
Biết đâu bất ngờ

Điện thoại của hắn rung lên, một lần rung, vậy là nhắc việc. Việc gì lúc này nhỉ?
Đây là buổi họp thường kỳ của liên chi Đoàn mà, làm sao có việc gì chen ngang
được. Bật điện thoại lên, hắn thấy chữ "ei" trên lịch làm việc. Bất chợt hắn nhớ ra,
hôm nay "1st" của hắn từ Đức về nghỉ hè. Xin phép về sớm, hắn chạy vội ra cổng
trường, bắt một chiếc taxi ra Nội B
ài. Hắn tự nhủ: “Chắc không sao đâu, mình luôn đặt chuông báo trước giờ khá lâu
mà, có phải trong phim Hàn Quốc đâu mà phải vội vàng...” Tự nhủ thế, nhưng hắn
vẫn liên tục giục anh tài xế chạy nhanh.
Không lâu sau, hắn cũng đến nơi. Vừa bước xuống xe, hắn đã nhìn thấy một tốp
khoảng chục người đi ngay phía trước. Không khó để hắn nhận ra cô bạn thân và
người nhà của nàng. Bình thường thì người ta sẽ vui mừng và nhập hội với tốp
người kia để đi đón nàng, nhưng hắn thì khác, trước đây hắn đã làm quá nhiều việc
tồi tệ và giờ thì hắn không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ nàng nữa. Nhấc điện thoại,
hắn gọi cho cô bạn thân để hỏi cửa đón nàng. Thật may là hôm nay sân bay không
đông lắm, hắn có thể thoải mái chọn cho mình một góc khuất để tiện chụp ảnh khi
nàng rời khu vực an ninh. Một tiếng, rồi hai tiếng, sao lâu vậy, hắn lia máy ảnh
zoom khắp các cửa mà vẫn chưa thấy nàng đâu. Nhìn lên bảng điện tử, hắn thở dài
ngao ngán khi thấy chuyến bay của nàng được thông báo là delayed. Rồi ba tiếng
trôi qua, cuối cùng thì chuyến bay của nàng cũng hạ cánh, những hành khách đầu
tiên bắt đầu qua cổng. Như một lính bắn tỉa lần đầu tiên làm nhiệm vụ, hắn run run

hướng ống kính về phía cổng, đợi chờ nụ cười vốn đã quen thuộc của nàng. Mười
lăm phút sau, nàng xuất hiện ở cổng. Hắn bấm máy liên tục, không ngừng nghỉ.
Cũng dễ hiểu thôi, hắn đã chờ nhìn thấy nụ cười này lâu lắm rồi.
Nàng vẫn vậy, vẫn gương mặt không có tuổi, đáng yêu, nhí nhảnh, chỉ có điều
khác là khí hậu châu Âu đã khiến nàng trắng ra nhiều nhiều. Nhìn nàng hớn hở, vui
tươi ôm hôn người nhà, hắn có thoáng chút buồn. Hơn một năm trước, nếu hắn
không để cảm xúc quyết định mọi thứ thì lúc này sẽ là một trong những giây phút
hạnh phúc nhất của đời hắn. Điện thoại lại rung, xua đi chút buồn thoáng qua của
hắn, Linh, cô bạn thân ở dưới nhắn tin: "Ei của mày lắp sim cũ rồi đấy."
Hắn vội vội vàng vàng bấm số (kể cũng lạ, khả năng thuộc lòng bài vở của hắn thì
chẳng ra sao, nhưng số điện thoại cũ của nàng thì hắn vấn nhớ như in). Hắn định
gọi cho nàng, nhưng lại không biết phải nói gì, cũng chẳng hiểu nàng có thèm nghe
không. Nghĩ một chút, hắn quyết định nhắn tin. Thật buồn cười, hắn có thể đứng
nói trước cả trăm người không cần chuẩn bị trước, vậy mà giờ đây nhắn một tin
cho nàng mà hắn cũng nghĩ mãi không ra được là nên nhắn gì, cuối cùng, hắn
quyết định chỉ nhắn đơn giản: "mừng em đã về". Tin nhắn đến máy nàng, có lẽ đây
là tin nhắn đầu tiên đến với nàng khi nàng trở về Việt Nam. Nàng cho Linh xem
điện thoại với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Chắc là đang trách Linh đây mà, thôi
không sao, từ trước đến nay Linh nó quen làm trung gian rồi, cùng lắm thì mấy
hôm nữa hắn mời Linh đi cafe coi như đền bù thiệt hại là được thôi. Điều quan

trọng nhất là bây giờ nàng đã ở rất gần hắn rồi…
***
Đã hai ngày như thế này rồi, hắn ngồi trước màn hình laptop cả tối nhìn nick nàng
onl mà chẳng dám vào nói gì cả, chẳng lẽ lại vào hỏi thăm xã giao, mà có xã giao
đã chắc gì nàng đáp lại. Như trong một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết tình yêu
nào đó thì nhân vật nam sẽ hẹn nhân vật nữ ở một quán cafe quen thuộc nào đó của
riêng hai người. Cơ mà làm sao hắn như thế được, trước đây hắn chẳng đi cafe với
nàng bao giờ, hắn và nàng cũng không có con đường nào quen thuộc để mà kỷ
niệm. Tình yêu của hắn và nàng cũng lạ thật, vậy mà 2 người cũng yêu nhau được
đến hơn 3 năm.
Lấy hết can đảm, hắn nhảy vào hỏi han bâng quơ với nàng, không ngờ nàng cũng
trả lời hắn. Cũng chỉ là những câu trả lời xã giao thôi, nhưng ít ra nàng đã không
còn im lặng như thời gian trước. Mục đích của hắn là muốn hẹn nàng đi đâu đó nói
chuyện, nhưng nghĩ mãi không ra là chỗ nào. Chợt hắn nhớ đến một ngày cãi nhau
với nàng, rồi tối hôm đó hắn đến nhà nàng xin lỗi, không lâu sau thì Linh và người
yêu cũng đến, thế là 4 đứa sang hàng BBQ ngay gần nhà nàng ăn đêm.
- Mai 9h sáng anh đợi em ở chỗ BBQ gần nhà em nhé.
Hắn enter và nín thở chờ đợi. Màn hình hiện "ei is typing" rồi tắt, vài phút sau lại
hiện "ei is typing" rồi lại tắt. Cứ thế, cứ thế, 30' sau mới có một dòng chat hiện lên.
Chỉ đơn giản là hai chữ "Uh" nhưng thực sự đó là hai chữ mà hắn đã đợi không chỉ

30' vừa qua, hắn đã đợi hai chữ đó suốt ba tháng. Haizz, đúng là chẳng ai như hắn
và nàng, hẹn nhau ở quán fastfood.
***
Sáng hôm sau, cửa hàng vừa mở thì hắn đã xộc thẳng vào, đi lên tầng hai, ngồi chỗ
trước đây hắn và nàng từng ngồi, mặc kệ bạn nhân viên ra sức thuyết phục hắn
ngồi dưới tầng một. Không lâu sau, nàng đến. Chắc hôm qua nàng ngủ muộn lắm,
trông vẫn còn thấy rõ vẻ ngái ngủ, làm sao mà không ngái ngủ cơ chứ, bình thường
ở bên kia, bây giờ mới là 4h sáng mà. Kể ra thì nàng ngái ngủ chút cũng hay, trước
đây nhiều lần hắn đến nhà nàng lúc sớm cũng thấy cái vẻ ngái ngủ này. Mỗi lần
như thế, hắn làm đủ trò trêu nàng để nàng tỉnh ngủ, còn nàng thì luôn tỏ ra bất hợp
tác, chỉ muốn đuổi hắn về để được ngủ tiếp.
Hai đứa ăn hamburger trong im lặng, chẳng ai lên tiếng. Nếu một người quen nào
đó bắt gặp cảnh này, chắc họ sẽ lạ lắm, bởi hắn vốn là một kẻ rất linh hoạt khi nói
chuyện với con gái, còn nàng thì vốn có tiếng là sôi nổi nói nhiều. Hai con người
hoạt bát như vậy, mà giờ đây chỉ chăm chú vào hai cái hamburger bé xíu, ăn mãi
chẳng hết. Dường như có một bức tường vô hình trước họ, một bức tường mà
không ai có ý định phá vỡ. Điện thoại nàng rung bần bật, phá vỡ không gian yên
tĩnh đến nặng nề. Lướt qua màn hình, hắn nhìn thấy đầu số "+49", đầu số của Đức.
Nhìn lên trên một chút, hắn thấy dòng chữ "ai. is calling". Buồn nhỉ, có một thời,
dòng chữ đấy xuất hiện mỗi khi hắn gọi nàng. Hắn thấy rõ vẻ lưỡng lự trên khuôn

