
Chúng ta sẽ yêu chứ?

Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ
ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
- Chúng ta chia tay đi thôi! Anh quá mệt mỏi khi luôn trông cậy tình cảm vào một
người không hề yêu anh!
Minh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, trong ánh mắt chứa đựng cả sự đau thương, còn
cả nỗi hoang hoải.
Phải, cũng đã đến lúc buông tha cho nhau, trong một mối tình mà cả hai người lúc
nào cũng phải sống trong căng thẳng. Ngay từ đầu với họ đã là sai lầm, bởi vì khi
yêu, không nên dày vò nhau bởi những nghi hoặc, và cả mọi nỗi bất an.
Quỳnh đã từng nói, cô chưa từng thử đặt lòng tin vào một ai đó, không phải bởi vì
họ không đáng tin, mà bởi vì bản thân cô không dám tin. Cô chỉ biết rằng, nếu
muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn
thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
Nhưng, khi cô đã cố gắng hết sức để dồn lòng tin ấy, trao trọn cho một người,
người ấy lại đẩy cô ra, và cho rằng cô không yêu người ấy.

Cho dù cô có nói thế nào, cũng không thể biện bạch với người con trai trước mặt,
rằng, cô đã yêu anh, và yêu duy nhất mình anh, bằng tất cả trái tim còn vẹn nguyên
của mình.
Đôi khi, chỉ cần một buổi sáng thức giấc, đã cảm thấy quá mệt mỏi với yêu thương.
- Được!
Quỳnh trả lời anh rất nhẹ, rồi quay lưng bước đi như chạy trốn. Cuối cùng thì mối
tình giữa bọn họ cũng kết thúc, Quỳnh không khóc, cũng không có sức lực để
khóc. Bởi vì cô nhận ra, giữa bọn họ ngay từ đầu đã là sai lầm.
- Rốt cuộc, em có trái tim không hả? – Minh tuyệt vọng gọi với theo, như túm lấy
chút hy vọng cuối cùng.
Quỳnh vẫn không dừng lại. Cô nghĩ, anh luôn cần một đáp án, nhưng đáp án ấy dù
cô muốn cho anh thế nào, anh cũng vẫn không tin. Vậy thì ngay bây giờ nói ra,
phỏng có tác dụng gì?
Chúng ta luôn sợ hãi níu kéo, bởi vì sự níu kéo, nhiều lúc sẽ khiến chúng ta tổn
thương.

Chúng ta không nên yêu quá đậm sâu, bởi vì yêu thương trao đi nhiều, có thể trở
thành gánh nặng…
…
Xe khách dừng tại một thị trấn vùng biển, vì còn hoang sơ nên không có khách du
lịch, chỉ có vài ba gia đình sống bằng nghề đánh cá. Quỳnh bước xuống, cảm nhận
rõ rệt vị mặn mặn của biển hòa cùng với gió, quấn quýt vây quanh mình. Ánh nắng
bỏng rát dội xuống con đường nhựa, hất lên một mùi vị đặc trưng của biển. Khoác
balo lên vai, cô từ tốn đi về phía những ngôi nhà xa tít ở phía cuối đường. Kỳ nghỉ
hè của cô bắt đầu ở một nơi yên ả đến tẻ nhạt như thế!
Căn phòng nhỏ Quỳnh thuê nằm phía trên tầng biệt lập, bước lên chiếc cầu thang
bằng gỗ cọt kẹt vắt qua cửa sổ căn phòng phía dưới. Cô nhón chân thật nhẹ, bước
vào gian phòng còn vương mùi ẩm mốc, nhưng những đồ vật bên trong được đặt
rất ngay ngắn, gọn gàng, và nhất là, không vương một hạt bụi. Cửa sổ mở ra là
cảnh biển xanh mướt, những tảng đá sắc nhọn xé sóng tan thành nhiều mảnh.
Quỳnh nhón chân thật nhẹ đến gần bên chiếc chậu lan rừng treo lơ lửng trên cửa
sổ, cô gần như nghe thành tiếng leng keng của trái tim, chạm vào gió, run rẩy.

Tiếng Harmonica từ đâu đó vọng lại, em dịu nhưng réo rắt, lặng lẽ nhưng quặn
thắt. Quỳnh đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ngọt dịu da diết ấy. Phải một
lúc lâu cô mới nhận ra, chính là một người thanh niên ngồi tựa trên một tảng đá
nhỏ, nằm khuất dưới mái che ô cửa sổ căn phòng cô đang thuê.
Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người thanh niên với bóng lưng cô độc như vậy.
Người ấy chỉ ngồi lẳng lặng với chiếc kèn đặt nhẹ trên môi, còn mắt hướng về phía
trước như chẳng có điểm dừng. Đột nhiên, Quỳnh muốn đến gần người con trai ấy,
chỉ để yên lặng nghe những giai điệu lẩn khuất trong tiếng sóng ấy, nhưng cô
không biết phải nói gì.

