể tự

chế giễu bản thân mình kém cỏi. Sự thật là cô ấy vẫn luôn chọn Minh chứ không

phải tôi, kể cả khi tôi có làm gì đi chăng nữa.

Tiệc tàn, tôi tìm cớ lánh đi để Minh thực hiện kế hoạch của nó. Dẫu vậy tôi vẫn

thấy có lỗi với mối tình đầu của mình khi chưa kịp nói cho cô ấy biết, rằng tôi

thích cô ấy, từ lâu lắm rồi, đến giờ vẫn thích. Tôi vờ tự nhiên hết sức cầm điện

thoại của cô ấy nháy vào máy mình lấy số, hẹn đi ăn vào một buổi nào đó khi cả

hai cùng rảnh rỗi rồi chạy thoát đi. Tôi chạy như bay, đầu óc choáng váng.

Tôi biết, khi tôi buông tay cô ấy là khi cô ấy sẽ tìm thấy một bàn tay khác để nắm,

một ánh mắt khác để chờ mong và cư ngụ trong một trái tim an toàn khác. Tôi thừa

nhận mình kém cỏi, kém cỏi và bất lực trong chính tình cảm của mình. Đến khi

nhìn thấy Minh hôn lên tay cô ấy, khuôn mặt tôi bất giác cứng đờ, nắm đấm trong

tay thu chặt lại nổi lên từng lằn gân xanh, một lát lại dịu xuống, vừa hay có gì đó

bay vào khóe mắt, chảy ra một vệt dài…

Ba đứa, mỗi đứa một duyên hạnh ngộ. Điều trớ trêu nhất là đã để tôi và

Phong cùng gặp cô ấy, cùng yêu cô ấy. Điều trớ trêu nhất cũng lại là khiến

chúng tôi không thể xa nhau, càng không thể ghét bỏ nhau...

1. Sau hai năm gặp lại, không một chút thông tin nào về nhau, một nửa tin nhắn

hay cuộc gọi dành cho nhau cũng không, chúng tôi vốn dĩ sống vô hình trong cuộc

sống của nhau ngần ấy năm, mặc dù trước đó, chúng tôi đã từng gắn bó như người

một nhà.

Cô ấy gầy hơn, nước da màu trắng xanh, có vẻ như cuộc sống đôi lúc không được

như ý muốn. Lúc tôi bước đến đã nhìn thấy bóng cô ấy phía xa, đứng một mình, cô

độc và lẻ loi. Cái dáng gầy nhỏ nhắn ấy dù đứng một mình vẫn kiêu ngạo, đôi mắt

có hướng nhìn về phía chúng tôi nhưng tôi không rõ là dành cho mình hay cho

người đi bên cạnh, là Phong, cũng là bạn của cô ấy.

Hẳn nhiên mọi người đều nghĩ rằng chuyện tình cảm thời học trò là thứ tình cảm

như nắng đầu mùa, mới chớm, mong manh và dễ vỡ. Tôi cũng từng không chắc

lắm về việc dành tình cảm cho cô ấy, kể từ khi không liên lạc đôi lúc thấy nhớ,

xong nỗi nhớ cũng không quá nhiều, hoặc bị chuyện học hành thi cử cuối cấp cuốn

trôi đi. Cho đến khi lên đại học, trớ trêu, chúng tôi không học cùng trường, không

ở cùng khu, người gần với tôi là cậu bạn thân ngày ấy, còn cô ấy thì xa tít tắp.

Phong bước nhanh về phía cô ấy, tôi có thể nhìn thấy cô ấy mỉm cười với cậu,

nhận khăn giấy từ tay cậu. Một cách khéo léo, cô biết cách làm cho mình trở nên

xinh đẹp và duyên dáng, nụ cười có đôi phần khác trước, suy tư và đằm thắm hơn,

ra dáng một cô gái trưởng thành chứ không còn là con bé lanh chanh đanh đá ngày

xưa tôi từng biết. Tôi đứng cách họ một khoảng xa, tiện tay nhận cốc rượu phạt từ

lớp trưởng, ai đó đứng bên cạnh cũng nói rằng cô ấy đã chờ hai chúng tôi từ rất

lâu, cô ấy thậm chí còn là người đến đầu tiên trong buổi họp lớp, cứ ngồi chờ đợi,

khi chúng tôi đến thì lẻn ra một góc ở đằng xa suy tư một mình.

Thật ra, tôi biết cô ấy sẽ không chịu nhìn mặt tôi trước, dù có còn nhận ra tôi hay

không, nhất định người mà cô ấy mỉm cười đầu tiên khi nhìn thấy là Phong. Cậu ấy

luôn ân cần nhẹ nhàng, dành cho cô ấy một góc tình cảm sâu kín và thầm lặng

nhất. Tôi từng soi vào đó và tự ti với chính tình cảm của mình. Sự sôi nổi cuồng

nhiệt nơi tôi phơi bày ra trước mắt, tất cả, không ngại ngùng giấu giếm, nhưng cô

ấy thấu được bao nhiêu? Có những lúc cảm giác càng muốn gần lại thì càng bị đẩy

ra xa. Tôi giữ lấy chút kiêu hãnh của gã trai mười tám tuổi, rời xa cô ấy theo cách

xuẩn ngốc nhất.

- Mộc Miên, nếu tao cũng thích mày thì sao?

Đến tận bây giờ tôi vẫn loay hoay với một chữ "nếu". Nếu lúc bấy giờ cô ấy nhận

lời, một cái gật đầu hay một nụ cười bẽn lẽn, liệu rằng ngày hôm nay chúng tôi có

gặp lại nhau trong buổi họp lớp, đi cùng nhau hay tách xa và tránh mặt nhau mãi

những ngày về sau? Nếu ngày ấy tôi không hỏi câu hỏi đó, cũng không nói cho cô

ấy biết việc Phong thích thầm cô ấy, liệu rằng giữa chúng tôi có xảy ra chiến tranh

lạnh như ngày xưa?

Tôi bất giác giật mình, hai người tiến lại phía tôi, trong ánh nhìn của cô ấy, tôi tựa

hồ như trong suốt, đến một chút ánh sáng thể hiện rằng tôi đang tồn tại cũng

không. Và cô ấy cũng nâng ly, uống cạn hết chén này đến chén khác, uống đến say

chếnh choáng, tôi và Phong phải dìu mỗi đứa một bên.

2. Lúc ra về Phong tìm cớ về trước, cậu ấy lưu số của cô ấy một cách nhanh nhẹn

và tự nhiên, vẫy tay chào hẹn gặp vào một ngày không xa nào đó. Chỉ còn lại tôi

với cô ấy, mọi thứ rối tung, mọi lời lẽ bay bổng lãng mạn đều không thể thốt ra

thành lời, đôi mắt cô ấy nhìn tôi ướt nước, long lanh.

- Mày vẫn ổn chứ?

- Lớn rồi, đừng xưng hô như thế nữa!

Tôi đi cùng cô ấy ra chỗ lấy xe, chỉ biết kìm nén những tiếng thở dài. Thật ra, giữa

tôi và Phong, liệu cô ấy có sự lựa chọn cho mình hay chưa? Hoặc là một ai đó khác

đã xuất hiện trong thời gian mà chúng tôi không có mặt?

Thật ra đã có một khoảng thời gian tôi tìm cách để gặp lại cô ấy, vẫn đến trường

mà cô ấy theo học, lân la hỏi một vài thông tin liên quan. Điều duy nhất tôi thu

thập được là cô ấy vẫn chưa yêu ai, vẫn vô tư với tất cả mọi người, những vệ tinh

xung quanh chỉ cần có động một chút tín hiệu thôi là đã bị vô hiệu hóa. Khi có

được số điện thoại của cô ấy, tôi thử ngốc nghếch hỏi chuyện vu vơ như một người

bạn cũ, nhưng cô ấy kiệm lời, không nhận người quen thì nhất định không chịu nói

chuyện. Tôi vứt số rác đi, chỉ lưu số cô ấy vào như một thói quen, mỗi ngày vẫn

đọc đi đọc lại số điện thoại đó đến mức thuộc lòng. Duy chỉ có điều, tôi không nói

chuyện này cho Phong biết. Tôi đã không nói bất cứ thứ gì liên quan đến Mộc

Miên, trừ việc tôi vẫn thích và sẽ theo đuổi cô ấy.

- Mộc Miên, đã trưởng thành hơn chưa?

Đó là câu tiếp theo tôi chủ động bắt chuyện với cô ấy. Thật ra trong thâm tâm tôi

vẫn nghĩ chuyện của đêm Noel là do cô ấy còn quá trẻ con, lại quá vô tư, không hề

nhận ra tình cảm của chúng tôi, với cô ấy chuyện đó là không thể chấp nhận được

nên tạm thời chưa chấp nhận. Cũng chính vì vậy mà chúng tôi vẫn đeo đuổi mỗi

đứa một con đường riêng, cho đến khi gặp lại, hòa vào làm một, cứ nối dài, nối dài

ra mãi. Có lẽ một phần đời nào đó của chúng tôi đã được định là gắn vào nhau. Cả

tôi, cô ấy và cậu ấy.

- Tất cả chúng ta, chẳng phải đều trưởng thành hơn sao?

Cô ấy thản nhiên trả lời, đôi mắt ướt nước ban nãy nhìn tôi đã không còn nữa, thay

vào đó là vẻ điềm nhiên đến tĩnh lặng. Chúng tôi rải bước trên vỉa hè, xác lá ngập

đầy, vàng rượm dưới chân. Thi thoảng có cơn gió lạnh lướt qua, tóc Mộc Miên bay

nhiều, che khuất một nửa khuôn mặt, gọi nhớ về những quãng mùa đông trước, khi

chúng tôi vẫn hồn nhiên gọi tên nhau tới trường.

3. Cô ấy từng là đứa con gái duy nhất ngồi sau xe của tôi, cũng là đứa con gái duy

nhất tôi thu hết can đảm vòng tay ra sau, kéo tay đút vào túi áo khoác của mình.

Mùa đông đến, những chiếc khăn len to sụ, quả len vừa hay tròn xoe như quả bóng,

lắc qua lắc lại phía đằng sau, cô ấy đập đập chúng vào nhau, ríu rít kể chuyện, say

sưa đến nỗi quên cả việc ăn sáng. Chúng tôi đến trường chạy ào ra canteen, Phong

đã nhanh chân chạy đi mua cho cô ấy khi thì bánh bao, khi thì gói xôi hoặc ổ bánh

mì thơm ngậy. Cứ thế, chúng tôi dắt díu nhau đi qua những mùa học sinh cũ kỹ

nay đã đóng màu rêu phong, phủ kín một góc thành hoài niệm.

Chúng tôi ghé vào một quán café ven đường, trời muộn nên vắng khách, không khí

giữa hai đứa có phần chùng xuống, lại ngập ngừng, có bao nhiêu lời muốn nói như

chui tọt vào khe hở nào đó trong không trung. Thật sự thì tôi muốn biết, cô ấy có

thể tiếp nhận tôi không? Một đứa từng vì cô ấy mà bỏ hết tất thảy những đứa con

gái khác, nhìn thấy như không thấy, chỉ biết đến duy nhất một đứa con gái là cô ấy

tồn tại bên cuộc sống của mình.

- Vậy đã có thể chấp nhận được chưa?

Chúng tôi ngồi chẳng được bao lâu thì lại tiếp tục đi, như thể chân đi để đôi mắt

không phải kiếm tìm đối phương nữa, càng không phải thăm dò, cứ để mặc cho nó

chạy nhảy theo đôi chân đang cố bước từng bước nhanh, sải dài, dù cách xa nhau

xong thoáng chốc lại trở nên gần lại.

- Chấp nhận? Gì thế?

Cô ấy vờ ngốc nghếch hay là ngốc nghếch thật? Tôi chẳng rõ, chỉ biết rằng sau khi

xoay người đối diện với cô ấy, đôi mắt mà tôi đang đứng đối diện có gì đó rất

khác, một cảm giác nhẹ nhàng len khẽ vào tim. Tôi tự nhiên thấy vui, lại mỉm cười

vì đôi má hồng ngộ nghĩnh của cô. Phải rồi, chúng tôi đâu việc gì phải vội?

Đêm muộn, sương xuống nhiều, sợ cô ấy bị lạnh, bỏ quên câu trả lời mà tôi đang

chờ đợi, tôi kéo tay cô ấy đi, vô tình đổi cách xưng hô lúc nào không biết, chỉ biết

nói xong rồi thì bỗng thấy xa lạ, lại quá đỗi tự nhiên.

- Về nhà thôi, để anh đưa em về!

4. Sau ngày hôm đó tôi chủ động xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của cô ấy.

Trường đại học của chúng tôi cách khá xa nhau, nhưng cứ học xong ở trường là tôi

phóng xe về trường cô ấy, chờ Mộc Miên học xong hai đứa sẽ đi ăn, nếu chiều cả

hai không phải học thì cùng lên thư viện đọc sách, tôi mang cả sách vở theo thành

một balo to để cùng ngồi học, còn nếu tôi có giờ học ở trường thì lại phóng về

trường để học buổi chiều.

Sự qua lại giữa chúng tôi nhiều dần, giữa hai đứa cũng tự thấy khoảng cách thu hẹp

lại, đến một lúc nào đó chắc sẽ vừa vặn như ngày xưa. Với tôi, được như thế đã là

một sự thành công lớn. Vì với khoảng cách của ngày xưa và Mộc Miên của bây

giờ, cơ hội của tôi vẫn lớn hơn ngày xưa một chút.

- Hôm nay đi ăn cùng Phong nhé! Cậu ấy hẹn gặp.

Cô ấy không nhìn tôi, chỉ chăm chú vào sách vở và nói với tôi như một lẽ tự nhiên,

rõ ràng cô ấy đinh ninh rằng chúng tôi sẽ đi ăn với nhau, không thể từ chối.

- Chiều nay anh bận rồi, em với cậu ấy đi ăn đi, có gì vui về kể lại anh nghe!

Tôi vẫn giữ nguyên cách gọi như thế từ sau hôm gặp lại, cô ấy không đồng tình

cũng không phản đối, với tôi im lặng là sự ngầm đồng ý.

Trong mắt tôi Phong là một người bạn tốt, thậm chí còn ra dáng một người anh.

Nếu có điều gì đáng tiếc giữa chúng tôi thì đó là cả hai đứa đã cùng thích một

người, vào cùng một thời điểm, tình cảm ấy lại quá sâu, kéo dài theo thời gian đến

tận bây giờ. Tôi không ghét Phong, cũng chẳng hận, chỉ là thấy không thoải mái

khi nghĩ đến việc cậu ấy cũng thích Mộc Miên, hơn nữa còn dành tình cảm cho cô

ấy một cách nồng nàn, mặc dù không công khai nhưng sự ích kỷ chiếm hữu trong

tôi cũng nổi lên ít nhiều. Vậy nên tôi chọn lánh mặt, thay vì gặp nhau và cố gắng

cùng cười nói, chẳng thà để chúng tôi không thấy sự tồn tại của nhau và sống tốt

với Mộc Miên.

Trong khoảng thời gian Mộc Miên gặp Phong, tôi cố làm cho mình không để ý

bằng cách làm rất nhiều việc. Trong lúc nghỉ ngơi có nhận được một tin nhắn, là

của Phong.

"Mộc Miên đi gặp tao, mày có thấy phiền không?"

Tôi không trả lời. Thật ra cũng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng. Có

thấy phiền đôi chút, nhưng là cảm xúc cá nhân, tôi có là gì của Mộc Miên đâu mà

quản được cô ấy? Không cho phép cô ấy gặp lại bạn cũ, cũng lại là bạn thân của

mình thì còn vô lý hơn. Dù sao thì tôi đã từng có nhiều hơn Phong một cơ hội, nên

nếu lần này cậu ấy bày tỏ cũng coi như là cơ hội của cậu ấy, việc đồng ý hay không

là của Mộc Miên, suy cho cùng, tôi cũng chỉ biết yêu để yêu một người chứ không

phải yêu để mất đi cả hai người...

5. Phong đi du học, chính xác hơn là theo đuổi khóa thực tập trao đối sinh viên với

một trường bên nước ngoài. Chúng tôi học cùng nhau, chưa bao giờ nghe nói đến

chuyện này, khi cô ấy về, mặt buồn thiu, rầu rĩ kể tôi nghe quyết định đó.

- Chỉ vừa mới gặp lại hai người, một người lại đòi đi. Có phải sau này cậu cũng lại

đi tiếp như Phong không?

- ...

- À, sau này gì nữa, Phong đi rồi thì cậu cũng sẽ đi thôi. Cũng nhanh mà, các cậu

học giỏi, muốn đi lúc nào chẳng được.

Mộc Miên thở dài, chiều đó trôi qua lặng lẽ, tôi quẩn quanh đâu đó những mảnh

ghép của cảm xúc chưa kịp trôi về. Phong đi thật? Nếu như đi thật thì sao lại phải

vội như thế? Lẽ nào vì tôi và Mộc Miên?

Tôi gọi điện cho Phong, ngay lập tức nhận được câu trả lời.

- Chăm sóc cho Mộc Miên thật tốt, nếu tao về cô ấy có làm sao thì hỏi tội mày!

- Mày đi đâu? Sao lại đi? Sao vội thế? Sao tao không biết?

- Nhiều sao thế thì mày lên trời mà hỏi – Phong cười trong ống nghe – Tao thấy

cần đi thì đi thôi, vì tao chứ không vì ai hết!

Lúc định gác máy cậu chợt à lên một tiếng.

- À, đừng cảm thấy gì cả, tao đã tỏ tình với cô ấy rồi, và cô ấy không nhận lời, cô

ấy nói quá bất ngờ, nhưng thật ra tao biết là đã chọn mày. Lúc nào cô ấy cũng

hướng về mày, Minh ạ, còn tao, dù một cái quay đầu lại nhìn lướt qua cũng không

có. Thế nên tao đi thôi, đi rồi lại về, bắt đầu mọi thứ mới. Chúc mừng cho tao chứ?

- Ừ...

Tiếng Phong cười hiền, tiếng tôi khô khốc. Cứ ngỡ đây là kết cục mà tôi mong

muốn, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Việc Phong đi làm tôi chững lại, tôi thấy

cảm xúc giằng co lẫn nhau, không muốn thằng bạn thân đi xa một chút nào. Nhưng

có lẽ Phong nói đúng, đi để bắt đầu lại mọi thứ mới, như thế sẽ tốt hơn.

Một lúc sau tôi nhận được tin nhắn, vẫn là của Phong.

"Tao với cô ấy chỉ có duyên làm bạn, và tao với mày lại có duyên làm anh em.

Thật ra, tao cũng từng tìm đến gặp cô ấy trước đây, thấy cô ấy cùng mày... nên tao

bỏ cuộc. Lần này chỉ là lần cuối để xác định lại thôi, dù một lần quay đầu lại nhìn

cũng không, nên tao không đủ can đảm tiếp tục, hãy yêu cô ấy nhiều hơn một chút,

thay cả phần của tao nữa, thằng bạn!"

Đúng là giữa chúng tôi có tồn tại một chữ "duyên”. Ba đứa, mỗi đứa một duyên

hạnh ngộ. Điều trớ trêu nhất là đã để tôi và Phong cùng gặp cô ấy, cùng yêu cô ấy.

Điều trớ trêu nhất cũng lại là khiến chúng tôi không thể xa nhau, càng không thể

ghét bỏ nhau. Có lẽ cái mà chúng tôi có được trong những mối quan hệ nhằng nhịt

vết thương và hạnh phúc này còn nhiều hơn những gì mà chúng tôi nghĩ rằng mình

đang sở hữu. Chúng tôi có tuổi trẻ, tuổi thanh xuân, giữa chúng tôi không chỉ có

tình yêu, mà còn là tình bạn, tình anh em. Chúng tôi có thành công thì cũng có thất

bại, thất bại để rồi tự đứng lên, tự mình trưởng thành. Sẽ nhanh thôi, trong những

chặng đường dài, của những ngày sau, tôi và cô ấy sẽ gặp Phong, trong một thần

thái khác, một vị trí khác, nhưng vẫn là Phong của những ngày xưa cũ mà chúng

tôi đã từng quen...