YOMEDIA
ADSENSE
Chưa Kịp Nhớ Mặt Em - Tôi yêu mọi người, gia đình thứ hai của tôi
44
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Đơn giản vì họ đến để thỏa mãn nhu cầu bản thân nhiều hơn là rượu chè khói thuốc hay nhạc nhẽo ầm ĩ. Nhưng công việc và các mối quan hệ xã giao lằng nhằng đôi lúc buộc tôi không thể từ chối những lời mời phải "nhắm mắt đưa chân" vào đấy như đêm nay.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chưa Kịp Nhớ Mặt Em - Tôi yêu mọi người, gia đình thứ hai của tôi
- Chưa Kịp Nhớ Mặt Em - Tôi yêu mọi người, gia đình thứ hai của tôi
- Em thầm thì vào tai tôi: "Anh mới đến đây lần đầu à?" Tôi cúi mặt, gật đầu. *** Ít khi nào tôi vào các quán bar người ta rỉ tai nhau địa chỉ kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý. Đơn giản vì họ đến để thỏa mãn nhu cầu bản thân nhiều hơn là rượu chè khói thuốc hay nhạc nhẽo ầm ĩ. Nhưng công việc và các mối quan hệ xã giao lằng nhằng đôi lúc buộc tôi không thể từ chối những lời mời phải "nhắm mắt đưa chân" vào đấy như đêm nay. Vừa yên vị ở một góc bàn, người những người bạn đi cùng có vài cô tiếp viên đến rót rượu chuốc mời. Họ xưng "em" với tôi nhưng với bản tính lịch sự lẫn khách sáo thâm căn cố đế, tôi chỉ kịp đáp lại bằng đại từ "tôi-cô" vô cảm. Dần dần, các cô tìm được "tri âm tri kỉ" dù thoáng chốc cho mình. Còn tôi, một mình, sau khi lắc đầu trước lời mời chào phục vụ của cô. Tôi mừng vì họ để tôi yên. Ánh sáng vẫn lừa mị giác quan, những hình người quay cuồng trên sàn nhảy cứ giật cục, lảo đảo như một con rối cũ kỹ dưới đèn màu. Tôi chẳng nhìn được ai là ai bởi mọi cử động của họ đều ngắt ngứ, rời rạc như thời phim ảnh chưa được 24 hình/giây. Mảng tranh tối sáng cứ hút mắt vào vòng xoáy loạng choạng xập xình của đèn, của nhạc. Đi tìm một khuôn hình trọn vẹn, hoàn chỉnh ở nơi đó, e là bất khả. Cho đến khi em bước vào.
- Từ lúc đặt chân vào đây, tôi quá quen với những chiếc váy ngắn cũn cỡn và cổ áo xẻ sâu như chào mời mọi lời đề nghị bằng tay chân khiếm nhã nhất. Nhưng tôi vẫn lặng người khi em bước đến trong chiếc váy trắng thêu họa tiết đen vằn vện. Dù chẳng nhìn rõ được hình thù gì trong không gian mê mị ấy, tôi có cảm giác rằng em đẹp như một cánh bướm trắng đang khép mình giữa đêm. Và em đến bên tôi. Tôi rụt rè cố che giấu sự ngượng nghịu trong ngụm bia lạnh đến ngọt lịm (đến bây giờ, không hiểu sao bia ở bar ấy lại ngọt ngắt như vậy?) Em thầm thì vào tai tôi: "Anh mới đến đây lần đầu à?" Tôi cúi mặt, gật đầu. Rồi em cố hét to để tôi có thể nghe được giữa những tiếng nhạc ồn ã, thừa thãi kia. Em hỏi tên hỏi tuổi, hỏi cả nghề nghiệp như một cách bắt đầu cuộc trò chuyện. Tôi chỉ đáp lại bằng những tiếng ậm ừ vỏn vẹn. Cho đến khi em nói: "Em tên Khánh, bằng tuổi anh, nhưng cứ để em gọi anh là anh nhé, bởi xét về học vấn thì em thua anh nhiều. Anh học cao quá, còn em bỏ học từ hồi cấp 2 rồi" Tôi quay sang nhìn em, lần đầu tiên tôi chạm vào ánh mắt em, ở khoảng cách thật gần.
- Khanh cũng là tên cô bạn gái đã từng khiến tôi thơ thẩn suốt thời áo trắng, và đến giờ, vẫn còn giữ một khoảng không kỷ niệm trong tôi. Tự dưng tôi thấy mình không còn diễn tròn vai "bất cần" với những lời em nói được. Câu chuyện đưa đẩy đến hoàn cảnh gia đình em, em đang ở tận Hóc Môn, nơi ngày nào em cũng chạy xe về vào giữa khuya, một mình. "Thế em không sợ sao?", em cười (chẳng biết nên gọi đó là nụ cười lười biếng hay khinh khỉnh, bởi nó chỉ kịp hằn lên môi một hình vòng cung khiên cưỡng) rồi bảo: "Mấy ngày đầu còn sợ, nhưng sau đó, đêm nào cũng uống với khách xỉn đuối người ne chạy bạt mạng, chẳng biết sợ là gì! Một là chạy đến nhà, hai là đoàn tụ ông bà, đường nào cũng người trong một nhà cả!" Tôi cười vì sự tếu táo rất "tỉnh" của em, dù em đã uống ừng ực hết những ly men ở đây, trong khi nhấp môi tôi cũng không đủ sức. Dĩ nhiên tôi biết nhiệm vụ của em là uống càng nhiều để mời khách và tính tiền thêm cao cho vũ trường. Dĩ nhiên tôi cũng biết câu chuyện đời em có thể chỉ đúng 10% sự thật, còn lại đã được ánh sáng mê muội, âm nhạc hùng hồn tung hô, vẽ vời, thêm thắt như trong một bộ phim tình cảm xã hội lâm ly nào đó.
- Nhưng tôi biết, cuộc đời có nhiều cách kiếm tiền để sống. Tôi viết lách để sống, bạn dệt may kiếm sống, bạn hát hò kiếm sống....còn em, em uống để được sống, dù cuộc sống trong men rượu chếch choáng, giết dần giết mòn tuổi trẻ và tương lai. Và tôi, tôi cũng biết, có thể những cái gì em kể với tôi chỉ là câu chuyện tầm phào mà các cô tiếp viên rỉ tai nhau sau quầy pha rượu, nhưng chắc gì trên đời không có những cô gái nào đó như em, cũng lang thang mệt nhoài trên đường khuya về nhà khi bia rượu nốc đầy bao tử và trái tim rỗng không tình người. *** Trước khi rời khỏi nơi tôi hứa sẽ chẳng khi nào quay lại, tôi chỉ kịp bỏ vào tai em: "Chạy xe về nhà cẩn thận, Khanh nhé!" Và tôi về... Sài Gòn co mình đêm lạnh những con đường khép mắt ngủ say sau một ngày dài xáo động, nhưng đèn vẫn sáng choang rọi rõ khuôn mặt người. Tôi bất giác nhận ra mình vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt em, nhưng rồi chợt cười bản thân ngu ngốc. Làm sao ta nhận ra nhau, khi không còn ánh sáng đèn mụ mẫm lừa lọc cảm quan, và cho dù có gặp lại giữa phố thị một ngày nắng rõ, có chắc rằng cả hai sẽ cúi đầu khẽ chào? Nhưng ít ra tôi vẫn ngờ ngợ tin rằng em có một khuôn mặt rất xinh, xinh lắm. Và đôi mắt thật buồn, khi nhìn tôi cười nói: "Em bằng tuổi anh, nhưng cứ để em gọi là Anh nhé, bởi xét về học vấn thì em thua anh nhiều!"
- Tôi yêu mọi người, gia đình thứ hai của tôi. Đi trên dãy hành lang vắng bóng người, tôi sải bước chầm chậm tới một phòng học, nhìn vào căn phòng đã quá đỗi quen thuộc với tôi một thời. Mọi thứ vẫn như thế, lớp học chẳng có gì thay đổi, những bộ bàn nghế màu nâu bóng được xếp thành hai dãy, cánh cửa gỗ sơn màu xanh giống như những ước mơ non nớt tuổi học trò với ô kính trong suốt làm nỗi bật tường bao màu vàng như vòng tay ấm áp của người thầy, người cô bao dung. Hai phông màu hoà quyện vs nhau tạo nên lớp học thiêng liêng về tình thầy trò. Nhìn khắp cả lớp, bao kí ức tuổi học trò ùa về trong tôi, làm bản thân tôi cảm tưởng mọi việc xảy ra như ngày hôm qua vậy, tất cả vẫn in rõ mồn một trong đầu tôi,không bao giờ quên. Khi đó tôi vẫn là một thằng nhóc 17tuổi ương bướng, ngang ngược. Đó là một tuổi được cho là ''tuổi nổi loạn''. Lúc đó chuyển về trường này là đầu năm lớp 11, được cho là đứa có học lực khá tốt, nhưng thời gian sau đó vì chuyện gia đình, tôi đâm ra nản chẳng muốn học hành gì tên tôi được nêu trong sổ đen nhiều như cơm bữa vậy. Chính vì vậy trong thời gian nhà trường tổ chức sắp xếp lại học sinh trong 3 khối, tôi được xếp vào lớp 11a3. Tôi rảo bước tìm đến lớp mà mình được sắp vào. Đứng ngoài cừa, nhìn lên trên,
- biền lớp 11A3 to đùng đập vào mắt tôi, nhìn vào trong một giáo viên trẻ đang đứng trên bục giảng, đột nhiên cô quay ra nhìn về phía tôi nở nụ cừơi, tươi tắn. Cô đi về phía tôi, thân mật hỏi: - em là học sinh mới phải không?. Tôi gật đầu. Cô lại nở nụ cừơ,i dắt tôi vào trong lớp với những con mắt tò mò nhìn tôi săm soi. - các em đây là bạn học sinh mới, từ nay sẽ học lớp mình, có gì các em hãy giúp đỡ bạn nha. Cô giáo nói to trước lớp, rồi quay sang bảo tôi:- em giới thiệu về mình đi. -( Đặng Thái Minh). Tôi nói tên mình ra, cũng chẳng nói thêm điều gì, tôi quay nhìn cô giáo vẫn đang ngơ ngác với sự giới thiệu về bản thân đầy khiêm tốn của mình:- em sẽ ngồi đâu. - à em ngồi bàn thứ 2 từ dưới lên. Tôi gật đầu, không chút do dự tiến thẳng về chỗ mình ngồi.Chỗ của tôi gẩn cửa sổ, có thề nhìn ra ngoái, toàn cảnh sân trường. Tôi nghe thấy những lời nói bàn tán về mình nhưng tôi mặc kệ, mà chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân,nhìn ra bên ngoài những chú chim đang hót liú lo, tiếng lá bàng xào xạc trong gió, thân xác tôi ở trong phòng học còn hồn thì đang phiêu du ở bên ngoài rồi. Những ngày sau đó cũng vậy, tôi đến lớp không ngủ, thì cũng tự kỉ một mình trong thế giới riên của bản thân. Cũng có mấy đứa trong lớp tới bắt chuyện nhưng tôi
- làm lơ không quan tâm tới. Mọi thứ xảy ra hết sức bình thường như nó vẫn thế, cho tới một ngày, tôi đến lớp như thường lệ, vứt cặp xuống bàn, tôi ngồi xuống phục mặt xuống bàn ngủ, nhưng không hiểu sao tôi không thể nào ngủ được, tôi nhìn ra ngoài thả hồn mình theo làn gió ngoài kia. - A thằng mồ côi đến lớp rồi kìa. Một cậu trai, lên tiếng nói, tiếp sau đó là những tràng cười của nhóm bạn ngồi cùng cậu ta. Tôi liếc nhìn cậu bạn đó, kèm theo cái nhíu mày khó chiụ. Cậu ta cùng nhóm bạn đi đến chỗ tôi, ngồi trước mặt tôi nói những câu châm chọc. Dù rất khó chiụ nhưng tôi vẫn cố dữ cho mình bình tĩnh, nhưng mọi chuyễn sẽ không tồi tệ nếu như cậu bạn đó dơ 1quyển sổ màu đen ra trước mặt tôi. Trông quyển sổ đó, rất quen, không phải chứ đó là quyển sổ của tôi, tôi nhận ra nó vì trên đó có chữ kí của tôi. - quyển sổ đó là của tôi, hãy trả tôi. Tôi gằn từng chữ môt. Cậu trai cùng nhóm bạn cười haha. Cậu ta nhìn tôi cười khinh bỉ, cùng ánh mắt coi thường, . - không trả đấy thì mày làm gì được tao nào. Cơn tức giận của tôi đã tới đỉnh điểm, tôi lao vào đánh cho nhóm bạn đó một trận. Vì vậy mà tôi cùng bọn kia rất vinh dự được mời lên văn phòng uống nước chè tâm sự với thầy giám thị.
- Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi cũng ở đó, cô tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì Du không phải lỗi của tôi, nhưng đứng trước mặt cô không hiểu sao tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi không nói gì mà bỏ đi, cũng không quên cầm theo quyển sổ. Thấy giám thị vô cùng bực tức vì tôi nghe thấy tiếng quát tháo của thầy gọi tên tôi. Bây giờ tôi không có tâm sức đâu mà quan tâm điều đó. Tôi cần yên tĩnh. Rảo bước tới khuôn viên sau trường, ở đó rất yên tĩnh, rất thích hợp cho tâm trạng của tôi. Ngồi xuống một gốc cây to, tôi ngửa mặt đón nhận những làn gió như đang vỗ về an ủi giống người bà thân yêu của tôi vậy. Tôi đã từng có một gia đình đầm ấm yên vui mọi người hết mực yêu thương, che chở, kính trọng nhau. Nhưng cái ngày đáng nguyền rủa đó cướp đi sinh mạng của bame tôi, hai người gặt tai nạn giao thông và đề đã qua đời, gia đình đầm ấm của tôi cũng mất theo đó luôn. Mọi gánh nặng để đổ lên đôi vai gầy gò ốm yếu của bà tôi, thương bà nhiều lắm tôi quyết học thật giỏi thành tài để nuôi bà. Nhưng ông trời quá bất công với bà, chưa được hưởng phúc từ đứa cháu, đã phải ra đi. Đúng bà tôi đã mất từ tháng trước để lại tôi lạc lõng trên cõi đời này.
- Quyển sổ là di vật bà để lại, tôi rất trân trọng nó, đó là những tâm sự của bà khi còn sống. Sáng hôm sau tôi vẫn đến lớp như bình thường, khuôn mặt lạnh của tôi chắc lại tăng thêm độ lạnh nưã rồi. Nhưng mà thật lạ, mọi hôm đến, lớp như cái chợ vậy mà lại im ỉm, không nghe thấy một tiếng nào, cửa lại bị đóng lại. Tôi vừa mở cửa lớp ra, tiếng pháo tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên. Tôi ngây người chẳng hiểu mô tê gì, cả căn phòng học được trang trí bằng những quả bóng bay, những sợi ruy băng, đủ màu sắc. Cô giáo bước tới, trao cho tôi bó hoa trên tay, nở nụ cười hiền: - chào mừng em thành viên mới của gia đình 11a3. Tôi tiếp nhận bó hoa, tiếp theo là mấy cậu bạn hôm qua đánh nhau với tôi đứng trước mặt cúi người xin lỗi tôi, thì họ xin lỗi thì tôi đồng ý bỏ qua. Cả lớp hò reo, rồi kéo tôi nhập tiệc. Từ ngày hôm đó, tôi không thể nào ở một mình được, các bạn trong lớp lun kéo tôi vào cuộc vui của họ. Cô giáo lun quan tâm giúp đỡ tôi. Dần dần tôi thay đổi trở thành con người vui vẻ hoà đồng. - em là ai vậy?. Tiếng gọi kéo tôi về với thực tại. Quay lại phía sau mình, xem ai vừa nóii, khi nhìn thấy người đó, tôi xúc động nghẹn ngào, đó là cô giáo chủ nhiệm năm nào của tôi. - cô, em là minh đây ạ.
- - đúng là em rồi. Cô xúc động rơi lệ, nhưng vẫn nở nụ cười hiền. Hai cô trò chúng tôi ôm nhau sau bao năm giờ gặp lại, cô thay đổ hẳn, thời gian thật đáng sợ đã lấy đi sự trẻ trung của cô mà thay vào đó là sự sắc xảo theo năm tháng. - em đã trưởng thành lên nhiều rồi. Cô sờ mặt tôi nói trong ngẹn ngào. - cô cũn đã già đi nhiều. Cô bật cười trước câu nói đùa của tôi. - thằng nhóc này. Cô đánh yêu vào người tôi. Tôi cùng cô ngồi xuống, nói chuyện, tôi hỏi han sức khoẻ, công việc và gia đình của cô, cô cũng hỏi công việc của tôi ra sao, đã lập gia đình chưa. Hai cô trò nói chuyện rất vui vẻ cho đến những người bạn cũ trước kia đi vào, ai cũng vui mừng khôn xiết, tập thể 11a3 lại 1lần nữa hội tụ. CẢM ƠN NGƯỜI CÔ ĐÁNG KÍNH, TẬP THỂ 11A3 GIA ĐÌNH THỨ HAI CỦA TÔI. Yêu mọi ngừơi nhiều.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn