Cô gái có năm nụ cười
Lại một cơn mưa chiều bất chợt, nó như một vị khách không mời mà
đến và cũng tan biến thật nhanh, rồi để lại cho tôi một bộ quần áo ướt
sũng, nhưng chính những hạt mưa trĩu nặng ấy khiến tâm hồn tôi trở nên
mát rượi hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tiếp tục đạp xe và không ngừng
thưởng thức những gì nó để lại, một chút gió ướt lọt qua những tán cây
hoa phượng lấy đi hương vị man mát rồi hoà quện với mùi đất để tạo
nên một thứ mùi vị thuần khiết nhất của tự nhiên mà hiếm khi tôi được
cảm nhận. Đó là cơn mưa đầu tháng năm, cơn mưa báo hiệu một mùa thi
sắp tới. Một hạt bụi bất ngờ khẽ chạm lên đôi mắt, theo phản xạ tôi lấy
tay dụi nhẹ, và dòng lệ nhỏ từ từ chớm lên gò má, nó làm tôi bồi hồi nhớ
lại thời điểm này năm ngoái, vẫn con đường này, vẫn buổi chiều tan học
thêm, tôi và cô ấy cùng nhau trên chiếc xe đạp, những kỉ niệm ấy cứ
ngập tràn lên trong tôi như cơn mưa rào ban nãy.. Tôi và cô ấy quen
nhau trong lớp học vẽ, luôn là những chiếc áo phông, quần bò giản dị và
chiếc hộp đựng giấy bút, cô ấy không bao giờ trang điểm, nhưng hồn
nhiên sao với mái tóc đuôi gà, gò má hơi cao, đôi mắt rất đỗi hồn nhiên
vô tư của người con gái tuổi mười tám. Nhưng đặc biệt hơn tất cả, cô có
nụ cười tuyệt vời hơn tất cả bao người con gái khác, những nụ cười cùng
với những tâm trạng khác nhau, nụ cười đầu tiên tôi thấy của cô ấy, nụ
cười thứ nhất, tựa như một làn gió thoảng qua làm xua đi phần nào
không khí ngôt ngạt của lớp học vẽ chừng bốn mươi con người chen
chúc, một nụ cười của thiên thần..
Những bài vẽ của tôi luôn được thầy đánh giá tốt nhất lớp, hôm thì thật
tươi với những nhánh mai vàng điểm xuyết sau mẫu vật, có hôm lại
thoảng qua với gam màu trầm của nền vải như dòng suối nghiêng chảy
từ trên xuống, mỗi lần như thế, cô ấy đều dành tặng tôi một nụ cười, đó
là nét cười thứ hai, nét cười của sự tán phục. Nét cười ấy thật có sức lôi
cuốn mạnh mẽ, tôi cũng không nhiều tiếp xúc với các bạn gái, nhưng
đây là lần đầu tiên cảm giác lạ kì ấy xuất hiện trong tôi, con tim có vẻ
tăng nhịp đập, hơi chút xốn xang, không gian xung quanh như chỉ có nụ
cười và đôi mắt hồn nhiên của cô ấy. Tôi tiến lại gần hơn, dường như
nhịp đập trái tim không ngừng tăng khi khoảng cách giữa giữa hai người
càng ngắn lại sau từng bước chân rụt rè. Càng gần cô ấy hơn, miệng tôi
lại càng đóng chặt, khuôn mặt nóng rạo rực, dường như nhiệt độ trong
người cũng ngót 100oC, chưa biết làm quen thế nào, cô ấy nói:
- Sao mặt ấy đỏ thế?
Nghe xong câu này, chắc mặt tôi càng đỏ hơn.
- Đâu có, tại..
- Ấy vẽ đẹp thật, tớ thấy bài nào ấy vẽ cũng trong, có không gian, không
như tớ, bài nào cũng bí.
Tuy được khen nhưng tôi vội bào chữa bằng sự khiêm tốn của mình:
- Tại tớ học học vẽ sớm đó thôi, chắc ấy mới học vẽ, nên chưa biết cách
vẽ phản quang và nền vải, sao mà đẹp ngay được.
- Thế buổi sau ấy chỉ cho tớ chút nhé, thôi tớ về đây, bố tới đón rồi. Cố
ấy vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt tôi.
Lần đầu tiên nói chuyện với cô ấy, một cảm giác thật lạ lẫm, nó đến
không báo trước và cũng tan biến thật nhanh, giọng cô ấy trong lắm, tựa
như những nốt đàn trong một bản nhạc cung thanh cung trầm vậy…
Và cứ mỗi buổi vẽ, tôi với cô ấy lại ngồi cạnh nhau, tôi chỉ cho cô ấy tác
dụng của từng chiếc bút từ HB đến 4B, cách vẽ từng đồ vật, cách đặc tả
từng chất liệu, và cách vẽ nền vải độc quyền của tôi. Vì thế đôi lúc bài
vẽ cô ấy được thầy khen đẹp nhất lớp, và cô ấy lại nở một cười thứ ba,
nụ cười thầm cám ơn tôi, nó thật trong trẻo như cốc nước thủy tinh tôi
tả, thật mềm mại như lớp vải nền gió bay, hay cũng thật ngọt ngào như
chùm nho đen mọng nước, chỉ mong sao trái tim cô ấy thấp thoáng bóng
dáng tôi cũng đủ mãn nguyện rồi. Tôi cứ để hồn mình bay bổng..
Đến khi nghe đâu đó tiếng lộp độp trên mái nhà, ôi lại một cơn mưa đầu
hè không báo trước, những hạt mưa đua nhau xuyên thủng ánh nắng
nhạt nhoà của buổi hoàng hôn rồi hoà vào mặt đất, tạo nên âm thanh rì
rào nghe thật vui tai. Không nhất thiết phải là một bản nhạc piano nhẹ
nhàng, hay tiếng đàn violon ngân nga, đơn thuần chỉ là tiếng mưa rơi,
một tiếng gọi giản dị từ thiên nhiên.
- Mưa rồi. Giọng cô ấy trong vắt như hạt mưa.
Và cả ánh mắt trong veo nữa chứ, nó đọng lên tâm hồn tôi một cảm giác
mát rượi, dường như nó gội sạch mọi sự bộn bề của buổi chiều hè nóng
rực, và rồi ngập tràn lên với nụ cười thứ tư của cô ấy, một nụ cười mãn
nguyện. Có lẽ đó là nụ cười hồn nhiên nhất trong đời tôi từng thấy của
người con gái. Những điều cô ấy đang cảm nhận cũng chính là những gì
tôi hằng mong ước, luôn bỏ lại sau lưng cuộc sống vướng bận, và hãy
thả hồn mình cùng với nhịp đập của thiên nhiên, lúc ấy cuộc sống tươi
đẹp biết bao..
- Chắc ấy cũng thích mưa nhỉ? Cô ấy quay sang hỏi tôi với nụ cười vẫn
chưa nguôi.
- Có phải mỗi cơn mưa ấy đều thả hồn mình như vậy không? Tôi nói cứ
như hiểu rõ cô ấy đang nghĩ gì vậy.
Trong giây lát ấy, đôi mắt cô ấy chăm chú nhìn tôi như muốn tìm kiếm
sự đồng cảm trong tâm hồn. Hơi bất thần bởi lần đầu tiên có người con
gái nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, chợt anh Thủy nói:
- Hôm nay anh có chút việc, cho các em nghỉ sớm.
Trời cũng ngớt mưa, tôi liền thu dọn đồ dùng và chạy tới nhà gửi xe,
đang loay hoay mặc áo mưa.
- Ây mặc áo ngược rồi kìa. Cô ấy cất lời ngay sau lưng tôi.
Choáng, sao hôm nay lắm đoạn giật gân thế nhỉ? Tôi thầm giật mình.
- Hì, đeo cái túi hơi vướng.
- Ấy đèo tớ một đoạn ra bến xe buýt được không, trời vẫn hơi mưa?
- À...ừ.. Xe này ấy phải ngồi đằng trước, chịu được không? Tôi trả lời
hơi chút rụt rè.
Cô ấy nhìn vào mắt tôi và cười, rồi chui vào áo mưa và ngồi lên xe khi
tôi còn chưa hết bối rối. Tôi bắt đầu đạp xe. Xem nào, lần đầu tiên tôi
cùng với một bạn gái trên chiếc xe đạp, đầu óc bắt đầu nghĩ lung tung,
trước mặt tôi là cô ấy, chưa người con gái nào gây cho tôi ấn tượng
mạnh đến như thế, tôi phải nói gì bây giờ, càng nghĩ đầu óc càng rối bời.
Trời lại mưa nặng hạt hơn, tôi chợt nảy ra ý tưởng:
- Hay tớ đèo ấy về thằng nhà luôn nhé?
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy nói trong sự thích thú:
- Cảm giác tắm mưa trên xe đạp chắc tuyệt lắm nhỉ.
Và cô ấy bỏ áo mưa, tháo chun buộc tóc, và để cho những giọt mưa thoả
lòng mơn man lên đôi má.
- Một cảm giác thật dễ chịu phải không, mỗi khi vui hay buồn, tớ đều
muốn thả mình vào cơn mưa. Cô ấy vẫn cười nụ cười thứ tư trong cơn
mưa.
Ngắm nhìn mái tóc dài thẳng cô ấy đã thấm nước mưa, gió thổi bay từng
cuộn tóc rồi ve vuốt lên khuôn mặt tôi, không chần chừ, tôi cũng cùng
cô ấy tận hưởng cái cảm giác thuần khiết đến lạ kì của thiên nhiên.
Những con phố giờ đây thật vắng vẻ, chỉ có tôi và cô ấy có nhau trong
cơn mưa... Những giây phút đẹp đẽ mau chóng trôi qua tới khi đến trước
của nhà cô ấy, lúc này hai người chúng tôi đã ướt sũng, mưa đã tạnh, mở
ra một khoảng trời trong xanh với ánh hoàng hôn từ phía xa thẳm, nhìn
những cánh én vội vàng bay về nơi làm tổ, nó gợi cảm giác thật hạnh
phúc..
- Hôm nay vui quá, ước gì lần nào đó tớ với ấy cũng tắm mưa như thế
này nhỉ. Cô ấy cười nụ cười thứ tư.
- Ừ, cơn mưa đầu mùa thật đẹp, thôi ấy vào tắm đi kẻo ốm. Tôi nháy mắt
rồi chào tạm biệt cô ấy, đạp xe một đoạn, ngoảnh đầu lại, vẫn thấy cô ấy
đứng lặng nhìn tôi với nụ cười nhẹ…
Tối về, ngồi vào bàn máy tính, vừa lắng nghe vài bản nhạc mình yêu
thích, vừa nhấm nháp lại cái cảm giác thích thú ban chiều, chưa bao giờ
tâm hồn tôi lại rộng mở hơn lúc này, nhớ nụ cười thứ tư của cô ấy mà
văn vắt quá. Phải chăng chừng ấy đã đủ để tình cảm hai đứa nảy nở nhỉ.
Sẵn có số di động của cô ấy, tôi đánh liều một vần thơ mới nghĩ:
“ Nhớ u, nhớ trọn cả con tim
Như biển ban đêm nhớ im lìm
Như rừng ban ngày nhớ tiếng chim
Như bao dòng chữ in mực tím
Gấp lại thư tình gửi tặng u. ”
Một lát sau, cô ấy hồi âm: “ Ngốc quá, thôi học bài đi. ”
Thẩn thơ dòng tin nhắn thoáng chút đùa cợt, tôi lại hì hục giải đề thi mấy
năm trước. Ngoài trời, trong màn đêm đen kịt, tiếng mưa vẫn lộp độp
trên mái nhà...
Mấy hôm sau, trời nóng kinh khủng, dường như mấy cơn mưa ban trước
chỉ báo hiệu cho một đợt nắng nóng mới kéo dài. Xe buýt thời điểm này
như nhà tù Hỏa Lò di động, và cái mùi khó chịu của mấy anh sinh viên
chung thân tuyến xe buýt này ám lại, chỉ một lần bạn bước lên, bạn sẽ
nhớ mãi, vì vậy tôi rất vui mừng đảm nhận trách nhiệm đưa đón cô ấy.
Giờ đã tháng năm, học sinh tỉnh khác kéo về Hà Nội như trẩy hội, lớp
học vẽ của tôi ngay kề với trung tâm luyện thi đại học, cứ mỗi lần tan
học, cái ngõ chỉ rộng chừng bốn mét lại đông nghịt, ca này tan nhường
chỗ cho ca sau vào, thế là tắc luôn cả ngõ. Nhưng thế lại hay, nhìn cảnh
này đủ hiểu cánh cửa đại học đúng là cái đích xứng đáng cho mười hai
năm học vất vả của chúng ta, vì vậy có cả những người học đến lớp
mười ba hay thậm chí mười bốn vẫn chỉ có một ao ước cuối cùng là
bước qua cánh cửa ấy. Ngày thi mỗi lúc một gần kề, cuộc đời học sinh
chỉ còn được tính bằng ngày. Nhớ lại thời cắp sách tới trường, cái tuổi
hồn nhiên nhất của đời người, chỉ biêt ăn, chơi và học, giờ chi còn là
một kỉ niệm đẹp.. Sau buổi học, hai chúng tôi đi ăn kem NZ như đã hẹn,
nhấm lớp siro mơ phủ lên cốc kem, cái vị nửa ngọt nửa chua, trộm nhìn
đôi mắt thiên thần, không biết tình cảm chúng tôi sẽ bằng phẳng hay lắm
chông gai như mọi người vẫn thường nói, mối tình đầu đã hơn những gì
mình mong đợi, chỉ ước một điều rằng tôi luôn là người duy nhất trong
trái tim cô ấy.. Dẫu biết vẫn chỉ là bạn bè, dù hơi ngại ngùng, nhưng tôi
vẫn cố gắng ngỏ lời:
- Mới năm rưỡi, hay mình lên Hồ Tây ngắm hoàng hôn đi…
- Lãng mạn thế! Ừ tối nay tớ không phải học thêm, mình lên đấy một lúc
cũng được.
Phóng xe tầm ba mươi phút, tôi và cô ấy tới đường Thanh Niên, dắt xe
lên vỉa hè, ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây phượng lấm chấm những
đốm lửa ẩn khuất sau tán lá. Ghế đá hướng thẳng ra hồ. Phía xa, mặt trời
đỏ rực, sau một ngày phô trương hết thảy sức mạnh đủ làm hừng hực
hàng triệu cơ thể con người, giờ đây nó đã kiệt sức, chỉ như một hòn
than hồng còn chút dư tàn, uể oải lết về cuối chân trời, nhưng tôi luôn
thích chiêm ngưỡng nó lúc này, bởi giờ đây cả bầu trời xanh biếc chỉ hé
ra một khoảng sáng nửa vàng nửa đỏ cam in hằn lên từng vân mây trôi
lệch, tựa như lối đi tới thiên đường. Tôi quay sang nhìn vào đôi mắt
phản chiếu ánh hoàng hôn, đẹp quá, chưa bao giờ tôi bắt gặp ánh mắt
nào có thể so sánh với ánh mắt cô ấy lúc này, ngắm đến đôi môi cười
nhẹ, rồi mái tóc đuôi gà đu đưa trong gió, cô ấy vẫn thả hồn lên những
dải mây mỏng mảnh màu nắng chiều..
- Không ngắm hoàng hôn đi mà sao cứ quay sang nhìn tớ thế ? Cô ấy dịu
dàng cất tiếng trong khi tôi vẫn đang bay bổng.
- À..tại vì..
- Ấy định nói điều gì à?
Trái tim tôi rất muốn thổ lộ, nhưng tự nhiên mấy cái dây thần kinh lúc
này không chịu vận chuyển ý nghĩ lên não để miệng có thế nói ra điều
đó.
- Ước gì tớ với ấy lúc nào cũng được ngắm cảnh hoàng hôn nhỉ?
Cô ấy quay sang tôi, mỉm nụ cười rất lạ:
- Điều ước thật giản dị, nó có thể thay cho tất cả những gì ấy muốn nói
với tớ lúc này, có phải không?
- Ừ.. tớ muốn nói là..
- Tớ thấy những điều khó nói người ta thường thay bằng hành động.
Cô ấy đã hiểu, cô ấy cũng có cảm xúc giống như tôi lúc này, đã mạnh
bạo hơn khi chủ động thổ lộ trước, và rồi bàn tay ngại ngùng của tôi
đang gần chạm tới từng ngón tay mỏng mảnh kia, cả hai trái tim đang
hoà cùng một gia tốc lớn hơn không, cô ấy bắt đầu nhắm hờ mắt, gương
mặt hây đỏ của sự e thẹn, tôi xích lại gần hơn một chút bởi nếu chuẩn bị
… mà cô ấy có giật tay lại thì chắc cũng không bị ngã vì mất trọng tâm.
Tôi bắt đầu tiến lại gần với đôi môi cô ấy, không biết nó như thế nào
nhỉ? Xem phim Hàn Quốc nhiều rồi, thấy họ hôn cả đôi môi có mạnh mẽ
quá không? Tôi lại thích sự lãng mạn nhẹ nhàng, thế là tôi quyết định
đặt lên môi trên của cô ấy, trời vẫn sáng mà mắt nhắm lại chỉ thấy một
màu đen, tôi cứ để cho quán tính làm chủ. Con đường tới môi trên cô ấy
nhanh hơn tôi tưởng tượng, tôi đã chạm tới nó, chưa kịp cảm nhận thứ gì
của nó.
- Trời, sao ấy lại … vào mũi tớ? Ấy ngốc thế, con trai hôn ai lại nhắm
mắt bao giờ đâu.
Hoảng quá, tôi mở mắt ra, mới biết mình đã đặt nhầm vị trí, hoá ra cảm
giác của mình cũng tốt đấy nhỉ. Thôi thế là hết cơ hội, những lúc nước
sôi lửa bỏng thế này mà lại hành động thay cho lời nói như một thằng
ngu, giờ còn ngại hơn, chẳng biết nói gì với cô ấy..
- Thế ấy có muốn thử lại không? Cô ấy vẫn nói với nụ cười lạ đó.
Và cô ấy lại nhắm hờ mắt lần nữa. Có lẽ lần này tôi đã đủ can đảm để
hôn như một người con trai, chỉ còn hơi chút ngại ngùng. Tay tôi vẫn
nắm tay cô ấy, đôi môi tôi đã được trao cơ hội thứ hai, nó không thể
nhầm lẫn lần nữa. Cuối cùng, nụ hôn đầu đời của tôi đã trao tặng cho cô
ấy, bằng cả trái tim, bằng sự ngờ nghệch của tình yêu. Những cảm giác
bắt đầu xuất hiện, môi cô ấy mỏng manh như cánh hồng tiểu muội, man
mát như lớp thạch rau câu, mọng nước như trái anh đào, đẹp tuyệt trần
như tất cả nụ cười cô ấy dành tặng, và nó là sự vô cùng cho một tình yêu
vĩnh cửu, đôi mắt cô ấy bắt đầu hé mở, khoảng cách giữa hai đôi mắt giờ
đây chỉ là vài tia nắng hoàng hôn khẽ lọt, tôi có thể cảm nhận màu mắt
nắng chiều phai kia đang mải miết tìm kiếm tình yêu đích thực trong tôi,
và giờ nó đã có câu trả lời xứng đáng. Rồi cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, tựa
đầu lên bờ vai, tôi cũng ngả nhẹ lên mái tóc cô ấy, cùng nhau ngắm thứ
ánh sáng kì diệu phát ra từ cánh cửa tới thiên đường đang dần đóng lại
khi chúng tôi đã bước qua nó trong một nụ hôn thuần khiết nhất. Dưới
mặt nước, bóng mặt trời vẫn lăn tăn màu vàng đỏ và ngắn lại khi nó thấp
dần sau chân trời xanh thẳm. Một nụ cười thật lạ, nó là sự hoà quện của
bốn nụ cười cô ấy đã từng nở, nụ cười thứ năm, nụ cười dành tặng cho
tình yêu chân chính nhất. Tiếng ve bắt đầu kêu dần to hơn, và cánh cửa
ấy cũng đã gần đóng lại, những tia nắng mặt trời đã tới nửa kia của trái
đất..
- Thôi mình về đi.
- Ừ..
Đường Phan Đình Phùng vẫn xao xác lá bay thoảng đưa hương hoa sấu
dịu nhẹ tựa như tình yêu hai của chúng tôi..
Thế là tình yêu chúng tôi nảy nở như vậy đấy. Suốt đường đi, trời đã dịu
mát hơn, cô ấy vẫn ngồi phía sau ôm tôi, tôi ao ước cảm giác này lâu rồi,
giờ nó đã trở thành sự thật, nó làm mọi sự vướng bận với cuộc sống
thường nhật dường như bị xua tan đi, để lại trong tâm hồn ta sự trống
trải, rồi ngập tràn lên nhanh chóng bởi cái cảm giác tuyệt vời ấy..
Cả buổi tối, không lúc nào trong tôi không nhớ tới hình ảnh ban chiều,
tựa như giọt mực tím thấm mãi vào tâm hồn chẳng thể phai tàn. Mới
ngày nào bắt gặp nụ cười thứ nhất của cô ấy, giờ đây tôi và cô ấy đã có
thứ tình cảm vĩnh cửu nhất của con người, đó là tình yêu. Vươn tới nó là
cả một sự tinh tế, có được nó khi cả hai tâm hồn phải thật đồng cảm,
chia sẻ cho nhau mọi điều trong cuộc sống. Tôi ghét tình yêu hời hợt
lắm, thực ra chẳng phải là tình yêu, chỉ là cái cảm xúc nhất thời như một
bản nhạc sến chóng nhớ chóng quên, nhưng dù sao nó cũng là cảm giác
thật, còn hơn những kẻ cơ hội, giăng một mẻ lưới rồi vơ lấy vài người
đang cô đơn, nó làm xấu đi hai chữ “tình yêu” biết bao nhiêu, cũng chỉ
tội cho những người con gái còn thơ dại. Mọi người thường nói mối tình
đầu chỉ là bài học cho ta trưởng thành hơn trong cuộc sống, nhưng tôi
không nghĩ vậy, tôi đã từng thề rằng khi tình yêu đầu đời đến, tôi sẽ đón
lấy nó bằng cả trái tim, tôi sẽ yêu người đó hơn tất cả thứ gì trên trái đất
này, cho dù cô ấy có xa cách tôi, tôi vẫn sẽ làm tất cả mọi điều khiến cô
ấy hạnh phúc, đó mới là hai chữ “tình yêu” tôi cảm nhận. Chợt nghe
chiếc điện thoại rung lên đánh thức dòng tưởng tượng:
- Ấy đang làm gì thế? Lời nói cô ấy phát ra và tôi biết rằng cô ấy đang
nở nụ cười thứ năm đó.
- Tớ đang học bài, mà sao học mãi chẳng được chữ nào vào đầu, khó
hiểu quá…. “ Có học gì đâu, toàn ngồi suy tư đấy chứ ”. Tôi vừa nói
nghĩ thầm.
- Ừ, tớ cũng thế.
- Hay tại cảm giác ban chiều nhỉ? Tôi cười
- Ừ, nó đẹp quá.
- Ây muốn nghe nhạc không?
- Có.. Bài nào thế?
- Một bản nhạc nhẹ nhàng.
Và tôi bật bản piano kiss the rain, từng nốt nhạc ngân lên thánh thót như
hàng ngàn hạt mưa trong bầu trời đêm thăm thẳm.
- Ấy có biết tại sao tớ thích ấy không? Cô ấy nói hơi chút rụt rè.
- Không..
- Tất cả những gì tớ thích ấy đều có, nhưng đặc biệt nhất vẫn là một tình
cảm trong đến nỗi tớ không ngờ tới, cảm giác như nét đánh trong vắt của
ấy ý.
- Ấy ra ban công đi, vầng trăng khuyết hôm nay sáng lắm..
Tôi không biết phải cảm ơn ông trời thế nào khi đem đến cho tôi mối
tình đầu đẹp hơn cả những gì mong đợi, phải rồi, nó trong lắm, trong
như giọt mưa rơi ấy, trong như cả bầu trời sau cơn mưa, và trong như nét
đánh của tôi vậy. Suốt buổi tối ấy, những nốt nhạc cứ ngân nga làm
mềm mại cuộc trò chuyện giữa anh chàng ngốc với một thiên thần…
Tình yêu vĩnh cửu cùng với thời gian cứ thế trôi, và tuổi học trò cũng
không ở lại, giờ đã tháng bảy, kì thi đại học bắt đầu. Hà Nội vẫn mang
cái nóng oi ả của mùa hè.
- Dậy đi Tuấn muộn giờ thi bây giờ. Mẹ tôi vừa gọi vừa lăn tôi dậy trong
đống sách vở bừa bộn khắp giường.
Tính tôi thế đấy, thích xung quanh mình toàn là sách, đọc sách trong ánh
đèn vàng, rồi ngủ luôn lên sách. Sáu giờ sáng rồi, hôm nay tôi thi toán
và lý, hai môn sở trường không kém gì môn năng khiếu. Choàng dậy,
gập màn, đánh răng rửa mặt..
- Hôm nay thi tốt nhé con. Bố tôi đưa một tờ mười nghìn tiền cot-tong
lấy may.
Chuẩn bị xong xuôi đồ dùng cần thiết, tôi phóng xe đến cổng trường đại
học xây dựng với nắm xôi đỗ vẫn đang nhồm nhoàm trong miệng.
- Cô ấy đây rồi. Tôi chưa kịp vẫn tay thì phải rụt lại vì bắt gặp ánh mắt
bố cô ấy. Chẳng là bình thường cô ấy toàn bảo đi xe buýt, chứ thực ra
toàn tôi hộ tống đấy chứ. Tuy có bố đứng cạnh, cô ấy vẫn lén tặng tôi
một nụ cười thứ năm.
Đúng bảy giờ ba lăm, thầy giám thị bắt đầu phát đề thi, hồi hộp cầm tờ
đề thi quyết định số phận hàng trăm nghìn sĩ tử, vẫn là cấu trúc đề thi
quen thuộc từ mấy năm trước, tôi bắt đầu tăng tốc để dành thời gian cho
câu cuối. Cả phòng im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng bút loẹt xoẹt trên mặt
giấy, ngoài cửa sổ, những cặp mắt rực lửa vẫn săm soi liếc nhìn.. Ba
tiếng trôi thật nhanh trong bản năng với từng dạng toán, tôi đứng dậy
nộp bài trong trạng thái phờ phạc. Chỉ chờ có thế, không nhanh chân
hơn, tôi liền chạy ngay ra sảnh đợi chờ nụ cười sẽ làm tâm trí mình nhẹ
nhõm hẳn đi. Phòng cô ấy tan rồi. Cô ấy tiến tới và nói trong gương mặt
thiên thần thoáng chút ủ rũ:
- Tớ không làm được hai con một điểm.
- Chán quá, tớ cũng thế mà, thôi bận tâm làm gì, về nghỉ đi chiều còn thi
tiếp.
Chiều hôm đó và ngày hôm sau, hai môn cuối thật suôn sẻ. Cô ấy học
nhanh lắm, dù biết vẽ mới một năm mà bài thi không kém gì tôi. Giờ chỉ
đợi đáp án hai môn toán lý, cái cảm giác hồi hộp xen lẫn nơm nớp lo sợ,
biết đâu mình tính sai chỗ nào, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau
cái kì thi có người thua kẻ thắng mà tôi coi như một cuộc chơi biết trước
kết quả, hai người lại ngồi trên chiếc ghế đá hôm nào, ngắm cảnh hồ
đêm, thưởng thức từng cơn gió lộng vi vu lên bờ má, làm rượi đi hết
thảy cái nóng ban chiều, đặc biệt là sự lo âu suốt bao ngày qua. Dưới
mặt nước, những làn sóng bạc vẫn lăn tăn theo gió, chẳng chịu để dáng
liễu rủ lặng.
- Thích nhé, thế là ấy với tớ đều đỗ.
- Chưa có kết quả sao mừng sớm thế. Tớ cũng phải cảm ơn ấy, nhờ ấy
mà môn vẽ của tớ mới được như thế này.
- Hì chưa chắc đâu, mấy ông bà chấm thi ghét nét đánh mịn lắm, như
mấy thằng lớp thầy Lai đấy, cứ đánh nét caro, điểm thi đợt một cao chót
vót, nhưng tớ lại không thích kiểu đấy, nó gân guốc quá, nhìn xa thì
nhạt, nhìn gần thì thô, nếu đánh không lành nghề là bẩn bài ngay.
- Không thích là phải thôi, người tớ yêu chỉ thích nét trong vắt thôi mà!
Cô ấy cười lườm.
Một tay vẫn choàng hờ lên vai cô ấy, một tay gãi đầu phụ thêm cho lời
nói triết lý của cô ấy. Phải công nhận trường phái đánh mắt cáo thật vô
cùng. Những người amateur cứ chê bai kiểu này vừa đanh, lại thô. Họ có
biết gì đâu, họ sợ vì những chỗ chi tiết mắt cáo rất khó thể hiện, như thế
chưa phải là cống hiến cho nghệ thuật, mà cái nét caro của họ cũng chỉ
dành cho mấy anh kề cận lúc thi mới nhảy vào bôi bác mong vận may sẽ
đến với mình. Như tôi, gắn bó với nét đánh mắt cáo ít nhất ba năm, tất
cả những chất liệu khi mình tả,từ sự chuyển màu đột ngột đến vô cùng
của cốc nước thủy tinh, đến sự kì lạ của ánh sáng chiếc bát mà tưởng
chừng như rất đơn giản, chưa kể đến mặt bóng phản thân mịn màng của
chất thạch cao, hay những đường nét xổ dọc đầy cá tính của mặt i-nôc,
cuối cùng không thể thiếu lớp vải rủ thật nữ tính như dòng suối chảy
nghiêng kết hợp vài nét sóng lan tỏa khắp mặt bàn, tất cả như một bức
ảnh chụp đen trắng, mới dậy sáng, mới trầm làm sao. Đó mới chính là sự
vô hạn của nghệ thuật hay cũng như tình yêu vậy, trong cái phô trương
rực rỡ lại ẩn ý đầy kín đáo, trong cái thật khôn xiết lại thoảng qua cái ảo
huyển diệu, trong những lời thầm kín nguyện cầu là tất cả sự vời vợi thế
giới.. Chỉ có sự tinh tế xuất phát từ đáy tâm hồn mình mới có thể thấm
hết được cái vô hạn của nó.
Thôi chào mười hai năm học trò, chào tiếng trống trường rung vang,
chào cái ngây dại, tinh nghịch, hồn nhiên nhé. Thời gian nào không phải
trôi, con người ai nào không ước nó chảy ngược, chỉ còn biết trở lại với
nó trong kỉ niệm mà thôi..
Nhìn hồ Tây trong kỉ niệm với thực tại không khác nhau là mấy, chỉ có
bầu trời là ngắn lại chút, cảm giác có thể vươn tới nó.
- Ấy có ước điều gì không? Tôi nói nhỏ.
- Điều ước của ấy đã thực hiện được rồi nhé. Hôm nay bầu trời lại sáng
thêm tên một vì sao mới. Giờ tớ sẽ ước chúng ta sẽ như vì sao sáng kia,
sẽ luôn là một, không bao giờ cách xa được không.
Cô ấy mải miết nhìn vì sao lạ ấy và ước với nụ cười thứ năm, một điều
ước đẹp và ý nghĩa quá. Tay cô ấy vùi chặt trong trái tim tôi, và cứ thế
hai tâm hồn bay mãi lên bầu trời vút ngàn trăng sao gió lộng..
Lạch tạch lạch tạch, ôi tiếng gọi của người lữ khách từ thiên nhiên, đó là
một cơn mưa nhẹ, chỉ vài hạt mưa quá đỗi bé nhỏ xuyên qua tán lá cây
bằng lăng không đủ làm thay đổi sự tĩnh lặng của tôi và cô ấy.
- Mưa kìa ấy.
- Ừ. Mưa thế này chắc ông trời đồng ý điều ước của ấy rồi. Tôi đùa.
Trước bờ hồ, cành liễu rung rinh như đang gội rửa mái tóc xuân xanh
ngắt, cả mặt hồ đang hoà từng đợt vô số hạt mưa như muôn vàn ngón tay
đệm lên phím đàn piano bằng nước.
- Ấy có lạnh không?
- Hơi lạnh tí..
Cánh tay cô ấy ôm chặt tôi hơn. Trái tim đôi bên như đang lồng vào
nhau.
- Tại sao ông trời lại mang anh đến cho em nhỉ? Cô ấy nói trong đôi mắt
rơm rớm giọt lệ.
Lần đầu tiên trong mối tình đầu, cô ấy đổi cách xưng hô với tôi, tôi tiếp
nhận nó mà thấy hai người như một, cứ ngỡ ấy tớ đối với tôi là thân mật
nhất, nhưng khi đã quen với nó rồi, thực sự anh và em mới chính là cánh
cửa đến cái đích vô bờ của tình yêu.
- Em đừng hỏi tại sao nữa, em biết không, anh chỉ có câu trả lời rằng anh
yêu em nhiều lắm, nó là những gì em coi là trong vắt nhất, là những hạt
mưa thuần khiết nhất, là những nốt nhạc piano ngân nga nhất trong đời
anh..
Và tôi cũng giữ cô ấy chặt hơn để không gì có thể chia lìa hai người
hạnh phúc. Không gian xung quanh thật tĩnh lặng và nhỏ bé, chỉ còn vài
giọt nước mưa tụ rơi lộp độp xuống lá cây, ngoài kia ánh đèn vàng chiếu
ướt đẫm mặt đường.
- Sương đêm lạnh lắm, mình về đi em.
- Vâng.
Ngồi phía sau, cô ấy run người ôm chặt, tựa gò má mềm lên vai tôi.
Những phút giây thật ấm áp trong đời hai chúng tôi, tất cả chỉ có hai
chúng tôi mà thôi. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn con đường tối mịt mù leo lét
ánh đèn khuya…
Một tháng nữa trôi qua, một tháng hồi hộp chờ kết quả thi đại học, một
tháng đi đâu cũng được hỏi thăm, một tháng sống trong tình yêu mãnh
liệt nhất của tôi và cô ấy. Đúng hai hai giờ tối, thằng bạn gõ cửa rầm
rầm:
- Tuấn ơi có kết quả rồi này.
Tôi vội vớ lấy cái áo chạy ù ra hàng net.. nuce.edu.vn. Đôi mắt hồi hộp
cứ thế làm theo hướng dẫn: Tạ Anh Tuấn, số báo danh 2002352. Chỉ hai
giây nữa kết quả mười hai năm học sẽ hiện ra trước mắt, một con số
thôi, nó là tất cả sự cố gắng của tôi, của gia đình và thầy cô. Những kì
thi chưa bao giờ đem lại may mắn đến cho tôi, cụ thể nhất, kì thi tốt
nghiệp vừa rồi đấy thôi, mình bôi bác bài sử được những một trang giấy,
cuối cùng nhờ cô bạn xem hộ kết quả mà không biết dấu mặt đi đâu:
- Way, ông này giỏi thật đấy, làm thế nào mà sử được “những” 0,25
điểm, nhất Hà Nội rồi còn gì.
Hai giây đó là khoảng thời gian đủ cho tôi phác họa lại mơ hồ một kí ức
chẳng tốt đẹp gì của kì thi ba tháng trước.
30,5…………Con số quyết định một phần đời tôi đã hiện ra. Nó hiện ra
rồi đấy, hiện ra ngay trên màn hình, cái màn hình cũng chỉ cách tôi có
năm mươi centimét thôi, nhưng chừng ấy là quá xa vời, tôi cố nheo mắt
lại, thậm chí còn dí gần cái CRT hơn chút nữa để cố ngụy biện rằng
không đeo kính mắt mình sẽ có vấn đề, rõ rồi chứ, đủ rõ để dây thần
kinh từ mắt không chuyển nhầm dữ liệu lên não chưa nhỉ, rồi, rõ lắm
rồi..
Mất gần năm phút để trấn tĩnh lại, tôi bắt đầu tính đi tính lại xem có sai
xót gì không, không, không sai, cảm giác hồi hộp cũng đã tan biến, giờ
đây trong tôi như một mớ chỉ rối tung rối mù; tức tối, cứ đổ tội hoài cho
nét mắt cáo không được ưu chuộng cho bõ tức, hậm hực, cứ ước một
ngày được làm chủ nhiệm khoa kiến trúc rồi cho mấy ông bà đấy về hưu
sớm.. Thêm hai phút để làm biến ngay tính đố kị vào hư không, hai phút
để trở lại con người không chút xấu xa. Thôi sướng nhé! Thế là đỗ rồi,
đỗ ở mức điểm lẹt đẹt. Và cái tính tò mò bắt đầu trỗi dậy, tôi xem điểm
cô ấy và mấy đứa bạn thân, bốn đứa học cùng lớp đều đỗ cả, cô ấy cũng
vậy. Đã mười một giờ, tôi đứng dậy trả tiền net rồi trở về nhà. Lê bước
trên phố Phùng Hưng trong tâm trạng chán nản, nhìn con đường tàu dài
lê thê mà thấy mình thật trống trải, cũng chẳng thèm gọi điện báo tin cho
cô ấy, cứ sờ sợ cái giọng nói bất thần lo lắng hay chê bai số điểm quyết
định cuộc đời tôi. Ngồi bệt xuống quán trà bát bảo, nhìn chiếc SH của
mấy anh công tử ăn chơi mà nỗi buồn cứ dâng trào, không biết bao giờ
mới mua nổi chiếc xe như thế, trong khi giờ đây mình chỉ là kẻ thất bại
không hơn không kém.
- Cháu có lấy thuốc không? Bà chủ quán hỏi.
- Dạ không.
Hay mình cũng thử làm một điếu nhỉ, cho biết thế nào là cuộc đời?
Không, không được, cô ấy sẽ nghĩ gì khi mình nghiện hút thuốc, chừng
ấy thử thách sao làm con người tôi gục ngã được. Vài phút bần thần trôi
qua, tôi lại nhâm nhi cái vị bát bảo trước con phố ảm đạm như chính tôi
vậy. “..Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn dầu kia
quán quen chờ sáng..”
Mấy hôm sau, hết gia đình, rồi cả họ nhà nội ngoại, rồi cả cô ấy chúc
mừng tôi thi đỗ, nhưng đối với tôi, mọi người đang chúc mừng chiến
thắng của kẻ thua cuộc, nghĩ mới thấy nhục làm sao, ba năm trời cầy
cuốc sao cho điểm vẽ thật cao, ước mơ thủ khoa của tôi đấy. Tôi cũng
chẳng buồn ngó ngàng đến cô ấy, cứ mặc cho cô ấy sống trong sự vui
sướng như mọi người dành cho tôi đi.
Một., hai.., ba… ngày, rồi một tuần dài dằng dặc trôi qua, một tuần tôi
vùi mình trong mấy bản nhạc rỗng tuếch, mấy món sơn hào hải vị mẹ
làm chúc mừng tôi đỗ đại học cũng chẳng có hứng thú. Chẳng thấy cô ấy
gọi, cũng chẳng có tin nhắn, có thể giờ này cô ấy đang đi du lịch cùng
bố mẹ chăng? Hàng loạt câu hỏi vu vơ cứ hiện lên trong đầu, hỏi nhiều
thế mà không có nổi câu trả lời, nỗi chán trường dần chuyển sang lo âu.
Tôi đành gửi một lời hỏi thăm thật xa lạ, không giống như những lời
ngọt ngào tôi thường nhắn cho cô ấy. Nằm trên giường đợi tin hồi âm,
tôi với vội quyển sách giáo khoa văn, chọn đại một kỉ niệm nào đó:
“Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong..”
À đoạn thơ này cô Di phân tích hay lắm, đó là người cô giáo tôi ngưỡng
mộ và kính trọng nhất. Lớp học thêm đa phần là nữ, mỗi tôi và hai nhân
vật nữa là nam thôi. Cô quí tôi lắm, hơn cả những bạn nữ chăm chỉ, cô
khen chữ tôi đẹp, với lại tôi học thêm văn đâu phải để thi đại học, tôi chỉ
coi văn chương như cuốn từ điển bách khoa mà có thể sử dụng bất cứ
lúc nào trong cuộc sống. Kỉ niệm lớn nhất đối với tôi về cô là món mứt
hoa gạo cô mua bên đảo Hải Nam, Trung Quốc:
- Cô chỉ cho mỗi bạn một bông thôi nhé, mứt này hiếm lắm. Cô nói đùa.
Cắn miếng mứt vừa dẻo vừa bùi, vừa nghe cô giảng khổ thơ của Thâm
Tâm…
“Tiếng sóng ở trong lòng?” Đó chẳng phải là tiếng yêu của mình sao?
Nó trỗi dậy mạnh mẽ quá, đó là lúc tôi đặt lên đóa hồng tiểu muội mối
tình đầu dưới ánh hoàng hôn, rồi cùng cô ấy ngắm cánh cửa thiên đường
hôm nào. Tôi còn ước rằng trong trái tim cô ấy chỉ có mỗi mình tôi mà
thôi. Nỗi nhớ da diết tôi ngự trị trong tôi suốt hai mươi phút, chiếc điện
thoại vẫn như cục bê-tông thừa chưa bị khoan cắt. Nỗi sợ mơ hồ cứ thế
ngập tràn lên trong đầu, tôi khoác vội chiếc áo rồi phóng thật nhanh đến
nhà cô ấy. Đèn phòng vẫn sáng, rồi một tin nhắn nữa được gửi đi:
- “ Anh đang đứng đầu ngõ, em xuống ngay nhé ”.
Thời gian sao trôi chậm quá, ngồi đợi cô ấy mà lòng sốt ruột. Tầm mười
lăm phút, cô ấy xuất hiện, vẫn gương mặt ấy, nhưng thoáng chút u sầu.
- Em có chuyện gì à? Tôi hỏi với giọng đầy âu yếm.
Nhưng cô ấy chẳng nói gì, chỉ đưa ánh mắt phiền muộn hướng về phía
tôi. Trời hơi tối, nhưng trong ánh đèn đường, tôi bắt đầu thấy cô ấy
khóc, mỗi lúc một to hơn, rồi cô ấy ôm trầm lấy tôi. Đây là lần thứ hai
cô ấy khóc, lần trước là những giọt nước mắt cô ấy muốn tôi chứng
minh trái tim tôi yêu cô ấy biết nhường nào, nhưng lần này khác, sự đau
khổ mà tôi chưa từng thấy đã thể hiện rõ trên gương mặt như hàng ngàn
mũi gai hồng xước qua tim. Cô ấy mới đỗ đại học được một tuần, hẳn
phải vui hơn bao giờ hết chứ. Tôi lại giục cô ấy trả lời:
- Em nói đi, làm sao em khóc, em có biết em khóc anh buồn lắm không?
- Em… sắp phải… xa… anh… Một tiếng thất thanh cất lên từ chính cô
ấy như lấy những mũi gai đó xé toạt con tim tôi ra thành ngàn mảnh. Gió
bắt đầu thổi mạnh hơn..
Chưa bao giờ cô ấy nói với tình yêu của mình những lời chua xót như
vậy, cô còn nói rằng hai chúng tôi sẽ như vì sao sáng kia, không bao giờ
xa cách, hay đó chỉ là giấc mơ thiên đường. Trong đầu tôi bắt đầu xuất
hiện hình ảnh mấy bộ phim Hàn Quốc, nào là máu trắng rồi ung thư đủ
kiểu, xem nhiều đến phát chán, ôm cô ấy trong lúc này mà thấy sờ sợ, sợ
vì tôi chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy, sợ vì phải xa cách cô ấy, sợ vì phải
chấm dứt tình yêu đẹp nhất trong đời tôi. Không, không cần biết vì lý do
gì, tôi quyết ôm cô ấy chặt hơn, không để cho bất cứ thứ gì cướp cô ấy
khỏi tay tôi lúc này.
- Anh làm em khó thở quá.. Cô ấy nói một cách trấn tĩnh nhưng vẫn còn
tiếng khóc thút thít.
- Thế em có thể giải thích cho anh được không? Tôi buông hờ ra nhưng
vẫn để cô ấy trong nửa vòng tay của mình.
- Sau khi biết em đỗ, ba em muốn em đi du Pháp học. Nhưng em không
muốn phải xa anh, em sợ mất anh lắm…
Đôi mắt nhạt nhoà nhìn thẳng vào tôi, như khát khao thứ gì đó trong đôi
mắt tôi, nỗi sợ đã tan biến phần nào, tôi thương cô ấy quá. Tất cả những
gì tôi nghĩ đều không phải, bố cô ấy muốn cô ấy đi du học, cũng phải
thôi, ở tuổi của cô ấy học hành vẫn là quan trọng nhất.
- Nhưng đâu nhất thiết phải đi du học, em học trong nước cũng được mà.
Tôi cố níu kéo cô ấy.
- Em cũng đã nói thế với bố rồi, nhưng bố em nhất quyết không chịu, cả
mẹ cũng vào hùa với bố, mẹ nói “chưa yêu đương gì sao phải tiếc hả
con”.
- Bây giờ em tính sao? Tôi gặng hỏi.
- Thế anh có yêu em không?
- Em có nhớ cánh cửa tới thiên đường không? Anh với em đã bước qua
nó, và cả ngôi sáng trên bầu trời kia nữa, tình yêu ta đã hoà vào làm một,
không thể nào xa cách… Tôi ru cô ấy với những kí ức tuyệt vời nhất của
hai đứa.
- Em cũng yêu anh nhiều lắm. Em sẽ cố gắng thuyết phục bố mẹ.
Tôi trao nụ hôn lên đôi mắt ướt như khẳng định thêm tình yêu vô bờ bến
của tôi dành cho cô ấy.
Và một lần nữa, vị khách không mời lại đến, tôi cùng cô ấy chạy vội tới
mái hiên nhà. Cũng lâu rồi trời không mưa, gió thổi mạnh làm thành
từng vạt mưa xối xả, những chiếc lá bị gió ghì chặt rồi quật xuống mặt
đường một cách phũ phàng như thể cú nốc ao của võ sĩ quyền anh
chuyên nghiệp. Cả con phố dưới ngọn đèn vàng giờ đây chỉ có hai đứa
với cơn mưa rào đầu mùa nước lũ, thật vắng mà cũng như thật lặng…
- Em hơi lạnh! Anh ôm chặt em nữa đi. Cô ấy nói rồi tựa lên bờ vai tôi.
Vừa mới ngỡ rằng tình yêu vun đắp bấy lâu sắp phải rời xa, giờ đây hai
trái tim lại cùng một nhịp đập như bao ngày. Nhưng trong lòng tôi vẫn
áy náy, có phải mình quá ích kỉ không, rõ ràng cô ấy đi du học là cơ hội
rất tốt để phát triển, trước mắt cô ấy là cả tương lai rộng mở, có bao
nhiều điều tuyệt vời đang chờ đợi cô ấy, phải rồi, mình ích kỉ, ích kỉ quá,
tình yêu sao lại ích kỉ thế được.. Một đằng tôi cố níu kéo cô ấy bên
mình, mặt khác lại muốn cô ấy đi du học, dù sao cũng chỉ là mối tình
đầu thôi mà, mối tình mà tôi trân trọng nhất, có xứng đáng hi sinh tình
yêu để tốt cho cô ấy không? Xứng đáng lắm. Nỗi băn khoăn day dứt cứ
thể từ từ bộc lộ.
- Anh sao thế? Anh khóc à. Giờ em vẫn đang ở bên anh mà.
- Ừ, anh xin lỗi, anh ích kỉ quá. Tại sao lại bắt em không đi du học được
cơ chứ?
- Thế chẳng phải anh yêu em, anh muốn em ở bên cạnh sao, mà làm sao
em có thể sống nổi nếu thiếu anh, hay là anh không còn yêu em nữa? Cô
ấy dồn dập hỏi.
- Không, không phải thế đâu em, chỉ tại anh quá ích kỉ, em đi du học
mới là quyết định đúng đắn, trước mặt em là cả tương lai, sao anh lại có
thể là vật cản đường được cơ chứ.
- Nhưng mà…
- Em đừng nói gì nữa, nếu em yêu anh, hãy làm theo lời anh, hãy đi du
học. Anh hứa với em bằng cả tình yêu của đôi ta rằng sau khi học hết đại
học, anh sẽ sang bên đấy với em. Tôi quả quyết như trái tim tôi đã từng
trao cho cô ấy suốt đời suốt kiếp.
- Nhưng mà là năm năm đấy, anh có nhớ em không, anh có chờ em
không, em chỉ sợ mất anh thôi?
- Thời gian trôi qua nhanh lắm, em không phải sợ gì cả, anh đã hứa với
em bằng tình yêu chúng ta rồi mà, em đã thấy thứ gì có thể lay chuyển
nổi tình yêu vĩnh cửu của anh và em chưa, nếu có anh sẽ làm nó tan biến
mãi mãi trên thế giới này. Em.. nhé !
- Ôi kia có phải ngôi sao đấy không anh, giữa trời mưa mà lại có sao
nhỉ… Cô ấy ngước nhìn ngôi sao may mắn của hai chúng tôi và nở nụ
cười thứ năm tuyệt vời nhất.
- Ừ đúng rồi ngôi sao may mắn, ngôi sao minh chứng cho tình yêu của
anh và em đấy.
Hai đứa vẫn mải miết ngắm nhìn ngôi sao sáng ấy tới khi mưa tạnh
hẳn…
- Anh muốn đưa em tới một chỗ này.
Cô ấy ôm tôi trên chiếc xe máy, chừng mười lăm phút, chúng tôi đáp
xuống triền đê sông Hồng. Mặt trời vẫn ở nửa kia của trái đất, nhưng sức
mạnh của nó cũng đủ tạo nên một quầng sáng hưng hửng phía chân trời,
vầng trăng và ngôi sao may mắn của chúng tôi vẫn còn đó và rõ hơn bao
giờ hết. Dưới bờ sông, những người dân chài chuẩn bị đi kéo lưới, bên
ruộng ngô cũng thấp thoáng mấy bác nông dân Hà thành chăm chỉ bắt
đầu một ngày mới. Tôi với cô ấy thả bộ trên cánh đồng bát ngát hoa cỏ
may, một loài hoa bé nhỏ, khiêm nhường mà đầy cá tính Tại sao thân
nhỏ mà lại mọc được dài, mọc cao?... Tại vì nó không muốn khổ. Tại vì
nó muốn hít thở khí trời. Tại vì cỏ dành mất phần nên nó phải mọc cao
lên...
- Mình ngồi đây đi em.
- Hoa cỏ may đẹp quá anh nhỉ?
- Ừ, một loài hoa bé nhỏ, khiêm nhường mà đầy cá tính. Anh đọc thơ
cho em nghe nhé:
“ Gió thổi mùa thu màu lá trắng
Vạt cỏ may cuốn áo em chăng?
Vai tựa vai hòa với ánh trăng vàng
Anh ước gì được làm cơn gió nhẹ
Thổi màu trắng khắp trái tim em. ”
- Thơ của anh lãng mạn quá! Cô ấy cười mỉm.
- Nó chỉ lãng mạn khi dành cho em thôi, mãi mãi chỉ dành cho em…
Rồi tôi đặt lên môi trên cô ấy một nụ hôn dịu dàng như bao ngày. Hai
đứa vẫn ngồi lại đó, giữa cánh đồng cỏ may bát ngát, cùng nhau ngắm
cánh cửa thiên đường sắp hé mở…
Một tháng cuối cùng cho cô ấy chuẩn bị hoàn tất thủ tục, một tháng cuối
cùng cho tình yêu sắp phải chia đôi một nửa. Tôi và cô ấy tận dụng mọi
khoảng khắc để được có nhau, để được ở bên nhau, để được sống trong
một tháng với tình yêu lãng mạn nhất, những phút giây thật đáng quí,
đáng quí nhất trong cuộc đời tôi đã không bao giờ bỏ lỡ… Hôm đấy,
một ngày nắng rực rỡ, rực rỡ như tình yêu và tương lai của hai đứa.
- Ai thế con? Bố cô ấy hỏi.
- Bạn trai của con đấy, người bạn trai sẽ sang du học cùng con năm năm
tới.
Cô ấy từ từ tiến lại gần tôi với nụ cười thứ năm đó.
- Em nhớ lên mạng thường xuyên nhé, anh sẽ thức chờ em.
“..Cho dù cuộc đời này bao giông tố
Anh sẽ mãi mãi yêu mình em thôi. ”
- Vâng.
Và rồi cô ấy trao tặng tôi nụ hôn cuối cùng trước khi chia tay, nụ hôn
mãnh liệt nhất của cô ấy từng trao. Cô ấy vẫy tay tôi và đi ra đường
băng.
Nhìn chiếc máy bay lên trời cao như cánh én trìu mến, rồi khuất sau
những đám mây trắng thuần khiết…
Mưa đã tạnh, tập đồ án vẫn còn khô nguyên, tôi nặng nề đạp xe với một
khối lượng nước mưa còn vương trên người.
- Anh chàng ngốc của tôi ơi, sao lại để quần áo ướt sũng thế này. Giọng
nói trong veo ấy cất lên ngay sau lưng tôi đem tình yêu vĩnh cửu hôm
nào tràn về như cơn nước lũ đầu mùa…