vietmessenger.com
Vĩnh Hảo
Biển Đời Muôn Thu
Bin bui smn tĩnh như thể chưa muốn vươn dậy để đón chào ánh nắng mai rc r
đang trải mt tm la kim tuyến khp không gian mênh mông, soi chiếu xung tn b sâu
thăm thẳm của đáyc. Thnh thong mi có mt gn sóng nh ph vào bờ nhưng không
gây được một âm thanh nào đáng kể. Sóng vỗ như vỗ ly l và bin hãy còn ngơi nghỉ.
Nhưng, trên bãi cát ướt keo sơn với bin c chy i t góc trời này đến góc tri kia, bao
nhiêu sinh vật li ti đang múa nhảy, đang trườn tới, đang n lc chng li s cun hút ca
bin hoặc đang tự thả trôi đời mình cho s đẩy xô của sóng nước vô tn.
Con c xoay mình theo cơn sóng nhỏ, lăn lóc và c cái v cng ca nó trên nn cát lnh sc.
S c xát này có vẻ như không gây tác động nào vào linh hn bé nh của nó nhưng ít ra
cũng nói lên được ý nghĩa rằng cái v ốc đủ cng, đủ kín đáo để vây bc và che ch
trong mt thế gii riêng bit, an n và thm lng. Tuy nhiên, cũng chính từ trong cái thế gii
bưng bít kia, nó lắng nghe được mt ni nimđó như là mt s thúc bách, mt s mi
gi, mt s lôi cuốn đầy khích l ca nhng mi l t thế gii bên ngoài. Nó không th chu
đựng ni s khép kín vĩnh viễn ca cp v dù rng đó là cách duy nhất để t vệ và được an
ổn. Nhưng cũng chính từ s an ổn đó, cảm giác trơ trọi trng vng cũng cùng hin hu. Vì
thế, nó hé m cp vỏ: ánh sáng, nước và bụi cát lùa vào. Đau rát, êm. Nó phi chng li
và chu đựng tt c nhng th ấy để xông xáo tìm hiu thế gii bên ngoài và mt khác, s
phóng ngoi này cũng là cách để trn chy niềm cô đơn man rợ tbên trong. Đau khổ, đau
kh. Thế gii bên ngoài ch to nên những đau khổ. Nó cm nhận được điều đó rất sm,
ngay tự phút đầu ca chặng đường tìm kiếm, nhưng nó vẫn hy vng s bt gặp được mt
cái gì khác hơn, mới lạ hơn, mt cái gì đó mà nó chưa hiểu. Cái đó sẽ mang li cho nó hnh
phúc, cái đó sẽ vĩnh viễn xóa lấp đi nỗi buồn trơ trụi của nó. Nó tin như vậy và nó đi tìm. Nó
lên đường chy theo tiếng gọi mơ hồẩn kia. Nó vượt qua bao thử thách, bao khó khăn và
khn kh. Và cui cùng, nó tìm thy mt con c khác. Mt con ốc đồng loại nhưng khác giới
tính. Hai con ốc cô đơn tìm thấy nhau. Bàng hoàng, rung động. Chúng lp tức nghe được
trong nhau th ngôn ng của yêu thương và chúng quyn ly nhau, gn bó vi nhau trong
khonh khắc phù du nhưng đầy lc thú, b quên thế gii biến động vây quanh. Bin, cát,
ánh sáng lòa chói, không là gì c. Ch hai tâm hn, hai thc th nhp trong nhau trong
mt giao cm tuyt vời. Nhưng sau cái khoảnh khc cc k tha mãn kia, chúng bng nhn
chân rng s n lực hướng ngoi của chúng đ chy trốn cô đơn chỉ làm tê but và lnh giá
thêm ni hiu quạnh ngàn đời ca chúng mà thôi.
“Ngà ơi, có bao giờ em cm nhận được điều đó không?”
“Có. Đã có ln anh hi vì sao em bun. Em chng biết tr li sao. Em ch thy bun, bun
kinh khiếp lm mà không hiu gì c. Em không mun nhìn nhn nó, không mun tìm hiu nó,
không dám đối din với nó. Nó như là một khong không, hay mt vc thm sâu hút... Em
ch biết có anh, tin vào anh và trao hết thương yêu cho anh để mà xua đuổi nó. Là nó đó, có
l. Em chng hiu vì sao.”
“Là bi chúng ta c gắng đi tìm sự đồng nht. Chúng ta không mun mãi mãi là mt cá th
b cô lập. Nhưng chính cái khuynh hướng “đi tìm” đã là mt tin đề đầy mâu thun rồi. Anh đi
tìm em có nghĩa rằng anh đã và s chng bao gi là em c; cũng vậy, em đi tìm anh, em
cũng chẳng bao gi là anh c. Thì làm sao có sự đồng nht! Cui cùng, anh vn là anh, em
vn là em. Chúng ta chỉ gượng go chp nhn nhau đ mà lãng quên nỗi cô đơn của chúng
ta mà thôi.”
“Anh đừng nói na.”
Chương ôm lấy Ngà. Nàng nép gn vào lòng chàng như muốn tìm mt ch nương tựa.
Chương hỏi nh:
“Em s à?”
“Vâng, em sợ. Đừng nghĩ đến nó được không anh?”
Chương bật cười:
“Đừng nghĩ. Điều này chng t rng em công nhn có nó, phi không?”
“Em không biết... nhưng nếu chúng ta đào sâu về nó... có ngày chúng ta s chán nhau, phi
không anh? Em không mun vy. Em có th chịu đựng được mt ni buồn vu thỉnh
thong mi xâm chiếm lòng mình ch không thể tưởng tượng ni là s có mt cuc chia xa
vĩnh viễn vi nhng gì mình yêu quí.“
“Yên tâm đi, anh chỉ thc mc, chỉ suy tư về. Trên thc tế, anh vn là chng em, vn yêu
em mà.
“Nhưng cần gì phi suy tư v, h anh? Những suy tư như vậy phng có ích li gì thêm
cho tình yêu, cho cuc sng ca chúng ta ch?”
“Bi anh hy vng rng khi chúng ta hiu thấu được bn cht ca tình yêu, hiu thu v b
mt thc ca ni cô đơn trong ta, có lẽ từ đó chúng ta sẽ có hạnh phúc hơn.”
“Vy lâu nay anh không cm thy hnh phúc khi chung sng vi em sao?”
“Anh không có ý nói vy. Anh ch nghĩ là có mt th hnh phúc to ln và trn vẹn hơn cái
hnh phúc mà chúng ta đang hưng.”
“Vy thì anh hãy làm Thượng Đế đi.”
Cả hai cùng cười. Ri im lng. Trời đmưa bên ngoài. Lạnh.
Mt chốc, Ngà bước xuống giường, sa ngay li cái gi ca nàng, không nhìn Chương,
nàng nói:
“Trên thc tế, anh vẫn là con người.”
“Và anh vn là chng em, vẫn yêu em như thuở ban đu.”
“Và cũng sắp đến giờ anh đi làm rồi đó.”
* * *
Chương mang dù bước ra xe. Trên đường đến sở, Chương nhớ li một ngày mưa như hôm
nay cách đây hai năm, chàng đã quen Ngà. Lúc đó, vì một cơn mưa bt ngờ, hai người phi
đứng nấp mưa dưới mt hàng hiên rng ca mt khu phố. Quanh đó chỉ toàn người M. Hai
người Vit Nam nhìn thy nhau, câm lng chng nói gì, nhưng hai tâm hồn bỗng dưng gần
li vi nhau, cm thy m áp, quen thuc và t nhiên vi nhau qua mt tia nhìn và mt n
cười mỉm. Ngà đẹp lm, đẹp mt cách nghiêm trang và thm kín. Thế gii trong chàng, thế
gii trong nàng, cùng m ra một lúc, cùng đón nhn và trao nhau mt cách trn vn mà hu
như không cần mt s gii thích nào. Không phi trước đây chàng chưa tng gp một đối
tượng khác. Có, nhiu lắm. Nhưng chỉ là nhng thoáng bt chợt, gượng go. Chàng cũng
chưa hề có ý nghĩ rằng s ly một cô gái nào đó làm vợ cho đến khi gp Ngà. T thâm tâm,
Chương biết rng không phi ch vì Ngà đẹp mà chàng quyết định cưới nàng. Nhưng chính
vì từ nơi Ngà, từ nơi cái phút đầu nàng mỉm cười chào chàng, Chương đã bt gặp được cái
bóng dáng ca s toàn vn mà chàng tìm kiếm bấy lâu. Và như thể Ngà là hin thân ca
mt cái gì trong chàng mà chàng không sao nhìn thy rõ; hoc ca cái gì mà chàng đã
đánh mất. Chàng lao theo bóng dáng đó với trn vn bn th ca mình, chinh phc nó,
chiếm hữu nó. Chàng đã được tt c mà không cn phi tìm hiểu, phân tích hay suy tư gì v
nó c. Nhưng bây giờ, chng biết sao chàng li thy munm hiu, mun có mt cái nhìn
thu đáo tận ngun ci ni khát vọng yêu thương trong chàng.
Có tht là có tình yêu không? Chương tự hỏi. Khi người ta v ra những điều kin v tính
cht (vi hin thục, đoan trang, nhu mì...) và v th cht (với đôi mắt phải như vậy, cái mũi
phải như vậy, đôi môi phải như vậy và dáng dp phi thế kia...) trong mt tiêu chun kh dĩ
đáp ứng được sđòi hi ca s thích, liu rng sự đòi hỏi đó có khách quan không và đó có
phi là tình yêu chân tht và toàn vn hay không? Rõ ràng là chàng đã t phác ha sn mt
kiu mu trong chàng và khi Ngà xut hin mt cách trùng hp và y khuôn vi kiu mu
đó, chàng liền rung cảm đón nhận và khao khát chiếm lấy. Như thế chàng đã yêu chính
mình và yêu cho mình, vì mình, yêu cái bóng dáng ca s toàn vn mà mình ôm p. Nếu
Ngà không có sn trong chàng, nàng s không bao giờ làm rung động được ni khao khát
chiếm hu ca chàng. Nhưng cái bóng dáng đó đã được vẽ ra, được thoát thai t ni cô
đơn của chàng. Chàng nghĩ rằng khi tìm được nó, nỗi cô đơn sẽ tan biến. Đến khi tìm được
nó, chàng li thy rng bóng dáng vn là bóng dáng; s hin din ca mt bóng dáng bên
ngoài mình chỉ tô đậm và xác nhn thêm rng chàng vn mãi mãi là mt con c t ly cách
mình vi thế gii chung quanh mà thôi.
Thi gian gần đây, những suy tư đó ám ảnh Chương liên tục trong nhiu ngày. Chàng vn
chung sng vi Ngà, vẫn ăn chung ngủ chung, trò chuyện, đọc sách, đi làm. Nhưng có một
cái gì đó gượng go, vô hn len li vào tng phút giây ca cuc sng. Chàng thy bun
cười cho nhng v kchmọi người, k c chàng, đã và đang phải đóng một cách mù lòa,
an phn và lng câm trong sut cuc tình mâu thun ca h.
Sau cuc truy hoan, hai con c bun bã ri nhau. Không phải là cơn buồn nôn, chán
chường và mt mi ca th xác sau khi trút hết sinh lực để đắm say trong khoái cm, mà là