Cái giá của sự theo đuổi
-------------------
Cô không yêu anh. Chưa một lần nào, chưa bao giờ. Thế nhưng cô vẫn quyết định lấy
anh. Vì anh yêu cô, anh có xe hơi, có căn hộ cao cấp, có học thức, có địa vị xã hội, chỉ
vậy. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn tiếp tục theo đuổi cô và rồi cầu hôn cô. Anh tin,
một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô yêu anh thật sự, bằng hôn nhân, bằng những gì
anh đang sở hữu và bằng tất cả những gì anh có thể làm được cho cô.
Nhiều người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn tự hỏi rằng sao anh cao to thế, bảnh bao
thế, giàu có thế, học thức thế… Cớ gì anh cứ phải bám riết theo và săn đuổi cô cho
bằng được trong khi cô chỉ là một cô gái bình thường. Bình thường nhưng không tầm
thường. Cô xinh, cái xinh theo kiểu bướng bỉnh, ngang ngạnh và góc cạnh với một lối
sống lạnh lùng, vô tâm.
Cô không yêu anh là bởi vì anh đã đuổi theo cô, anh vồn vã với cô còn cô thì lại đuổi
theo và vồn vã với một người khác, một người cô thích và người đó thì chưa một lần
nào thích cô, chưa bao giờ. Chính vì thế cô quyết định lấy anh. Sau một hồi rượt
đuổi mệt mỏi trên trường đua. Cô quyết định dừng lại và chấp nhận làm kẻ bị thua
cuộc. Anh đã thắng và đã tóm được cô trên tờ giấy hôn thú nhưng có lẽ anh nhầm, kẻ
thua cuộc vẫn luôn hướng về cái đích mà cô ấy luôn khao khát để có được…
* *
“Đi ngủ đi em!” – Anh đến bên cô, xoa đôi vai gầy và đưa tay định gấp chiếc laptop
trên đùi cô lại.
“Em đang bận, anh ngủ trước đi!” – Cô nói, cố đẩy anh ra và mở lại chiếc lap.
“Sáng mai rồi hãy viết tiếp! Bây giờ đã 2 giờ rồi mà?”
“Anh cũng biết bây giờ đã 2 giờ rồi sao. Anh cũng vừa mới về đấy thôi?” – ngước
lên nhìn anh vặn hỏi lại.
“Anh xin lỗi, ở công ty có nhiều việc quá và anh phải cố để giải quyết nốt chúng!” –
Anh nhìn cô, nói thật lòng rồi ngã qua phía bên kia giường nằm nghiêng sang nhìn cô.
“Ừm, em biết rồi, anh ngủ trước đi, em cũng phải viết nốt xong phần kịch bản này!”
“Thôi nào, em giận anh à? Anh bù cho nhé? Lại đây!” – Anh ngồi dậy và ôm chằm
lấy cô, hôn vào gáy.
“Không, em không giận, để em yên làm việc nào!”
“Để mai đi, khuya rồi mà!” – Anh nài nỉ. Đôi môi anh ghì chặc lấy môi cô và đôi bàn
tay ve vuốt dọc sống lưng. Cô cố phản đối nhưng không thành, đành đẩy chiếc lap
sang một bên và với tay nhấn công tắc chiếc đèn phía bên trên.
Người ta nói rằng đàn bà không yêu làm tình vẫn thường hay mở mắt. Cưới nhau
được 3 năm, đã có một đứa con trai 3 tuổi đầy kháu khỉnh nhưng cô vẫn không tài nào
nhắm mắt được mỗi khi anh và cô yêu nhau như những lúc như thế này. Anh không
hề biết điều đó, luôn luôn họ luôn yêu nhau trong cái thứ ánh sáng lờ mờ hắt vào từ
cái cửa sổ trong căn phòng giữa tầng 12 của tòa chung cư cao cấp và cô luôn luôn mở
to hai đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, nơi có chùm đèn như cái xoắn ốc bằng
thủy tinh được chạm khắc tinh xảo và đắt tiền. Nhìn, nằm im và khẽ rên hừ hừ như
một con mèo bị lạnh bởi nhiệt độ từ chiếc máy điều hòa âm tường đang xối xả phà hơi
trên đầu.
Chỉ vậy mà nhóc Biu ra đời. Nhóc Biu, con trai của cô và anh 24/8 năm nay nó sẽ
tròn 4 tuổi. Thằng nhóc có đôi mắt to và cái miệng nhỏ xíu giống cô, và một sống mũi
cao cùng cái đầu thông minh y hệt anh. Dù không yêu anh nhưng cô yêu nó lắm. Cô
yêu nó hơn bất cứ cái gì cô có, nó là con của cô và anh, thế nhưng cô vẫn luôn tự hỏi,
tại cớ nào mà cô vẫn không thể yêu được anh? Cớ nào mà sao khi anh chạm vào cô,
cô chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc?
hưng khốn nạn thay, cô lại luôn cảm thấy thỏa mãn và khao khát được nhiều hơn với
người đàn ông ấy. Người đàn ông mà cách đây 4 năm cô đã từng rượt đuổi đến mỏi
mệt và rồi buộc lòng phải dừng lại. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có điều gì tồi tệ xảy ra nếu
cô không gặp lại người đó. Vào một chiều mưa cô dắt Biu đi café ở một quán cô hay
ra ngồi và vô tình gặp lại người đàn ông đó. Nhóc Biu không thích người đàn ông đó,
nó nhìn anh ta với một cái nhíu mày khó chịu và ra vẻ hờn dỗi mẹ thật nhiều khi nó
nhìn thấy trong một cái gì đó ánh lên trong mắt mẹ nó, nó vẫn chưa đủ lớn để hiểu đó
là gì, nó chỉ biết gọi điều đó nôm na là một sự ấm áp. Điều nó chưa bao giờ thấy ở mẹ
đối với “baba iu” ca nó.
Chiều đó café cô không yên với Biu, thằng nhóc hết quậy phá các thức uống trên bàn
rồi thì làm mặt ụ ngồi ôm chiếc ipad trên tay không thèm tô vẽ màu như mọi khi nó
vẫn hay làm. Lát sau nữa, nó kêu đói bụng, đòi mẹ dắt đi ăn mì xào ở phố Cây Thị.
dành phải tạm biệt người đàn ông cô đã từng nhớ nhung đến phát ốm để dắt con mình
đi ăn. Chiều hôm đó khi vừa rời khỏi café, khi vào xe ngồi và mẹ lái xe đi qua phố
Cây Thị, Biu đã bị mẹ mắng cho một trận vì tội không ngoan khi mẹ đang ngồi nói
chuyện với bạn mẹ, điều Biu chưa bao giờ bị mắng! Nhóc Biu buồn hiu ngồi trong oto
nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt phúm phím của nó ụ xuống, hai đôi mắt to long
lanh sụp buồn, cái môi nhỏ mím lại. Nó nhớ ba nó kinh khủng, ba nó đi công tác nước
ngoài gần cả 2 tuần nay sao mà chưa thấy về. Tối nào ba cũng gọi điện cho nó nhắc
nó đi ngủ sớm và phải ngoan với mẹ sau đó ba bảo nó đưa máy cho mẹ, nó lon ton ôm
cái điện thoại chạy sang phòng mẹ, nghe tiếng bước chân nó bước dồn, mẹ nó tắt đèn
và nói khẽ qua cửa phòng.
“Gác điện thoại đi ngủ sớm đi Biu, nói với ba mẹ ngủ rồi, mai mẹ sẽ gọi lại cho ba!
Và thằng nhóc 3 tuổi lủi thủi ôm chiếc điện thoại về phòng, khẽ nói:
“Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”
* *
*
Một tối, Biu ở nhà một mình với dì Tám. Mẹ nó vắng nhà. 7 giờ tối mẹ gọi điện thoại
cho nó và bảo nó ăn xong, học bài và đi ngủ, tối nay dì Tám – người giúp việc cho
nhà nó hằng ngày sẽ ngủ lại với nó vì mẹ có việc đột xuất trên công ty không về được.
Tối đó, ba nó gọi điện hỏi mẹ nó đâu. Nó làm thinh, l
sau, nó nói như mọi khi “Ba ơi, mẹ ngủ mất tiêu rồi!”
Rồi 2 tuần liên tiếp đó mẹ nó lại hay vắng nhà vào buổi tối. Thằng nhóc 3 tuổi chẳng
biết gì vẫn phải ở nhà và trực điện thoại một mình. Anh ở Mỹ và buồn vô vàng vì cả
khối công việc đang bộn bề rối ren, anh chỉ cảm thấy bớt căng thẳng khi cố dành chút
thời gian của giờ nghỉ trưa để gọi điện cho con trai và vợ mình nhưng chẳng lần nào
cô bắt máy. Cô luôn đi ngủ trước nhóc Biu. Anh biết cô không muốn bắt máy bởi cơ
bản nhiều lần anh gọi cho số di động của cô, cô luôn ậm ừ và bảo đang bận hoặc đang
ngủ. Công việc khiến anh mệt mỏi, sự hờ hững của cô sau biết bao thứ anh cố xây
dựng và dành tất cả cho cô khiến anh càng mệt mỏi. Anh chẳng biết phải làm thế nào
thì cô mới có thể quay đầu lại về phía anh, nhìn lại tình cảm của anh, dù chỉ một lần,
một lần duy nhất.
* *
*
Một ngày mưa, nhóc Biu thấy mẹ nó dẫn một người đàn ông về nhà. Sau khi cởi bỏ