
Tiếng Thời Gian

Những cơn mưa đến vội vàng là đặc sản của quê tôi mùa này, những chiều mưa
nước ngập đến chân giường, những con đường đá đỏ, và những cây cầu dừa, bên
những mái nhà đơn sơ , những người nông dân lam lũ sớm chiều bên đồng áng…
Tuổi thơ đã đi ai cũng đi qua 1 lần
Khi tôi còn là 1 cậu nhóc, vào những ngày mưa lũ như thế, ba thì đi làm ở tận Sài
Gòn, mẹ thì đang thổi lửa cho nồi cơm sau bếp,… Những ngày mưa gió ấy anh em
tôi chỉ mỗi một việc nhàm chán đó là ngồi trên giường, không được tung tăng chạy
nhảy như những ngày nắng. Anh em chúng tôi giết thời gian nhàm chán ấy bằng

việc nghiên cứu ra những trò chơi mà đến bây giờ chỉ mỗi anh em tôi biết luật chơi
của chúng,… Như việc chúng tôi biến trò cá ngựa, cờ vua và trưng dụng cả những
chiếc xe tăng, máy bay và những con rô bôt mà cha mua cho thành 1 cuộc chiến
tranh mang tầm vót vũ trụ, bằng cách chia chúng thành 2 đội có số lượng bằng
nhau và vẽ trên những tờ lịch treo tường lớn, thành nhiều ô vuông nhỏ, những con
cờ tướng được trưng dụng làm chướng ngại vật và những hạt xí ngầu trở thành
công cụ quyết định số ô bước cũng như quy định sự tấn công hay phòng thủ….
Chiến tranh thì thường tàn khốc và ác liệt bất kể người bên kia chiến chiến tuyến là
anh em,… những cuộc cãi nhau té khói khi tôi tiêu diệt lấy 1 món đồ chơi mà nó
yêu thích trên bàn cờ tự chế ... Và kết quả cuối cùng của trò chơi không khi nào
được hai bên cùng công nhận, tôi thắng và lấy tự hào về điều đó nhưng với em tôi
đó là một khóe của 1 thằng anh lớn tuổi hơn mình, thế là lại cãi nhau tí tóe,… đến
lúc ba mẹ xuất hiện mới chịu dừng lại…

Xếp lá dừa làm
đồng hồ, vòng tay, dây chuyền và cả nhẫn,... tôi nghĩ chỉ có mỗi con nít xóm tôi
làm những trò này, nhưng giờ thì phát hiện trẻ con miền tây ở đâu cũng thế
Thưở 7-8 tuổi tiền mẹ cho quà ăn vặt của tôi, dường như chỉ để đầu tư cho 1 việc
duy nhất đó là mua hình, tôi nhớ hình như 500 đồng 10 tấm hình "chẹt” thì phải,
cũng chẳng nhớ rõ nhất,… Và việc uy phong nhất trong đám trẻ ngày ấy là ai có
được số lượng bi ve nhiều nhất và có nhiều tấm hình nhất… Cái lần tôi đem hết
"gia tài” của 2 anh em tôi dành dụm đi "chẹt hình” tỷ thí với ông anh trong xóm
thua sạch những tấm hình quý, thằng em tôi khóc cả ngày trời,… tôi phải nhịn ăn
những xâu bò lụi ngon lừng, những cây kem đậu xanh để tiền mẹ cho gầy dựng lại
của cải…

Thưở ấy, tôi cứ
nghĩ đây là 1 môn thể thao cực khó, đâu phải dễ ném chiếc dép khiến cái lon xa
được đâu ...
Rồi những ngày đồng khô khi mấy anh trong xóm đẻo kiếm chém nhau ỳ xèo
ngoài đồng thì tôi phải ngồi viết bài và làm toán,… Mẹ tôi tuyệt đối nghiêm cấm
tôi chơi những trò chơi mang tính bạo lực như thế, nhưng ngồi viết bài lòng tôi như
có lửa khi mấy anh đang cỡi trâu và rượt nhau ngoài đồng chém nhau ỳ xèo như
trong phim Bao công, … Lén lắm mới được các anh ‘truyền” cho 1 cây kiếm gỗ ,
tôi giấu thật kỹ dưới bàn học, … vừa lấy múa mấy vài phát, trừ bạo diệt ác… Tôi
"xử” đẹp luôn cái bóng đèn tròn đang treo lủng lẵng… Trận đòn lần đó khiến tôi
bỏ luôn giấc mơ trở thành Triển Đại Hiệp …