intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Buổi trưa nồng nực

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

55
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nắng đổ lửa xuống sân lúa. Tiếng lũ ve sầu than van sốt ruột. Mụ gà mái vàng tất tả giục đàn con nấp vào dưới bụi dứa gai tránh nắng. Thế mà ông chủ nhà vẫn phơi tấm lưng trần nâu bóng mồ hôi, loe hoe chiếc nón lá rách, lạt sạt trở lúa. Ngập ngừng bước về phía căn nhà nhỏ lợp tol cuối vườn. Đôi mắt trũng sâu, cái miệng tua tủa râu ghé sát song cửa sổ. Phía trong cô gái đã kéo chiếc chiếu từ trên giường trải xuống đất. Dáng nằm mệt mỏi, sã...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Buổi trưa nồng nực

  1. Buổi trưa nồng nực TRUYỆN NGẮN CỦA PHÙNG PHƯƠNG QUÝ Nắng đổ lửa xuống sân lúa. Tiếng lũ ve sầu than van sốt ruột. Mụ gà mái vàng tất tả giục đàn con nấp vào dưới bụi dứa gai tránh nắng. Thế mà ông chủ nhà vẫn phơi tấm lưng trần nâu bóng mồ hôi, loe hoe chiếc nón lá rách, lạt sạt trở lúa. Ngập ngừng bước về phía căn nhà nhỏ lợp tol cuối vườn. Đôi mắt trũng sâu, cái miệng tua tủa râu ghé sát song cửa sổ. Phía trong cô gái đã kéo chiếc chiếu từ trên giường trải xuống đất. Dáng nằm mệt mỏi, sã sượi. Cái quạt máy cũ quay lử lả, thổi hầm hập hơi nóng. - Hương! Hương ơi! Cô gái uể oải quay đầu về phía cửa sổ. - Bác gọi cháu ạ? - Trời nóng thế này, lên nhà trên mà nghỉ với dì. Mái tôn thấp có bằng luộc người ta. - Cháu nằm đây cũng được mà! - Ôi dào! Ngại gì cháu! Đang bụng mang dạ chửa…Cô Sáu thuê cho cháu ở nhà này, nhưng cho cháu nghỉ nhờ nhà trên là quyền chúng tao chứ. Lên trên ấy mà nằm cho mát. Tối hãy về ngủ nhà dưới. Nỗi tủi hận trào lên mắt, rơi ướt vạt áo mỏng. Hình như thằng nhỏ trong bụng Hương cũng khó chịu, đạp nhói bên sườn trái. Cô không tưởng tượng nổi mình sẽ khổ như thế này. Chỉ mới ba tháng trước, cô còn ngồi may vải bạt, thấp thỏm chờ lĩnh lương để gửi về
  2. cho mẹ cắt thuốc Bắc. Khi biết cô có bầu, thằng Hải tìm cớ tránh mặt, lại còn đem cắm chiếc xe “uây” của cô lấy hai triệu bạc. Lẽ ra mùng ba Tết vừa rồi cô đừng cùng Hải sang trại tù Phú Sơn thăm anh trai nó đang cải tạo bên ấy. Lẽ ra thăm tù xong cô phải giục Hải về ngay. Thế mà cô lại hồi hộp theo Hải vào nhà nghỉ ngoài thị trấn Liên Sơn. - Sắp tối rồi em ạ! Mình nghỉ lại mai hãy về. Đi ban ngày cho an toàn bà xã nhé. Khi Hải ôm lấy Hương, người cô như bị lửa thiêu chảy. - Đừng sợ em! Đằng nào chúng mình chẳng là vợ chồng. Bây giờ thì thằng ấy đã “quất ngựa truy phong”, còn Hương bị đuổi việc. Công ty nước ngoài đã nói trước là sẽ sa thải công nhân nữ có bầu. Hương không dám về nhà. Mẹ cô thấy tình cảnh này chắc bà chết ngất. Rồi tiền đâu gửi về cho mẹ cắt thuốc? Biết ăn nói thế nào với họ hàng, làng xóm? Cô muốn lao đầu xuống sông tự vẫn, nhưng sặc nước ngộp thở mãi mới chết Hương sợ lắm. Hình như thằng Hải cũng tìm lối thoát cho cô thì phải. Một bà trung niên áo chẽn, tóc vàng tìm đến. - Cô tên là Sáu ở Trung tâm X. Thấy một cậu bạn giới thiệu cháu có thai ngoài ý muốn. Cháu có cần gíup đỡ không? - Cháu sợ nạo thai… - Không! Việc gì phải nạo thai cho hại sức khoẻ. Cô đề nghị thế này. Cháu về nghỉ chỗ cô. Cô sẽ nuôi từ nay đến khi sinh nở. Có mấy người nhờ tìm hộ con nuôi. Người ta sẽ nuôi con cho cháu, còn cháu được bồi dưỡng 10 triệu đồng. Sinh xong giao con cho họ, cháu lại về nhà, đi làm. Chẳng ai biết mình trót dại có thai. Thế thì còn gì bằng. Hương không tin nổi mình có cứu tinh là cô Sáu tóc vàng kia. Lối thoát khỏi bi kịch cuộc đời đã được mở. Cô đồng ý. Hương được dẫn tới một trung tâm y tế khám bệnh, xét nghiệm máu, siêu âm xem trai hay gái. Cô Sáu tỏ vẻ hài lòng khi thấy Hương hoàn toàn khoẻ mạnh, không lây nhiễm bệnh xã hội. Được tạm ứng trước 1 triệu
  3. đồng, cô mừng quá, gửi về cho mẹ một nửa. Từ nay đến lúc sinh còn sáu tháng nữa, sau đó mình sẽ có 9 triệu đồng. Số tiền lớn ngoài sự mong muốn của một cô gái quê nghèo. Nó nuôi hi vọng chữa khỏi bệnh cho mẹ và sẽ còn một ít vốn mua lại chiếc xe máy. Chủ nhà là người quen của cô Sáu, hai vợ chồng ông nhận lo cơm nước và chỗ ở cho Hương, mỗi tháng cô Sáu sẽ gửi họ 500.000đồng. Như thế là cả hai bên đều có lợi. Mấy tờ báo cũ và hai tập truyện tranh của thiếu nhi Hương đọc đi, đọc lại nhàu nát cả ra. Ở tít xó vườn ngoại ô thị xã, Hương bị cách biệt với cuộc sống bên ngoài. Cô Sáu không cho Hương ra ngoài, mọi đồ dùng sinh hoạt đã có chủ nhà mua cho. Cô nằm chán dưới cuối vườn, mong gần trưa để lên nhà trên giúp bà chủ cơm nước. Ông chủ nhà râu xồm tỏ vẻ hài lòng khi thấy con bé chịu khó quét sân ngõ nhà cửa. Ba bộ cánh cửa, chiếc tủ đứng, mấy chiếc quạt máy đầy bụi đều được cô tỉ mẩn lau sạch bóng. Quần áo của ông bà ném ngoài giếng cũng được Hương tranh thủ giặt giũ chẳng nề hà. Cái thai càng lớn, hi vọng được mấy triệu đồng càng gần. Có những bữa cơm Hương bỗng chảy nước mắt vì thương mẹ. Ở nhà không biết mẹ có dám mua tí tép hay mỡ vụn mà ăn cho có chất không? Chủ nhật cô Sáu và đứa con gái tới thăm Hương. Mua cho Hương chùm vải đầu mùa, một quả dưa bở và hai cân đường. - Cố mà ăn uống cho khoẻ cháu nhé! Vất vả ít tháng nữa rồi cô xin việc cho mà làm. Đứa con gái mắt xanh mỏ đỏ câng câng. - Ở đây cấm không được ra ngoài quan hệ vớ vẩn đấy. Mà mẹ thỉnh thoảng phải cho nó đi khám bệnh, xét nghiệm xem có bị “ếch nhái” gì không, kẻo lại tiền mất tật mang. Bà mẹ áo chẽn, tóc vàng lừ mắt. - Im miệng cho tôi nhờ! Không phải việc của cô. Họ quay ra bàn chuyện với vợ chồng chủ nhà, không để ý tới vẻ mặt ngơ ngác và tủi thân của Hương. Con ranh kia làm cô uất muốn khóc. Cầu trời cho mày cũng gặp một thằng Sở khanh như tao rồi sẽ biết.
  4. Bà chủ nhà gõ rầm rầm vào cánh cửa. - Hương! Mày đâu rồi? Hương thót tim vì lo lắng. - Dì…gọi cháu ạ? - Chả gọi mày thì gọi ai! Con Hạnh nhà dì nó cho cháu về chơi đấy, chiều lên với em bé nhé. À ra thế. Hôm nay cháu ngoaị về thăm ông bà. Hương thích thú nhìn thằng bé bụ bẫm nằm khua chân, khua tay, thi thoảng lại toét miệng cười. Cu cho cô bế tí nào. Cu dễ thương quá. Mới bốn tháng mà trộm mụ, nặng như cối đá thế này. Thằng bé hình như đòi ăn, nó trằn mình quay vào rúc ngực Hương. Thằng bé trong bụng Hương đạp vào sườn mẹ, ganh tị. Chị Hạnh đón lấy con. - Cô cho chị xin! Ui! Ui! Cục vàng của mẹ. Ừ! Mẹ xin lỗi, mẹ cho thằng chó con bú nhé. Ừ ngoan nào, mẹ sương…mẹ sương. Bà chủ nhà đi chơi với cháu ngoại ba ngày liền. Buổi chiều, Hương gặp ông chủ nỉ non. - Cháu thèm ăn chè ngọt quá. - Khó gì! Để mai tao đạp xe ra chợ mua cho mà ăn. - Thôi! Bác đi mua người ta dị nghị chết. Bác có tiền cho cháu mượn mấy chục, thèm ăn gì cháu nhờ người làng đi chợ mua hộ. Thế tiện hơn. - Ờ! Cũng được! Buổi trưa hôm sau, ông ta đưa cho Hương tờ năm mươi nghìn. Con gái nó cho hôm nọ đấy, bảo bố lúc nào thèm tiết canh, lòng lợn thì ăn. Cho mày! Mãi chiều tối ông chủ nhà mới tỉnh ngủ, người mỏi rã rời. Ông hoảng hốt vì sân lúa còn rãi tung, đàn gà chán không buồn bới nữa. Sợ cơn mưa ụp xuống, ông chổng mông cào lúa, chuyển vào trong bếp.
  5. Bà chủ nhà gay gắt hỏi xem ở nhà chồng mình có nặng lời gì với con Hương không? Tại sao nó lại bỏ đi không nói gì? Hoàn cảnh nó khổ quá mới phải nương nhờ nhà mình, mà cô Sáu cũng trả tiền tháng cho ông đàng hoàng. Ông biết điều đi tìm nó về. Nếu không cô Sáu hỏi đến tôi không chịu trách nhiệm đâu. Ông lắc đầu. Đành vậy, biết ở đâu mà tìm. Hay là nó trốn về nhà với mẹ chờ đẻ. Hôm mẹ con cái Hạnh về chơi, thấy ánh mắt con Hương nhìn thằng cu mê mẩn. Chắc nó cũng thích có đứa con như vậy.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2