Tiếng Thời Gian
Những cơn mưa đến vội vàng là đặc sản của quê tôi mùa này, những chiều mưa
nước ngập đến chân giường, những con đường đá đỏ, và những cây cầu dừa, bên
những mái nhà đơn sơ , những người nông dân lam lũ sớm chiều bên đồng áng…
Tuổi thơ đã đi ai cũng đi qua 1 lần
Khi tôi còn là 1 cậu nhóc, vào những ngày mưa lũ như thế, ba thì đi làm ở tận Sài
Gòn, mẹ thì đang thổi lửa cho nồi cơm sau bếp,… Những ngày mưa gió ấy anh em
tôi chỉ mỗi một việc nhàm chán đó là ngồi trên giường, không được tung tăng chạy
nhảy như những ngày nắng. Anh em chúng tôi giết thời gian nhàm chán ấy bằng
việc nghiên cứu ra những trò chơi mà đến bây giờ chỉ mỗi anh em tôi biết luật chơi
của chúng,… Như việc chúng tôi biến trò cá ngựa, cờ vua và trưng dụng cả những
chiếc xe tăng, máy bay và những con rô bôt mà cha mua cho thành 1 cuộc chiến
tranh mang tầm vót vũ trụ, bằng cách chia chúng thành 2 đội có số lượng bằng
nhau và vẽ trên những tờ lịch treo tường lớn, thành nhiều ô vuông nhỏ, những con
cờ tướng được trưng dụng làm chướng ngại vật và những hạt xí ngầu trở thành
công cụ quyết định số ô bước cũng như quy định sự tấn công hay phòng thủ….
Chiến tranh thì thường tàn khốc và ác liệt bất kể người bên kia chiến chiến tuyến là
anh em,… những cuộc cãi nhau té khói khi tôi tiêu diệt lấy 1 món đồ chơi mà nó
yêu thích trên bàn cờ tự chế ... Và kết quả cuối cùng của trò chơi không khi nào
được hai bên cùng công nhận, tôi thắng và lấy tự hào về điều đó nhưng với em tôi
đó là một khóe của 1 thằng anh lớn tuổi hơn mình, thế là lại cãi nhau tí tóe,… đến
lúc ba mẹ xuất hiện mới chịu dừng lại…
Xếp lá dừa làm
đồng hồ, vòng tay, dây chuyền và cả nhẫn,... tôi nghĩ chỉ có mỗi con nít xóm tôi
làm những trò này, nhưng giờ thì phát hiện trẻ con miền tây ở đâu cũng thế
Thưở 7-8 tuổi tiền mẹ cho quà ăn vặt của tôi, dường như chỉ để đầu tư cho 1 việc
duy nhất đó là mua hình, tôi nhớ hình như 500 đồng 10 tấm hình "chẹt” thì phải,
cũng chẳng nhớ rõ nhất,… Và việc uy phong nhất trong đám trẻ ngày ấy là ai có
được số lượng bi ve nhiều nhất và có nhiều tấm hình nhất… Cái lần tôi đem hết
"gia tài” của 2 anh em tôi dành dụm đi "chẹt hình” tỷ thí với ông anh trong xóm
thua sạch những tấm hình quý, thằng em tôi khóc cả ngày trời,… tôi phải nhịn ăn
những xâu bò lụi ngon lừng, những cây kem đậu xanh để tiền mẹ cho gầy dựng lại
của cải…
Thưở ấy, tôi cứ
nghĩ đây là 1 môn thể thao cực khó, đâu phải dễ ném chiếc dép khiến cái lon xa
được đâu ...
Rồi những ngày đồng khô khi mấy anh trong xóm đẻo kiếm chém nhau ỳ xèo
ngoài đồng thì tôi phải ngồi viết bài và làm toán,… Mẹ tôi tuyệt đối nghiêm cấm
tôi chơi những trò chơi mang tính bạo lực như thế, nhưng ngồi viết bài lòng tôi như
có lửa khi mấy anh đang cỡi trâu và rượt nhau ngoài đồng chém nhau ỳ xèo như
trong phim Bao công, … Lén lắm mới được các anh ‘truyền” cho 1 cây kiếm gỗ ,
tôi giấu thật kỹ dưới bàn học, … vừa lấy múa mấy vài phát, trừ bạo diệt ác… Tôi
"xử” đẹp luôn cái bóng đèn tròn đang treo lủng lẵng… Trận đòn lần đó khiến tôi
bỏ luôn giấc mơ trở thành Triển Đại Hiệp …
Trâu gắn liền với tuổi thơ của
tôi, nhưng giờ ngoài đồng quê tôi những chiếc máy cắt gặt liên hợp thay thế sức
người, sức trâu. Trâu chỉ còn là trong ký ức tuổi thơ
Mẹ tôi là người Sài Gòn nên khi về quê mẹ tôi thấy đâu cũng là nguy cơ của sự hư
hỏng, mẹ tôi rất nghiêm khắc với 2 anh em chúng tôi, và luôn giữ thân thể chúng
tôi sạch đến mức có thể… Đó cũng chính là lý do mà lũ trẻ trong xóm loại tên 2
đứa "công tử sạch sẽ” anh em chúng tôi ra khỏi những trò chơi đầy phấn kích như
lội sông, cất nhà chồi, tạt lon, trốn tìm và cả trò rồng rắn bọn chúng cũng không
cho anh em chúng tôi tham gia… Chỉ những khi mẹ bận việc đồng áng ngoài đồng
tôi mới có dịp hòa vào lũ trẻ trong xóm nhưng cũng phải đi chân đất, quần săn tới
đầu gối, cởi trần và đầu trần giữa cái nắng thì bọn nó mới cho anh em chúng tôi
chơi cùng. Trò tạt lon vô cùng phấn khích, cứ cầm dép phan thật mạnh cho bay cái
lon, càng xa càng tốt,… trò rồng rắn lên mây ,trò bòn bon si cô la, … nhưng trò
trốn tìm là bá đạo nhất, lần đó tôi quyết định trèo lên cái cây dừa sau nhà để trốn…
Và lần đó tôi nhập viện băng bột cái tay phải vì té từ trên cây dừa xuống đất … Rất
may chỉ gãy tay băng bột, thần kinh không có vấn đề gì hết hì.
Niềm tin bất
diệt của tôi ngày ấy ....
Chỉ mỗi việc tắm kênh là mẹ cho phép nhưng lần nào ra tắm kênh cũng phải mẹ
coi chừng,… chẳng vui tí xíu nào cả… Bọn trẻ trong xóm, lấy đất chọi nhau,…
chặt cây dừa nước, thân cây chuối làm bè và còn lấy đất xìn chọi nhau nhìn vui ra
phếch. Còn tôi chỉ được phép ôm cái phao cách bờ chưa được 1 mét,... nhưng mẹ
chỉ quản được tôi những lúc rảnh rỗi chứ những ngày đồng áng, những khi mẹ bận
bịu khách khứa trong nhà thì làm sao quản tôi được. Bọn trẻ trong xóm bơi rất giỏi,
tôi chứng kiến có đứa bơi qua bờ bên kia con sông trong xóm tôi luôn, chứ cái
kênh nhỏ trước nhà thì xi nhê gì,… Còn tôi tập mãi cũng chỉ cách bờ chưa tới 1
mét an toàn,… Với niềm tin bất diệt, để chuồn chuồn cắn rốn sẽ biết bơi, tôi cắn
răng chịu đựng cho 2-3 thằng lão làng trong xóm truyền công lực bơi bằng cách
cho con chuồn chuồn cắn vô rốn, đau chết được… Trải qua thử thách cam go ấy,
tôi tự tin mình đã bơi được và tôi sẽ bắt đầu chinh phục con kênh nhỏ bé trước nhà,
tự mình ra mương, không cần cái phao vướng víu của mẹ, tôi nhảy cái đùng xuống
kênh và chìm luôn … May là mợ ba tôi ra giặt đồ, lôi tôi lên với cái bụng đầy
nước,… Ước mơ kình ngư của tôi chìm nghỉm từ lần đó, mẹ tôi được 1 phen
hoảng hồn nên từ đó cấm tuyệt đối tôi tắm ao tắm sông gì nữa hết…
Tôi từng có 1 chiếc lồng đèn như
thế ...
Những đêm tối trung thu luôn động lại trong tôi với rất nhiều sắc màu, cùng bọn
trẻ trong xóm hát nghêu ngao giữa đêm trăng tròn vành vạch… lồng đèn ông sao,
lòng đèn gà trống,… loại lồng đèn nào anh em tôi cũng có, nhưng mùa trung thu
tôi nhớ mãi trong đời là năm cha thất nghiệp với bầy vịt ở nhà , chiếc lồng đèn năm
đó là chiếc lon bia, được cha ngồi đục đẻo cả ngày,… Đó là món quà đặc biệt nhất
tôi có được, tuy nó chỉ là 1 trong số rất nhiều thứ đồ chơi cha tôi mua và làm cho
anh em tôi, nhưng nó đặc biệt vì nó là mùa Trung thu là tết thiếu nhi và nó là do
cha làm cho anh em tôi trong những ngày gia đình nghèo khó…
Chỉ còn tiếng năm mười vang mãi trong ký ức tuổi thơ
Tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm ở nơi này, thoáng 1 lúc thôi, mọi thứ đã thay đổi,
con đường đá đỏ nay đã được rãi nhựa từ lâu, những ngôi nhà lá êm đềm đã được
thay bằng những ngôi nhà tường kiên cố, những đứa trẻ trong xóm cùng thời với
tôi nay đứa nào cũng lớn và nhiều đứa trong đó đã lập gia đình và lên chức bố,
mẹ… Những đêm đèn dầu, những chiều tắm sông, những ngày mưa nước ngập giờ
là những kỷ niệm đã ở lại phía sau, nhưng trong ký ức của tôi lâu lâu trong tiềm
thức lại nghe văng vẳng tiếng năm mười mười lăm hai mươi,…