
Chưa bao giờ kết thúc!

Em cũng bình thản đi bên tôi suốt khoảng thời gian hai năm ấy như một
người bạn, một người em, một người tri kỉ. Tôi cũng chưa hề nghe em nói về
những lăn tăn của mình. Chúng tôi vẫn phấn đấu và cạnh tranh với nhau, dù
là trong suy nghĩ, xem ai sẽ hơn ai.
***
Em thường hay bảo tôi là một người thích hoài niệm. Tôi cười, vì có nhiều điều ta
phải xin lỗi quá khứ. Có nhiều lúc hiện tại thật mệt mỏi, ta cầu cạnh quá khứ. Có
nhiều điều ta còn mãi hối tiếc vì chưa thực hiện được. Hoài niệm cũng chẳng có gì
đáng trách, và em là một phần trong kí ức học trò làm tôi phải khắc ghi.
Người ta hay nói "tình yêu học trò". Tôi không thích dùng từ "yêu" mà chỉ là
"thích", là "cảm mến", là "xao động" vì số phận cho những đôi giữ trọn vẹn tình
cảm đó lâu bền theo năm tháng, cao đẳng rồi đại học, đi làm rồi lấy nhau ít lắm. Và
cái ngày đó, tôi khẳng định với mình và với em trong những dòng nhật kí của tôi
là...không hề.
***
Ngày 19 tháng tư, năm 2006, tôi gặp em trong một chiều gió mạnh. Thư viện
trường lúc bốn giờ ít người lắm! Tôi đến cô thủ thư để trả cuốn sách toán và ba

cuốn truyện Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng trước mặt tôi không phải cô, mà là em đang
một tay chống cằm, một tay còn cầm bút trên cuốn vở ghi chi chit những câu danh
ngôn. Cái cách ngủ gục thường thấy khi thầy cô giảng bài thế nào là em y chang
thế.
Có lẽ, ngày gió làm em buồn ngủ. Nhưng lại làm xao động... cái không khí quanh
tôi. Không đánh thức em, tôi ngồi một góc gần đó, đọc lại vài đoạn trong "Còn
chút gì để nhớ" của Nguyễn Nhật Ánh. Lâu lâu lại quay sang em. Tóc thắt bím,
nhưng chắc ngắn quá nên rơi vài lọn tóc. Ngón tay lem mực, mà giờ này ai còn xài
bút mực nữa chứ? Đôi lông mày em chau lại. Chắc là hồn đang bay đi đâu rồi. Cái
mũi không cao lắm, nhưng hài hòa với gương mặt. Hai chân đang chéo lại.
Nhìn em quen quá! Em tỉnh ngủ vì một cái gục đầu khá mạnh. Chắc là bối rối lắm
khi thấy tôi đang tròn mắt nhìn em. Và khoảnh khắc ấy thật đẹp! Cơn gió ngoài kia
dường như thổi mạnh hơn.
Em nhỏ hơn tôi một lớp. Tôi tầng trên, em tầng dưới. Giờ ra chơi nào tôi cũng
đứng ở lang can rồi nhìn xuống trước khi đi đá cầu cùng đám bạn. Em hay nhìn về
cây bàng đang trổ bông li ti, cầm quyển sách lẩm nhẩm. Em hay xoắn tóc trong
ngón tay. Chúng tôi thường gặp nhau vào cái giờ thư viện ít người ấy, hai lần một

