Cà phê Cùn
TRUYỆN NGẮN CỦA LƯU QUANG MINH
Vốn nằm trên con đường hai bên quán xá cà phê la liệt, hắn chẳng rõ vì cớ làm sao lại
quyết định chọn nơi này làm chốn dừng chân. Có thể bởi cái tên nghe là lạ của quán đập
vào mắt, có thể nhờ các cô em xinh tươi váy ngắn chân dài luôn miệng cười duyên xởi lởi
mời gọi, cũng có thể đơn giản chỉ do hắn không đâu tâm trí bận tâm đến tất cả những
điều xảy ra chung quanh nữa.
Tết này hắn ở lại thành phố. Trong khi anh em bạn bè làm chung cứ lần lượt đáp xe ra ga
v quê sum vầy với gia đình, mình hắn vẫn vất vưởng nơi đất khách quê người. Một
mình.
Chưa yên vị xuống ghế, em tiếp viên mặt hoa da phấn, áo hai dây, váy ngắn cũn cỡn đã
đon đả, giọng ngọt như mía lùi:
“Cưng uống gì để em phục vụ cưng nè!”
“Cho… cho đen đá.”
Em gái mươi phút sau đã bưng ra ly cà phê mát rượi. Ngó thấy gương mặt mồ hôi mồ kê,
lấm lem bụi bặm, em đánh “bốp” một cái, nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn lạnh lau mặt cho hắn.
Lau đến đâu, hắn rùng mình đến đấy. Mát quá, lại có hương thơm nữa. Em gái kê ghế
ngồi xuống bên hắn, giả lả bắt chuyện:
“Cưng mệt lắm phải không, để em làm “bà xã” chăm sóc cưng nghen.”
“Bà xã”? Hắn giật mình. Ô hắn nhớ rồi, đây đâu phải quán cà phê cóc bình dân hắn hay
ngồi với anh em tán dóc. Em gái nhanh chóng tựa đầu lên vai hắn nũng nịu:
“Ông xã có chuyện gì buồn kể em nghe đi…”
Ôi tri, “ông xã” nữa kia à. Uống một ly cà phê mà đã có ngay một “bà xã” xinh đẹp rồi.
Điều mà hắn bao giờ dám mơ với đồng lương công nhân bèo bọt thế này.
Mất một lúc lâu bối rối, hắn mới mở lời được:
“Em… em tên gì?”
“Em tên Lan. Người yêu em tên Điệp. Ông xã tên gì?”
Vừa nói “em Lan” vừa dúi dúi đầu vào ngực hắn. Hắn phì cười, nhưng cũng thật thà đáp
lại.
“Anh tên Long, công nhân khu chế xuất… này. Em làm đây lâu chưa, quê em ở đâu?”
“Dạ ba tháng. Em ở miền Tây. Ông xã em quê đâu, Tết này có dắt em về ra mắt hông?”
Nhấp một ngụm cà phê đắng chát, hắn thở dài rất nhẹ. Về quê ư? Thèm như thèm một tô
mì Quảng.
Ai đã về thăm xứ Quảng Nam tôi. Đất Quảng Nam gian khó nhưng thắm đượm tình
người. Gió trăng hữu tình soi Non Nước. Đêm biển Đông nghe Dung Quất sóng vỗ dạt
dào…
… Ai ra đi, xin hãy mau quay trvề…
Mỗi khi rảnh rang ở phòng trọ buồn bã nghe anh em rủ rê vào tiệm Net, hắn lại đeo
headphone bật mỗi bài Quảng Nam quê tôi ấy lên nghe. Vừa nghe vừa sụt sùi. Giọng của
Thùy Dương ngọt ngào da diết, từng lời ca trôi vào lòng như muốn kéo tuột hắn đến một
miền ký ức thăm thẳm của tuổi thơ.
“Em đã từng ăn mì Quảng chưa?”
“Mì hả ông xã. Tối đói bụng mấy đứa tụi em cũng hay gọi mì ăn…”
Hắn đoán quả không sai. Tự nhiên lại thấy buồn vô hạn, chồng chéo lên nỗi buồn của
người con tha hương Tết không về, thương sao món mì Quảng hồn quê cùng thân phận
đám công nhân, hững hờ nào ai hay ai biết. Lại còn b“người ta” lầm lẫn thành mì gõ mì
xào gì đó bán đầy rẫy khắp phố thị Sài Gòn.
“Sao anh im vậy. Bộ đói bụng hả ông xã, muốn ăn mì Quảng gõ hả?”
Ôi thôi quá đủ rồi! Hắn toan đứng dậy trả tiền bỏ về ngay. Nhưng chợt nhận ra chỉ còn lại
mỗi mình nơi chốn này không ai thân thích, hắn lại thừ người ra. Im lặng.
Trời nhá nhem rồi tối hẳn. Nhìn ra đường xe cộ qua lại nhộn nhịp. Những ánh đèn pha
thỉnh thoảng lại rọi vào mặt hắn, chói chang. Một đám khách vừa vào. Các em tiếp viên
ùa ra kéo bọn thanh niên vô bàn, mời mọc, tíu tít nói cười. Chộn rộn cả một không gian
quán vốn đã đinh tai với tiếng nhạc Dance xập xình.
“Không phải mì em và bạn hay ăn đâu. Mì Quảng ở quê anh ngon lắm, ăn một lần rồi đi
đâu cũng nhớ mãi thôi…”
Làm sao nói hết được cái ngon người con xứ Quảng cảm nhận cho một cô gái xa lchưa
bao giờ biết đến hương vnước nhân sền sệt có tôm giã, thịt heo sắt vụn, đậu phộng
rang… được chan m sấp hòa quyện với sợi mì Quảng làm bằng bột gạo đem nhuộm
vàng dẻo tơi vừa độ. Hay vị tươi ngon của các loại rau dọn cùng, miếng bánh tráng thơm
tho giòn rum, đặc biệt là trái ớt xanh vừa ăn mì vừa cắn một cái cay giòn nức mũi, thổn
thức như nhớ mẹ nhớ cha.
“Vậy hả ông xã. Hay ông xã dắt em đi ăn nghen, cho em được thưởng thức.”
Mọi cô nàng tiếp viên đây đều giống nhau. Không chỉ riêng Cà phê Cùn mà tất cả các
quán xá dọc hai bên con đường này. Htrò chuyện, tâm sự cùng khách, buông những câu
à ơi, liếc hai con mắt đưa tình. Nhưng rồi hắn biết ngay sau khi đứng dậy, trả tiền nước,
“boa” cho “em Lanmột khoản “sộp”, những tâm tình ấy cũng theo cơn bụi mù ngoài kia
cuốn đi đâu mất tăm. Hoàn toàn sạch sẽ trong tâm tưởng của nàng. Vì nàng còn mải bận
bịu trò chuyện với ông khách bụng bia mới vào vừa ngồi xuống.
Nhưng thôi, có người chịu ngồi cùng ta tâm s, dù chẳng mấy thật tình, vẫn hơn nhiều lải
nhải một mình với những nghĩ suy, tự nhốt nỗi cô đơn trong bốn gian phòng trmà ngắm
bước chân Tết mỗi lúc đến gần kề.
“Tết em không về quê sao?”