intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chợ hoa ngày Tết

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

166
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Sáng 30 Tết, mọi nhà đã mua đủ hoa chơi Tết cho những ngày Xuân. Chợ hoa lãng đãng người qua lại. Một vài người quá bận rộn với mưu sinh chưa mua kịp hoa đang ngắm nghía, so đo trong những chậu hoa cuối cùng, cố tìm chọn ra những cây hoa đẹp nhất. Nam thanh, nữ tú tràn đầy sức trẻ, áo quần bảnh bao đi chơi xuân, vui đùa và trêu chọc nhau, cười vui vẻ, cuộc đời đầy màu hồng. Sáng 30 mươi, hoa trái còn nhiều lắm, chất từng đống cao, bày la liệt. Nào...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chợ hoa ngày Tết

  1. Chợ hoa ngày Tết TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM Yêu thương lắm những cánh hoa mang lại mùa xuân cho cuộc đời… NVTPHCM- Sáng 30 Tết, mọi nhà đã mua đủ hoa chơi Tết cho những ngày Xuân. Chợ hoa lãng đãng người qua lại. Một vài người quá bận rộn với mưu sinh chưa mua kịp hoa đang ngắm nghía, so đo trong những chậu hoa cuối cùng, cố tìm chọn ra những cây hoa đẹp nhất. Nam thanh, nữ tú tràn đầy sức trẻ, áo quần bảnh bao đi chơi xuân, vui đùa và trêu chọc nhau, cười vui vẻ, cuộc đời đầy màu hồng. Sáng 30 mươi, hoa trái còn nhiều lắm, chất từng đống cao, bày la liệt. Nào bưởi da xanh Tiền Giang, quýt Mỹ Tho, Sầu riêng Cái Mơn, xoài Bến Tre, rồi thơm Bến Lức, mãng cầu, đu đủ An Giang, Thanh Long Phan Thiết, sung… Hồng nhung đỏ tỏa hương thơm ngát. Mai thếnở vàng rực rỡ, bừng sáng cả gócchợ. Hoa lan tím, trắng đủ loại, đào Nhật Tân tươi thắm như cô thiếu nữ mời gọi. Chợ hoa nhìn xa như một bức tranh đủ màu sắc hòa quyện vào nhau, đua nhau khoe màu trong ánh nắng dịu ngọt của nàng xuân diệu kỳ… Hồn nhiên bên nhau khoe sắc thắm từng phút, từng giây. Hoa không biết rằng chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thân phận hoa sẽ ra sao? Bị cưa chở về vườn lấy gốc cho mùa Tết năm sau, hoặc buồn bã chia tay cô chủ nhỏ, đứng lại bên đường chờ chị lao công đến dọn, kết thúc một đời hoa. Năm nào cũng vậy… Bên cạnh những chậu hoa nở hàm tiếu là những gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ. Họ thức trông hoa đã hơn chục ngày, đầy âu lo. Những gương mặt đăm chiêu phút chốc rạng rỡ khi có người hỏi mua hoa của mình.
  2. Trải qua những tháng ngày thức khuya dậy sớm làm đất, gieo hạt, mong chờ ngày hạt giống nảy mầm, ngày ngày chăm sóc từng chiếc lá, cần mẫn bắt từng con sâu, nhổ từng ngọn cỏ dại, mong đợi từng nụ hoa tí xíu ra đời … Dãi nắng, dầm mưa trên đồng ruộng vất vả, họ đem hoa lên thành phố với bao ước mơ, niềm tin và hy vọng. Tiền lãi bán hoa không nhiều ấy khi thì sửa lại ngôi nhà lợp dừa nước đã dột từ Tết năm ngoái, hoặc để dành cưới vợ, trích ra một ít vốn cò con làm ăn, mua cái ti vi cho sắp nhỏ coi, khỏi phải qua nhà hàng xóm, hayđơn giản chỉ kiếm chút đỉnh sắm cho con vài bộ quần áo mới, nồi bánh chưng nếp đậu xanh cho anh em ngày Tết sum vầy… Mười hai giờ trưa! Hoa vẫn còn nhiều vô kể. Hoa mai, lan còn trồng lại được, hoặc bán lai rai trong ngày Tết. Những chậu hồng, cúc vạn thọ, mâm xôi… biết chở đi đâu? Chở về thì tốn tiền xe. Nên giá rẻ cũng phải ngậm ngùi bán. Ông cụ vóc người nhỏ bé, da sạm nắng, bàn tay gân guốc, những móng tay cáu đen bùn khô đang vun lại những chậu cúc đại đóa vàng rực, mặt buồn so. Cậu thanh niên còn trẻ măng với chiếc áo sơ mi cũ rách một mảng to ở vai, ướt đẫm mồ hôi đang loay hoay xếp những cây mai thế xinh xinh lên xe, chở ngược về vườn. Bên kia, người lái xe ba gác đang chất đầy những chậu hồng nhung lên xe. Bên cạnh là một phụ nữ đẫy đà khó đoán tuổi, chiếc mũi sửa cao và đôi môi đã qua phẫu thuật căng mọng, cổ đeo dây chuyền vàng giống như sợi xích to, hai bàn tay đeo năm chiếc nhẫn hột xoàn lấp loá sáng đang chống nạnh: “Năm ngàn một chậu, có bán không tao mua hết luôn cho, về xếp ở sân chơi thôi, xong Tết coi như rác.” Cậu thanh niên gầy gò với cái bụng lép kẹp vào sống lưng nài nỉ “ Cho em xin thêm hai chục ngàn tiền xe về quê…” “Không bán thì thôi, tao đã làm phúc mua giùm rồi đó!” Đoạn quay sang xe ba gác “Thôi đi ông” - Người phụ nữ nhét tập tiền dày cộp vào chiếc túi xách hiệu Louis Vuitton thời trang màu trắng quay ngoắt bỏ đi. Cậu bán hoa hồng vẫn kiên nhẫn, nhăn nhó chạy theo “ Thôi mười ngàn nữa nha chị!”. Người phụ nữ không nói gì, vẫn bước đi, nhưng vẻ đắc thắng hiện rõ trên gương mặt trang điểm dày phấn.
  3. “Thôi đây, để em xếp lên xe cho chị!” … Chiếc xe đã chất đầy hoa hồng ngất ngưởng lách ra khỏi chợ hoa. Những bông hồng nhung thơm ngát, rung rinh trong nắng xuân. Chỉ vài hôm nữa hoa sẽ tàn úa, nhưng vẫn hàm ơn bàn tay thân thương của người dân tần tảo, để những nụ hoa thơm ngát tinh khôi được sinhra, thơm ngát giữa mùa xuân của đất trời bao la… Mùa xuân tuổi thơ Với tôi, những ngày ấu thơ sống trong vòng tay cha mẹ là những ngày thân thương đẹp đẽ nhất, cho dù tuổi thơ có lam lũ và vất vả … Hồi nhỏ, mỗi khi xuân về, mẹ dành dụm ra một khoản tiền nho nhỏ. Gần Tết, mẹ chọn mua cho các con những bộ đồ bằng vải ka tê hoa màu sắc tươi sáng. Tuy rẻ tiền nhưng chị em chúng tôi sung sướng vô cùng. Mặc thử vào, thấy mình xúng xính, xinh đẹp và người lớn hẳn lên. Chúng tôi giặt ủi sạch sẽ, xếp lại gọn gàng trong tủ chờ Tết. Buổi tối, mẹ cặm cụi ngồi dặm lại những đường chỉ đã sờn vai của chiếc áo phin nõm màu xanh da trời ba mua tặng từ lâu - chiếc áo mặc Tết của mẹ. Mẹ thường nói với chị em chúng tôi, đồ cũ nhưng các con chịu khó khâu vá lại, giặt sạch, ủi phẳng phiu thì vẫn đẹp và lịch sự. Các con đừng quên làm người phải “Đói cho sạch, rách cho thơm “. Những năm tháng đó, Tết là một điều gì đó thật lớn lao, trang nghiêm và xa xỉ. Ba đi bộ đội ở xa không về, nhà quanh đi quẩn lại chỉ có mấy mẹ con gái. Nhà chúng tôi nhỏ bé, chẳng có đồ đạc gì ngoài hai chiếc giường gỗ ba xà, chiếc bàn học ba ngăn cũ kỹ của ba chị em, chiếc đài bán dẫn Trung Quốc nhỏ và chiếc quạt tai voi sứt tai do bị rơi từ trên giường xuống.
  4. Nghỉ Tết, ba chị em phân công dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lau không còn một chút bụi. Tôi được phân công đi xin cát về đánh xoong nồi, dù chỉ có vài cái đã cũ mèm, mẻ vung và không còn vẻ tròn trĩnh vốn có. Chúng tôi tự cắt lấy những bông hoa nho nhỏ bằng giấy, tô màu lên để trang trí bàn thờ. Chị Hai thì gấp những quả trám đủ màu sắc từ những bao thuốc lá, hoạ báo xin về, tỉ mỉ lấy cước xâu thành từng xâu làm rèm treo cửa sổ, cửa ra vào. Rèm cửa nhà chúng tôi lung linh, lộng lẫy đẹp hơn cả loại rèm bán ngoài chợ. Chúng tôi kê lại bàn học, xếp lại nhà cửa cho gọn gàng, đi ra đi vào ngắm nghía, nôn nao chờ Tết đến. 30 Tết đã đến! Trên bàn thờ, mẹ cúng một con gà luộc vàng ươm cùng đĩa xôi đậu xanh thơm phức, bình hoa vạn thọ cúng tổ tiên. Mẹ dặn “Giao thừa, các con chỉ ở trong nhà, năm mới người ta kiêng xông nhà đầu năm, chị em nói năng phải nhẹ nhàng, vui vẻ để cả năm may mắn và gặp mọi điều tốt lành….” Mẹ dặn dò rất cẩn thận với ba chị em tôi! Thời khắc Giao thừa! Tiếng pháo nhà ai nổ sớm trước vài phút. Đúng mười hai giờ thì pháo nổ râm ran tứ phía. Mùi thuốc pháo thơm nồng, gắt và khô xộc cả lên mũi. Xác pháo đỏ hồng bắn tứ phía, bay sang đầy sân nhà tôi. Khi tiếng pháo dứt, trẻ con phút chốc quên hết lời cha mẹ dặn, ùa ra sang các sân nhà hàng xóm tranh nhau nhặt pháo lép, giành nhau inh ỏi. Rồi bàn tán, “pháo nhà tao nổ to hơn” “ nhưng pháo nhà tao không bị xịt, nổ đanh hơn…”. Chị em tôi chỉ đứng ở hiên nhà nhìn ra, một chút bâng khuâng thèm thuồng, tiếc nuối vì nhà mình không có pháo nổ… Mùng 2, Mùng 3 Tết trôi qua vèo, hết Tết rồi! Chúng tôi chuẩn bị sách vở để đến trường, tiếp tục những ngày mới như mọi ngày. Mẹ lại đạp xe đi làm đến tối mịt mới về. …. Ba mươi năm trôi qua như một giấc mơ. Tết lại đến! Chị em tôi lập gia đình, ở riêng. Hai mươi chín Tết, chen chúc trong dòng người đông đúc vô tận đi mua sắm. Đèn, hoa, giò chả, xôi, gà, bánh, trái cây tràn ngập khắp đường phố, chợ, siêu thị, không thiếu một thứ gì, chỉ cần lựa chọn và rút tiền ra mua mọi thứ cần thiết theo ghi nhớ viết sẵn. Gặp bé trai đi chân đất, mặt nhem nhuốc với xấp vé số còn nặng trĩu trong tay. Thấy xót xa trong lòng! Tôi gọi em lại, mua vội cho em một đôi dép và hai bộ quần áo, một bộ đồ
  5. bằng vải… ka tê! Em sung sướng cảm ơn rồi chân mang dép, hòa nhanh vào dòng người đông đúc trên đường. Nhìn theo em. Buồn. Bỗng nhớ ngày xưa da diết! Tôi mua tặng mẹ tấm áo lụa Hà đông màu xanh da trời, màu mà ba mươi năm trước mẹ thầm ao ước. Mẹ cười móm mém, nói đùa “mẹ già rồi, mặc áo xanh da trời trẻ quá con ạ”. Tôi thương mẹ của tôi biết chừng nào! Cả cuộc đời mẹ đã vất vả, hy sinh hết cho các con, bây giờ tuổi xuân đã trôi qua, mẹ ngày một già yếu, tóc đã bạc trắng, tai nặng, mắt mờ…Ước gì tôi có thể san sẻ tuổi thanh xuân của mình để bù đắp cho mẹ! Chọn mua cho con mấy bộ quần áo mới, bọn trẻ cũng không phấn khởi là bao, vì ngày nào cũng mặc quần áo đẹp rồi! Hai anh em cảm ơn mẹ qua quýt, rồi lại dán mắt vào trò chơi game trên Internet. Chị Hai đi lấy chồng ở tận nước ngoài xa xôi. Em út thì lấy chồng ở Sóc Trăng, tíu tít chào mẹ và đưa con về quê từ tuần trước. Ngắm hoa mai vàng rực rỡ, mâm ngũ quả thật đẹp trên ban thờ, tiện nghi đầy đủ, nhưng vẫn thấy thiếu và buồn…. thèm lắm ngày xưa, khi được sống trong vòng tay mẹ, nằm ngủ chung giường với chị Hai, với em… nghèo nhưng vui và đầm ấm … Bao giờ cho đến … ngày xưa! Email của Thủy Tiên Mùa xuân phủ lên phố phường màu xanh dịu dàng, men say ngất ngây, không gian diệu kỳ. Mở hộp thư email. Nhận thư bạn. Nhớ…! Như nghe ca từ cùng hát bên nhau ngày chia tay “Ngày mai em đi, Biển nhớ tên em gọi về, gọi bờ cát trắng đêm khuya, gọi hàng liễu rủ lê thê…”. Nhớ… Mỗi con người một số phận giữa biển đời mênh mông này.
  6. Thật may mắn khi có những người bạn mà chỉ cần ngồi bên nhau đã thấy lòng ấm áp. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hiện diện đã thấy lòng nhẹ tênh... Chỉ cần nhìn nhau đã thấy được sẻ chia. Chỉ cần một câu nói đã giúp ta vượt qua những khó khăn trong bộn bề cuộc sống… “Cả nhà thân yêu của tôi ơi, Tiên đã đến Los Angeles vào lúc 7h30 tối qua. Bây giờ là đêm thứ hai ở LA rồi đây. Ở đây trời đang mưa bão, mưa giăng tím trời, gió thì như thổi thốc vào tim từng cơn. Và lạnh, lạnh lắm! Chiều ra đi, Sài Gòn cũng mưa, trong lòng cũng có mưa. Và không biết có phải là mình đã mang theo mưa đến LA hay không? Nhiều khi, Tiên tự hỏi mình, vì hoàn cảnh, hay số phận? tại sao Tiên phải rời xa gia đình, xa các bạn để đến một phương trời xa lạ, nơi ấy có gì vui?Làm sao có được những buổi chiều tan sở í ới gọi nhau đi ăn chè, ngồi cà phê?Làm sao có được tình cảm ấm áp như khi những huynh, tỉ, muội của Tiên ngồi bên nhau… Bên này chỉ có đi làm, đi làm và đi làm… Về đến nhà là mệt nhoài … Phương trời ấy dẫu biết bao nhiêu người mơ ước? Tiên nhớ giọng nói, khuôn mặt từng người, và mang theo nụ cười, ánh mắt, cả những giọt nước mắt của từng người đó. Tiên muốn nói lời cảm ơn đến mọi người, về những tình cảm và tất cả mọi điều mà mọi người đã dành cho Tiên, lời cảm ơn cả nhà mà Tiên chưa kịp nói trong tiệc chia tay, vì ngại mình sẽ không ngăn được nước mắt. Dẫu biết rằng mọi người còn biết bao bận rộn và lo toan vì cuộc sống, nhưng Tiên vẫn tin rằng cả nhà sẽ thường xuyên nhớ và nhắc đến Tiên, có phải không? Tiên sẽ rất nhớ cả nhà, và bây giờ ý nghĩ rõ nét nhất trong đầu là sẽ cố gắng thu xếp để về thăm cả nhà trong thời gian sớm nhất… Mong tất cả các huynh, tỉ, muội của Tiên luôn hạnh phúc và may mắn nhé! Tiên vẫn luôn muốn dành những lời yêu thương nhất cho cả nhà. Tạm biệt cả nhà thân yêu của tôi!
  7. Thủy Tiên”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2