Buông tay là hết
Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu là
giới hạn. Là hết tôi, hết người, là hết lạ, hết quen, là hết thân tơng, là hết chung
đường. Là hết, vậy thôi.
***
Tôi gọi nời là "người lạ thân thương".
Nghĩa là hoàn toàn như những nời dưng, không bận m chăm sóc, không đoái hoài vui
buồn thường nhật, hai đứa có cuộc đời riêng để tự thương lấy mình mà chẳng cần ai chạm
vào xáo động. Chỉ thỉnh thoảng hẹn hò, chở nhau qua những ngã đường lộng gió, nói vu
vơ vài chuyện tình cờ, để thấy trái tim mình nhói khẽ vang lên.
Tôi và nời, vẫn đủ kiên tâm để làm cho nhau những điều ngọt ngào nhất của những kẻ
đang yêu. Có thể trò chuyện hàng givề những chuyện đâu đâu, như hột vịt muối không
hề do con vịt tên Muối đẻ ra hoặc vô số câu chuyện tầm phào khác. Có thbỏ dở cuộc
họp giữa công ty để cùng len vào hẻm nhỏ, ăn vội vàng thứ đồ ngọt trá hình bi phẩm
màu hóa học gì đấy, nhưng vẫn thấy lòng ngọt lịm bởi nụ cười kế bên. Có thể chẳng
màng đến công việc bề bộn, sẵn sàng tắt hết điện thoại để đi xem suất chiếu đầu tiên của
ngày, để ngồi cạnh nhau giữa rạp phim chỉ có 2 người, trong khi ngoài kia, thiên h vẫn
tất tả với những cuộc bỏ rơi của riêng họ. Có thể... Có thể...
Chúng tôi có-th-làm tất cả cho nhau, nhưng, không-th-yêu-nhau.
Bởi đã là người dưng, thì dù có thân thương đến mấy, cũng phải đến lúc rẽ về hai ngã
khác đường. Chẳng có quyền và nghĩa vụ gì để can thiệp vào đời nhau, nhưng vẫn đủ đau
để mỗi lần cạn cuộc hẹn hò, lòng chùng xuống vô chừng khi nghe tiếng chân người vừa
quay bước đi. Đau không phải vì chẳng thể gọi tên mối quan h"quen mặt hẹn hò, lạ mặt
tình nhân", đau vì một người như thế, một tình cảm như thế, ngay từ đầu đã biết
không thể thuộc về.
Biết là đường cùng vẫn ương ngạnh lao vào chân tường, biết là sai lầm vẫn chấp mê bất
ngộ đeo mang danh phận "người lạ thân thương". Cho dù không màng đến kết quả được
– mất, cũng phải biết đâu là giới hạn của niềm tin. Cứ đuổi hình bắt bóng riết rồi cũng chỉ
nắm lấy hư không, rốt cục có được gì đâu?
Đời người mệt mỏi nhất là khi cứ cố chấp với những điều vốn dĩ cần tỉnh ngộ, cứ níu kéo
những thứ mà buộc phải buông tay. Có điều, nói thì dễ, mấy ai làm được?
Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu là giới
hạn. Là hết tôi, hết người, là hết lạ, hết quen, là hết thân thương, là hết chung đường. Là
hết, vậy thôi.
Nhưng người ta chỉ có thể buông khi trong tay đã nắm sẵn một điều gì. Còn với những
"người lạ thân thương" như tôi và người, biết phải buông gì đây khi ngay cả nắm tay
nhau, giữ lấy nhau, chúng ta cũng chưa từng?
Mà thôi... Gió là của bầu trời, nên người cứ đi đi. Dẫu gì thì quán tính của bàn tay vẫn
luôn trạng thái thả rơi và buông bỏ nhiều hơn là cầm giữ nắm chặt. Con người sinh ra
vốn dĩ đã quen với buông hơn là nắm, với bỏ hơn là nhặt, với yêu chóng vánh hơn là
thương bền lâu...