
Cà phê Cùn
TRUYỆN NGẮN CỦA LƯU QUANG MINH
Vốn nằm trên con đường hai bên quán xá cà phê la liệt, hắn chẳng rõ vì cớ làm sao lại
quyết định chọn nơi này làm chốn dừng chân. Có thể bởi cái tên nghe là lạ của quán đập
vào mắt, có thể nhờ các cô em xinh tươi váy ngắn chân dài luôn miệng cười duyên xởi lởi
mời gọi, cũng có thể đơn giản chỉ do hắn không đâu tâm trí bận tâm đến tất cả những
điều xảy ra chung quanh nữa.
Tết này hắn ở lại thành phố. Trong khi anh em bạn bè làm chung cứ lần lượt đáp xe ra ga
về quê sum vầy với gia đình, mình hắn vẫn vất vưởng nơi đất khách quê người. Một
mình.
Chưa yên vị xuống ghế, em tiếp viên mặt hoa da phấn, áo hai dây, váy ngắn cũn cỡn đã
đon đả, giọng ngọt như mía lùi:
“Cưng uống gì để em phục vụ cưng nè!”
“Cho… cho đen đá.”
Em gái mươi phút sau đã bưng ra ly cà phê mát rượi. Ngó thấy gương mặt mồ hôi mồ kê,
lấm lem bụi bặm, em đánh “bốp” một cái, nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn lạnh lau mặt cho hắn.
Lau đến đâu, hắn rùng mình đến đấy. Mát quá, lại có hương thơm nữa. Em gái kê ghế
ngồi xuống bên hắn, giả lả bắt chuyện:
“Cưng mệt lắm phải không, để em làm “bà xã” chăm sóc cưng nghen.”
“Bà xã”? Hắn giật mình. Ô hắn nhớ rồi, đây đâu phải quán cà phê cóc bình dân hắn hay
ngồi với anh em tán dóc. Em gái nhanh chóng tựa đầu lên vai hắn nũng nịu:
“Ông xã có chuyện gì buồn kể em nghe đi…”