
Cho một tình yêu
TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HIỀN
Ngốc ạ! Em sẽ chẳng bao giờ lớn nổi nếu cứ bám vào những câu chuyện của G.
Mausepassant! Và đến một lúc nào đó, em sẽ chẳng còn tâm trí nào mà nhắc đến những
điều đó. Anh sẽ đi, anh muốn nhìn thấy em chững chạc hơn bây giờ.
Những lời nói của anh bít bưng cổ họng nó đắng ngắt, cho dù có dành bao nhiêu tình cảm
cho anh, nó cũng chẳng thể tha thứ, chẳng thể chờ anh quay về.
Quay xe, đèn đường nhạt nhòa trôi phăng qua những con phố trống.
Đêm! Tiếng khóc nó vỡ nghẹn trong lồng ngực, khóc để vĩnh biệt mối tình đầu mà có lúc
nó đã nghĩ là tình cuối, khóc cho cái tôi bị anh bóp nghẹt đến nổ tung và khóc cho những
tháng ngày trước mắt không còn anh nâng đỡ
Anh đi.
Anh bảo: Cuộc đời là những chuyến đi, chỉ khi nào bàn chân em đặt lên tất cả những dấu
mốc em cần đến thì em mới nhận ra giá trị thực của cuộc đời, văn chương cho người ta
trải nghiệm- không sai. Nhưng bấy lâu nay em chỉ sống trong trải nghiệm của người
khác, em ảo tưởng và làm anh mệt mỏi…
Nó ở lại.
Cố quên.
Sài Gòn vẫn hối hả với những vòng quay cuộc sống. Nó bơi trong biển người xa lạ, lạnh
lùng và tẻ nhạt. Những tập hồ sơ, những hi vọng mới nhen nhóm vừa kịp gửi đi đã tắt
lịm.

Nó trôi- trong giấc ngủ mê man cũng mơ thấy mình thành đạt, có khi là cơn ác mộng
không anh…
Những ký ức xoay vòng thuở ấu thơ ùa về. Đó là những ngày mưa anh cõng nó trên con
đường trơn trượt, là những ngày cùng anh trốn cha trốn mẹ đi hái hoa dâm bụt mang về
tết lại làm mũ cô dâu, là những ngày mè nheo đòi anh bẻ hoa, trộm trái… ấu thơ và cả
đến bây giờ có giàu trí tưởng tượng đến đâu nó cũng chẳng thể nghĩ rằng anh sẽ xa …
Tốt nghiệp- cú đúp mà ai bước chân vào giảng đường đại học cũng mong ngày ấy, đâu
hay khi bị xô ra giữa dòng đời khó khăn, thất vọng, ngửa tay xin bố mẹ sao đành.
Đêm không ngủ
Bò dậy, bật màn hình vi tính+ google+gmail
Ngày tháng năm…
Em đã đỡ chưa ngố, em chịu khó giữ gìn sức khỏe, anh không thể ở lại chăm sóc em kỹ
hơn, cố gắng lên em nhé!
Nó bặm môi để tiếng khóc không vỡ ra thành tiếng, nhớ đợt sốt phát ban, chân tay co
quắp, anh đã cõng nó trên lưng, nắm thật chặt tay bé nhỏ co quắp kiên trì duỗi ra từng
ngón, trông cho chai nước biển truyền vào nó đều đều. Anh đã bón cho nó từng thìa cháo
nhỏ, có lúc áp mặt trên lưng anh nó mong mình cứ ốm mãi…
Ngày tháng năm…
Ngố ơi! Sao em ngủ muộn thế? Nhớ anh cũng không được thức em nha. Nếu lần sau còn
như thế anh về bỏ em vào ba lô mang theo…
Ngày tháng năm…
Em ngố à, đừng lo cho anh, anh không mệt, chỉ nhìn em thôi anh thấy rất khỏe em à!
Anh đã lái xe suốt 4 tiếng đồng hồ về thăm nó, chỉ vì nó bị chiếc xe máy cán bầm chân,
anh chở nó lòng vòng dưới những hàng me mềm đan nhau vấn vít, áp mặt vào lưng anh
nghe nắng gió ngập trong màu áo công trường.

…
Google+ tìm việc làm
5435286 kết quả cho 0,2 giây tìm kiếm nhưng chẳng có mục nào tuyển giáo viên. Nó
click đại vào thông tin tuyển dụng nhân sự và gửi hồ sơ bằng mail. Nghề nào chẳng được,
miễn là lương thiện… tạm gác lại ước mơ với áo dài và phấn trắng bảng đen…
Nó chọn cho mình chân váy công sở, áo sơ mi cao cổ xanh non. Nhìn nó chững chạc hơn
trong gương…
Những ngày ngồi quên thời gian trước màn hình vị tính, đôi tay thuần thục lào rào trên
bàn phím như đánh đàn, với chiếc máy in và mùi giấy còn chưa khô mực, nó đã thuyết
phục được sếp và trưởng phòng. Nó luôn là người đến sớm nhất và rời khỏi công ty muộn
nhất, nó luôn cố gắng lập trình cho mình một guồng quay kín mít để mỗi sớm mai không
đủ thời gian nghĩ về anh thuở ấu thơ cõng nó trên con đường lầy lội. Để khi chiều về
không kịp vương vấn mùi cỏ cháy lúc chiều muộn anh và nó rong ruổi trâu về, để khi rời
màn hình vi tính với hàng loạt tin bài mí mắt kịp rơi trong giấc ngủ mê man.
Sài Gòn mưa.
Những cây trò chỉ đứng buồn trong cơn mưa chiều vội, những cánh hoa xoay xoay trong
gió, cuộn tròn, đánh đu trên không trung rồi mới đáp xuống. Nó nhìn những tấm áo mưa
đủ màu vội vàng chen chúc trong tiếng còi inh ỏi, những chiếc áo mưa đôi ấm áp, nước
mắt nó tuôn dài. Đã có những chiều mưa, nó áp má vào lưng anh đi về trong yên ả.
Mưa cứ rơi.
Đi
Nó bắt xe lên Vĩnh Thạnh, láng máng trong đầu lời anh kể ngày nào. Từ thành Phố Quy
Nhơn vượt 40km đường bằng, 40 km đường rừng là tới nơi anh “đóng đô”. Lên đó, anh
cõng em đi ngắm hồ Bình Định, nghe chích chòe lửa hát vang núi rừng, thăm nhà “người
ngoại quốc” Bana, tha hồ ăn mật ong, uống nước suối ngố nhé. Tim nó đập loạn nhịp

