
Biệt thự ma ám (Phần 2)
Sáng hôm sau, gia đình Tommy đến công ty Miller Building ký hợp đồng rồi đi
thẳng đến ngôi biệt thự sang trọng ở Southampton.
Tommy không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình. Chị đầu bếp, chị làm
phòng và anh làm vườn xúm xít đến khuân vác hành lý và hướng dẫn họ đi xem
biệt thự. Thật khó mà tưởng tượng mức sang trọng và tính thẩm mỹ cực kỳ ở từng
chi tiết trang trí trong các phòng nghỉ, phòng khách... Đúng y như truyện thần thoại
nghìn lẻ một đêm hay những cảnh sang trọng tột cùng trong các bộ phim do
Hollywood sản xuất.
- Này Kate, em có cảm thấy mình thật là may mắn không?
Bob thì không ngừng chạy tới chạy lui vì mê ly, vui sướng... Chỉ một mình Kate là
không đồng cảm với chồng con. Nàng thỏ thẻ bên tai Tommy:
- Tommy, sao em thấy lo quá!

Bi
ệ
t th
ự
ma ám.
- Em sợ gì? Em thật nực cười đấy! Trong đời anh chưa từng thấy ngôi nhà nào sinh
động và ấm cúng như thế!... À, chị làm phòng ơi, chị làm ở đây được lâu chưa?
- Ông Miller đã tuyển chúng tôi được 3 tháng rồi ạ.
- Thế chị có thấy bóng ma nào chưa? Chị có nghe tiếng động khác thường nào vào
ban đêm không?
- Thưa không ạ. Mọi việc đều bình thường.
- Em có nghe không, Kate tội nghiệp của anh! Đừng buồn thảm như thế nữa, Kate,
hãy vui vẻ lên nào. Chúng ta được trả lương để hưởng cuộc sống đế vương trong
một năm đấy.
Mười một tháng lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ thì dường như sự lạc quan yêu đời
của Tommy là có lý. Mọi việc diễn ra bình thường, không một âm thanh cót két
nào phát ra từ cánh cửa, không một tiếng gió hú bất thường nào được nghe thấy.
Ngược lại, mọi thứ đều như trong mơ.
Mấy ngày nay, dòng người đến dọ mua ngôi biệt thự tăng lên đáng kể. Theo thỏa
thuận với ông Miller, vợ chồng Tommy phải tỏ ra hết sức phấn chấn, trên môi luôn
nở nụ cười. Họ phải thể hiện trước mặt khách hình ảnh của một gia đình hạnh phúc
tuyệt đối.
Hôm ấy, Kate đưa đôi vợ chồng doanh nhân giàu có ở New York đi thăm ngôi biệt
thự. Sau khi cuộc tham quan kết thúc, người vợ tách Kate ra nói chuyện riêng:
- Tôi nghe nói trong quá khứ đã xảy ra một thảm kịch trong ngôi nhà này thì phải?

- Đúng thế, nhưng bà hỏi chuyện này để làm gì?
- Vì tôi cũng nghe một số người cho rằng nếu quả thật như vậy thì ngôi nhà sẽ bị
ma ám!
- Thật là vô lý! Nếu có chuyện đó thì làm sao gia đình tôi sống hạnh phúc trong
gần suốt năm nay?
- Tất nhiên là không rồi. Tôi quả là nực cười và đa nghi khi nghĩ đến điều ấy. Tôi
sẽ thuyết phục chồng tôi mua ngôi biệt thự sang trọng này thôi.
Chính lúc này điều bất ngờ đã xảy ra. Đứng gần đó, cậu bé Bob chạy đến đưa đôi
tay đánh vào vị khách.
- Hãy rời khỏi nơi đây, bà xấu lắm!
Sửng sốt trước thái độ lạ thường của Bob, Kate giữ chặt hai tay nó lại:
- Ngừng tay nào! Bộ con điên rồi sao?
Bị ngăn cản, Bob khóc sướt mướt:
- Con không muốn bà này đến ở đây đâu! Con không muốn rời khỏi ngôi biệt thự
này đâu! Con không chịu trở về căn nhà ọp ẹp cũ đâu! Bà hãy đi đi!...
Phải cố gắng lắm, Kate mới khống chế được cậu con trai dấu yêu. Tối hôm ấy, lần
đầu tiên kể từ khi về đây ở, Kate nói chuyện nghiêm túc với Tommy.
- Tommy này, điều mà em lo sợ đã đến rồi đấy. Bob không muốn quay về ngôi nhà
cũ nữa... Sau một năm sống đế vương làm sao nó chịu trở về với cuộc sống cơ hàn
ngày trước. Và chúng ta không thể áp đặt với một đứa bé.

