vietmessenger.com
Quế Hương
Bc Tranh Thiếu N Áo Lc
Cuộc đời, s nghip của người ha sĩ tài hoa thăng trầm như những gam mu n hin trên
bức tranh. Đã có thời ông đạt đến đỉnh cao danh vng và giàu có nh nhng bức tranh đẹp
được ưa chuộng khp nơi nhưng vô hồn và xa lvới ông. Chính xu hướng thương mại hóa
đã cướp đi niềm say mê sáng to và hnh phúc của người ha sĩ. Những ngày cuối đời,
mc dù sc lực đã cn kit, nhưng thiên nhiên thoáng đãng, tươi tắn với con người trong
sáng vô tư, đã tr li cho ông khả năng và lòng ham munm tòi, sáng to ngh thut và
ông đã v nên mt kit tác - Bc tranh thiếu n áo lc.
Đó là một du khách đặc biệt, ông ta tng có mt ở lăng rất sm, không qua ca chính,
bởi người bán vé vào thăm lăng gần tám gi mi làm vic, còn ông, bằng cách nào đó đã đi
do trên những con đường rp bóng thông, tùng, s, nhãn t sớm tinh mơ, khi cái hoàng
cung u trm, dim l ca vị vua đã khut còn chìm trong màn sương. Có khi ông còn làm
vic trong ánh sáng l m, yếu t ca đêm chưa hẳn qua, ngày chưa hn ti. Mt mở căng,
ông c nm bt mt chút lnh lo, m ướt, run ry, tái xám ca th ánh sáng ma quái bng
nhng nhát c khc khoải, bướng bnh cho đến lúc tóm bắt được nó trên lụa trước khi nó
vut vào rạng đông.
Khi hoàng cung ca cõi chết bắt đầu hin ra r ràng, dim lệ dưới ánh dương quang, họa sĩ
ngng tay. Ông ngi da vào thân cây, trang nghiêm, tĩnh mặc như một k thin ta, lng
nghe như uống tng git âm thanh mê hn tắm đẫm hương sứ ca lũ chim sớm. "Ta trng
nơi đây nhiều cây để gi chim v...", v vua chủ nhân lăng từng ước muốn như vậy ở văn bia.
Đối vi ha sĩ, khoảnh khc y tht k diu. Nỗi đời tan biến và ông đắm chìm trong bn
hợp xướng tuyt vi ca các chú chim bé bng. Chính gia lúc y ông bng nghe mt tiếng
th dài, ông git mình nhìn quanh. Chng có ai ngoài ông và lũ chim.
Càng ngày ha sĩ càng cm thy ông không ch mt mình trong sớm tinh mơ. Có ai đó luẩn
qun quanh ông. Mt tiếng chân, một tà áo mơ hồ như ảo giác đã làm ông mt thanh thn.
Đôi khi ông tưởng như nhìn thy một đôi mắt trong lùm cây trước mt, một đôi mắt đen hơm
mầu đêm, nhìn ông chăm chắm. By gi ông không làm việc được na. Cây c vẫn mơn
man trên nn lụa nhưng trái tim ông thì đang rình rập. Ông chơi trò cút bt vi mt cái bóng.
Nó thot n, thot hiện, đằng trước, đằng sau... và bao gi cũng đè nng lên ông cái nhìn
trĩu nng và nóng bng. Thế mà ch nhân cái nhìn là cô bé mười lăm mười sáu tui, mt cô
bé như bước ra t mt bc tranh c vi vẻ đẹp lc loài và y trang lc thời, tay đầy hoa s,
người sc nc mùi thơm ngọt đậm. Ông đang túm vạt áo mu lc ca cô, còn cô thì run ry
như mt cng c. Ha sĩ bật cười ha h. K rình ông và ông rình li ch là một cô bé đứng
thu ngc ông! Buông áo cô ra, ông ngm cô tđâu đến chân, lp tc cô b chy. Vt c
sáng lung linh ri khut trong mầu cây. Ông mơ hồ nghe vng tiếng lc lc.
Ha sĩ ra đi thật sm t ngày gặp cô. Ông ước ao thc hin mt bc chân dung v cô bé l
lùng kia, cô bé như mt mnh c kính v ra tđâu đó quanh đây. Thức dy cùng tiếng
chuông chùa, ông có mt ở lăng khi nó chưa tỉnh ng. Ông biết ông không ch mt mình
nhưng nếu ông quay li lp tc ông ch thy mt o nh, mt mng lc non mơ hồ thp
thoáng trong sương. Càng ngày ông càng thiết tha được v o ảnh đó. Có lần ông th v
phác cô căn cứ vào khonh khắc đối din lần đầu nhưng ông không thể nh ni. Gương
mt cô nht nhòa và ông ch phác ha mt cái bóng cũng nhạt nhòa như thế dưới câyđại n
đầy hoa, gia chòm lâu đài, miếu tạ nên thơ. Khi ra về, ông đ phác ha li. Sáng hôm sau,
nó vn ở đấy nhưng được buc bng mt di la. M ra, ông thấy cô bé đã nht mình li
bng mt dãy tường thành lm chm gươm nhn. Thnh thong, t nhng viên gch rêu
phong ló ra một đầu người, khuôn mt d dn khc nghit. Còn nhng công trình kiến trúc
xinh xn quanh cô thì bị bôi đen ngòm trông như những nm m, ông sng s, cô bé ch
đứng thu ngc ông có phi là mt cô bé không nh? Tiếng thi, ri bc tranh này na!
Nhng gì ông th hiện hoàn toàn đối nghch vi ông. Chốn lăng tẩm nên thơ dưới mt ông
tr thành mt mđịa thc sự dưi mt cô - lnh lo, âm u, tàn nhn. Ông li nhìn bc tranh
gn hoàn thành trên giá. Lnh bềnh trong sương, nom nó như được vt lên t cõi chết, nht
nht trong ánh sáng yếu t ri dn ng hng, rõ nét, rõ ràng khoe vi ngày yên bình. Ông
đã ra đi bao ngày trong sương sớm giá but, trong t m tranh tối tranh sáng để c bt kp
khonh khc giao thoa gia ngày - đêm, sng - chết, vui - buồn... Nhưng bây giờ nom nó ch
là mt tác phm cùng - kiu - vi - mọi người, tái hin mt vẻ đẹp được tha nhn. Còn cô,
ti sao cô li ph nhn.
My tuần nay, cô đã dám thơ thn nht hoa s gần ông. Thường khi ông v thì cô ngi chơi
với đống hoa rng. Cô sp chúng thành mt con chim xoc cánh, mt dãy núi, mt cây
thông...
Ông nói vi cô:
- Em s vẽ được đấy.
- Nhưng em không vẽ như ông. Chán chết!
- Em mun v gì?
- C.
Ha sĩ lấy quyn s phác ha, v cho cô một con đường m mt, khut lp sau ngn c. Cô
lắc đầu:
- Cỏ đám cưới kia.
Ri cô chạy đi và trở v bên ông với đôi tay đầy hoa di. Cô tung chúng lên c.
Thế là ông v c - đám - cưới. Hoa tóc tiên rc r mầu nhưng thắm, hoa ngũ sắc đỏm đáng.
Hoa bâng khuâng mơ màng. Hoa lồng đèn ngộ nghĩnh... Chúng cưi nhau trên c, khiêu vũ,
đùa chơi, gối đầu trên cỏ. Hai mươi năm cầm c, ha sĩ chưa bao giờ v mt cái gì tươi tắn
gin d, ro rc sc sng dường kia. Mu sc c tun tut khi tay ông, chy ào vào bc
tranh, chúng tm ch, hi h reo vui trên nn c ro rc. Ha sĩ như lành bệnh hn sau
đợt tranh v c. Ông theo cô vào thế gii c bt tận, đầy bí n giàu tưởng tượng ca cô.
Sauy khi ông mất, người ta tìm thy rt nhiu tranh c nh v c. Chúng chng bao gi
ging nhau và cũng chẳng ch mu xanh. H đặt chúng sang mt bên, chép ming: "v vn".
Đã đầu đông, trời có nhng ngày se lnh, ông vẫn lên lăng, ông lên chơi với cô bé. Gia h
không tui tác, khong cách, thời gian. Sáng nay, đứng cách nhau na si tay, ông bàng
hoàng nhn ra cô bé ln nhanh quá. Cô thiếu nữ mười lăm mười bảy hai mươi và bây giờ,
trước mặt ông, nom cô như một thiếu ph héo hon, bt hnh. Phi v nhanh ko không kp
na, ông nh thm.
- Này em, tôi mun v em trên cỏ và sau đó em đặt mt cái tênđó tùy em. Nhưng phải
mau lên, ko tôi v bà già mt!
- Thì em "già ri"! - Cô cưi, hé nhng chiếc răng tựa ngc.
Thiếu ph biến mất. Trước mt ông lại là cô bé, nom như cng c, một cô bé thơ ngây và xa
lạ, cô đơn và lạc lõng, như đi ra từ mt câu chuyện xa xưa. Ông bối rối ngơ ngác.
- Khi vui em tr, khi bun em già. Ông đừng để ý.
- Bé như em có chi mà buồn?
- Em chẳng làm được chi theo ý em. Cô xu mt.
- Thế em mun chi?
Cô nói lng:
- Sáng nay cỏ rét đấy!
- Sao em biết?
- Chúng xanh ra.
- Em có rét không? Em mc phong phanh quá!
Ông ci áo khoác choàng lên vai cô. Cô rùng mình. Bàn tay cô như muốn ht ra, nửa như
bu cht. Cô lp bp:
- m quá... m quá... Em chưa khi mô ấm như thế ni.
- Cho em luôn đó.
- Em không được nhn. Em phải đi đây. Mai ông đến không?
- Nếu em chu ngi cho tôi v?
- Nhưng phải sm na kia.
- Sm quá làm sao thy em. Ngày mai em có muốn tôi đem gì cho em
không? Kẹo, búp bê? Cho em đừng mau ln quá.
- Không! Em ch mun ra ngoài kia. Cô ch tay v phía núi xanh xanh - và...
đi với ông. - Em chưa hề đi với người đàn ông nào cả.
- Mai ta đi.
- Em không được phép.