
MỘC MIÊN
Truyện đã viết xong đây nhé Mọi người đọc rồi cho cmt nhé. ^^
MỘC MIÊN
_Nguyễn Hải Đăng_
1.Tri kỉ
“2 a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again”
Tiếng nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên,nhìn vào màn hình thây 1 số
rất lạ, đúng hơn là rất lạ khi thấy đó không phải là mã số của Việt Nam. Do
dự một hồi tôi bấm nút OK:
_A lô! Ai vậy ạ?
_Đăng à? Tớ đây, lâu bắt máy ghê, không nhận ra tớ à,hì hì – Bên kia trả lời
cùng với một tiếng cười ấm áp. Một giọng nói quen thuộc với tôi.
_A! cậu à…- tôi hơi bất ngờ một chút và tự nhiên thấy vui lạ thường.
_Ừm , tớ đây, nhớ tớ không? Hì hì.- Lại cười , đúng là cậu ấy thật rồi, lúc
nào cũng cười được, luôn vui tươi trong sáng.
_Tất nhiên là nhớ rồi, nhớ chết đi được ấy chứ, hê hê.- tôi cũng cười ròn tan
và như thấy chưa bao giờ được vui như thế ấy.
…
Đó là Mộc Miên-người bạn rất rất thân với tôi và tôi luôn coi cậu ấy là một
người rất đặc biệt , hơn cả một người bạn thân. Mộc Miên, tôi thích cái tên
cảu cậu ấy, mỗi lần đọc lên tôi lại cảm nhận được cái âm điệu nhẹ nhàng của

nó, rất hay và dễ chịu, một giấc mơ giản dị mộc mạc cậu ấy đẹp một cách
tao nhã và thanh lịch. Mộc Miên – một bông hoa gạo đỏ thắm luôn để lại ấn
tượng trong lòng mỗ người với những kỉ niệm tuổi thơ, cũng như nụ cười
như hoa của cậu ấy vậy. Một cái tên thật đẹp. Đấy cũng chính là cuộc gọi
đầu tiên cho tôi kể từ khi cậu ấy đi du học ở Nga. Bọn tôi nói chuyện rồi kể
cho nhau đủ thứ như những người mấy chục năm không gặp rồi ấy. Tôi lại
nhớ lại cái tối hôm ấy, cái tối mà chúng tôi-những người bạn đã chơi thân
với nhau rất thân thiết và có thể nói là những người tri kỉ- tôi, Mộc Miên,
Ngọc Tuấn và Thu Thảo. Bọn tôi học cùng với nhau từ lớp 1 đến lớp 9. Khi
lên lớp 10 bắt đầu chuyển sang cấp 3 thì tôi được vào lớp chọn A1 còn
Miên, Tuấn ,Thảo cũng đã được vào lớp chọn nhưng là A2. Lúc ấy tôi khá là
buồn vì phải học 1 mình 1 lớp. Thực sự không quá cách biệt khi A1 và A2
ngay sát cạnh nhau, chỉ cách nhau có 1 bức tường. Cứ giờ ra chơi là bọn tôi
lại ra ghế đá ngồi nói chuyện rồi chém gió linh tinh đủ thứ trên đời. Và cứ
thế thời gian trôi đi bộn tôi đã trở thành những tri kỉ luôn chia sẻ và giúp đỡ
nhau cả trong học tập và trong cuộc sống.
2.Trung thu mưa-tối kỉ niệm.
Nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tôi liền bảo Mẹ:
_ Mẹ ơi, con sang nhà Mộc Miên đây, mai cậu ấy bay rồi. À mà con chắc về
muộn Mẹ ạ.- tôi vừa nói vừ chạy ra ngoài lấy xe. Đang định lấy xe ra thì Mẹ
vội gọi lại:
_Này trời tối rồi đi xe đạp thôi, đi xe máy không an toàn đâu. Cầm cái ô đi
mà che này, mà quên cầm quà à. Chỉ vội vội vàng vàng. Nhớ cho Mẹ gửi lời
chúc Miên lên đường bình an , cả hỏi thăm bố mẹ nó nữa.
_ Vâng con biết rồi. Con đi đây ạ.
Mẹ lúc nào cũng thế,cũng là người luôn quan tâm chăm sóc tôi hết sức chu

đáo như tôi vẫn còn là một đứa trẻ vậy. Tôi bị cận nên Mẹ ít khi cho tôi đi xe
máy vào buổi tối vì sợ nguy hiểm. Còn cả món quà nữa chứ tí nữa thì tôi
quên mất, trong đấy có cả phần Mẹ làm lại rất ý nghĩa nữa. May mà Mẹ
nhắc. Bảo sao mà không vội cơ chứ, cái tối mà tôi đã đợi bao lâu rồi cơ mà.
Một buổi tối thực sự đặc biệt và đáng nhớ, một buổi tối trung thu có mưa.
Mưa, nó là dư âm còn còn sót lại của trận bão vừa mới đi qua. Tưởng chừng
mọi kế hoạch mà bọn tôi đã chuẩn bị cho Mộc Miên sẽ không thực hiện
được nhưng thật may mắn là trời chỉ còn mưa lất phất.. Chúng tôi đã chuẩn
bị mọi thứ cho buổi tối hôm ấy từ khá lâu rồi, sau khi biết Miên sẽ sang Nga
du học.
Thực sự thì tôi ghét mưa, vừa đạp xe vừa che ô lại còn bị mưa nó vào kính
nhìn rõ khó làm tôi thấy khó chịu cực kì. May mà món quà tôi đã gửi Tuấn
cầm rồi không lại ướt hết thì xong. Tôi với Mộc Miên không cùng làng
nhưng cũng không cách nhau xa mấy, tôi đi xe đạp tầm 10 phút thì tới nhà
Miên. Vì tôi hẹn trước nên cậu ấy cũng chuẩn bị sẵn rồi. Vào nhà chào bà
rồi xin phép cùng Miên đi chơi. Bà Miên hiền lắm , tôi Tuấn và Thảo vào
chơi với bà suốt nhiều khi còn ăn cơm ở đó luôn. Bọn tôi cũng coi bà như bà
mình vậy. Trước khi đi bà còn dặn tôi:
_ bà giao cái Miên cho cháu đấy, 2 đứa đi chơi vui vẻ nhé.- bà móm mém
cười , nụ cười phúc hậu.
_vâng ạ, bà cứ yên tâm. Mà tí bọn cháu còn về phá cỗ trung trăng với bà nữa
chứ. Tôi vừa nói vừa xoa xoa bàn tay bà.
_Giờ bọn mình sang sân kho làng tớ rồi chờ Thảo với Tuấn luôn nhé.
_Ok. Let’s go. Hì hì. Lại cười rồi lúc nào cũng thấy cười thôi, nhìn cái núm
đồng tiền mà yêu thế không biết. Tôi cũng cười, tôi thì không có núm đồng
tiền nhưng mà răng khểnh nên cười cũng duyên ấy chứ.

Trời vẫn mưa lất phất , nhìn thấy đã bắt đầu tan mây và quang hơn nhưng
mà vẫn chưa thấy trăng đâu cả. Trung thu gì mà chán đã mưa lại còn không
có trăng. Mấy phút sau thì bọn tôi đến sân kho làng tôi. Hôm nay trung thu
nên trong làng có tổ chức trung thu cho bọn trẻ con và trao giải cho những
học sinh thi đỗ đại học, cao đẳng và học sinh giỏi các cấp. Năm nào cũng thế
cứ vào ngày này là làng tôi lại đông vui nhôn nhịp hẳn lên. Mà thằng Tuấn
với Thảo gì mà lâu thế không biết, gọi điện cũng không nghe máy. Nhìn bọn
trẻ con vui chơi, ca hát, rước đèn mà vui quá. Thấy vậy Mộc Miên cũng ra
chơi cùng bọn chúng trong lúc chờ Tuấn với Thảo. Cậu ấy luôn thích trẻ con
và đã thi vào sư phạm, đễ được gần gũi và dạy dỗ bạn nhóc. Nhìn cậu ấy hồn
nhiên y như lũ trẻ ấy vậy. Mộc Miên hôm nay mặc cái áo mà 4 đứa tôi tự
thiết kế và đặt làm. Mà thực ra là cả 4 đứa thống nhất hôm nay sẽ mặc nó.
Một cái áo mang phong cách rất teen. Bọn tôi chọn áo màu xanh nõn chuối,
thực sự là chóe. Ngoài những hình thù ngộ nghĩnh thì áo đặc biệt ở chỗ là
tên của chúng tôi được ghi ở sau lưng: Hải Đăng, Ngọc Tuấn, Thu Thảo,
Mộc Miên và có một chữ S4 rất to.”S” là chữ cái đầu của từ smile. Bọn tôi
luôn nói với nhau rằng trong bất cứ hoàn cảnh hay gặp khó khăn gì cũng
phải mỉm cười vượt qua”Nụ cười là hệ thống chiếu sáng cho khuôn mặt, là
hệ thống làm mát cái đầu và là hệ thống sưởi ấm trái tim”. Cũng chính bởi
thế mà cậu ấy luôn cười, mọt nụ cười có nắng. Đang mải nhìn Miên chơi với
lũ trẻ thì tôi nghe thấy tên mình trong nhà văn hóa,giật bắn cả người. Hóa ra
là tôi được gọi vào để nhận phần thưởng học sinh đỗ đại học. Mặc cái áo
như thế này thì làm sao mà lên nhận phần thưởng được đây. Đang tính về
nhà lấy áo thì thấy Dũng vội lấy luôn cái áo sơ mi nó đang mặc mặc tạm.
Lúc lên nhận phần thưởng nhìn thấy Mẹ và Miên đang ngồi dưới. Có lẽ Mẹ
sợ tôi đi với Miên nên quên không ra nhận được. Mà tôi quên thật ấy chứ chỉ
nghĩ răng hôm nay sẽ đi với Miên thôi. Đọc tên thằng Tuấn thấy nó vẫn

chưa đến nên tôi nhận luôn cho nó. Cầm 2 cái phong bì trên tay mà thấy
sung sướng. Bên dưới thì Miên với Mẹ đang nói chuyện, thấy Miên cứ dạ rồi
vâng ạ, chắc là Mẹ tôi đang dặn dò cái gì. Mộc Miên cũng sang nhà tôi chơi
suốt rồi ăn cơm với số lần cũng không thể đếm được nên Mẹ tôi cũng quý
cậu ấy lắm. Thỉnh thoảng Miên nhìn tôi giơ ngón tay cái nên ra hiệu good
good rồi lại cười một cái. Nhận xong tôi trả áo Dũng và cùng Miên ra ngoài
cho thoáng. Vừa ra đến cửa thì thằng Tuấn gọi điện hỏi:
_mày đang ở đâu đấy? vừa tao quên điệ thoại ở nhà nên giờ mới về lấy.
_Tao đag ở nhà văn hóa, thế mày với Thảo cứ tiến hành theo kế hoạch đi,
tao đưa Miên đi ra chỗ này đã rồi tập trung sau.
_Ừm.Ok.
Tôi bóc 2 cái phong bì ra xem có bao nhiêu tiền thì thấy mỗi cái có 50K.
Tuy không nhiều nhưng mục đích đông viên là chính. Vội khoe ngay với
Miên:
_Tèn tén ten, có 100k rồi giờ bon mình đi chơi và đi ăn kem và sẽ có điều
bất ngờ cho cậu.
_Thế Tuấn với Thảo đâu?
_Thì bọn nó đang đi làm điều bất ngờ mà. Hì hì.
_A! tạnh mưa rồi vui quá. Cậu ấy reo lên như một đứa trẻ.
Thật may mắn khi mưa đã tạnh, trời quang hẳn và đã có trăng.Giờ mới thấy
có chút không khí của trung thu. Trăng vẫn chưa lên cao, vẫn rất to và có
màu y chang cái màu của chiếc bánh nướng mà Mẹ tôi mới mua. Mặt trăng
đem nay sẽ là một chiếc bánh nướng đặc biệt. Nơi tôi đưa Miên đi chơi đó là
trường cấp 3 của chúng tôi, ngôi trường để lại nhiều kỉ niêm đẹp đối với 4
đứa. Tôi nắm tay Miên đi qua các dãy hành lang qua những hàng cây trong
trường. Tôi cố nắm lấy tay cậu ấy thật chặt để cậu ấy không thể rời xa tôi lúc

