
Chương Thứ 7 của đêm
Tác Giả: Đông Phương Lăng Tiêu.
Thể Loại: Truyện ngắn
Trạng thái: đã hoàn thành
Rating: All
_________________________Start_________________________________
Khoảng lặng của đêm đã bắt đầu trở nên yên tĩnh, tiếng vỗ nhẹ nhàng của một đôi
cánh lặng lẽ vắt ngang bầu trời, cái giọng khàn khàn của con chim nào đó ăn đêm
vừa mới về qua, cất lên vang vọng trong vài giây rồi lại chìm dần vào im lặng.
Những ảo giác lẫn lộn, những mảng màu đen trắng quay cuồng đan xen, hòa lẫn
vào nhau một cách bừa bãi và lộn xộn. Nó không thể tưởng tượng nổi điều gì đang
xảy ra trước mắt nó nữa...bóng ai trên tường kia...chiếc gương...
Aaaaaaaaaaa!!!!!
Giật mình ngồi bật dậy, đầu tóc rũ rượi, mồ hôi ướt đầm, mắt nhoè nước, thở dốc,
tim đập loạn nhịp, những ngón tay đều run lên, nó trút ra một tràng dài những âm
thanh khe khẽ như vừa vứt bỏ được gánh nặng khi sung sướng nhận ra mình vẫn
đang còn ở trên chiếc giường thân yêu như mọi khi.
Chỉ là mơ. Một cơn mơ dài thật dài.
Tick…tack…tick…tack…
Liếc một vòng đảo mắt quanh phòng, không gian tối đen, nhưng cũng đủ để nó
nhận ra rằng mọi thứ vẫn ổn. Hai giờ sáng, chiếc đồng hồ quả lắc bé nhỏ treo trên
bức tường đằng kia vẫn đang tik tak đều đặn, thi thoảng reo lên keng keng. Nó có
thể nghe thấy làn gió trong veo vừa mới chạy xuyên qua bức tường những cây trà
mi trước hiên, cảm nhận được bộ lông mềm mại của con mèo trắng đang rung lên
nhè nhẹ. Không có gì thay đổi, tất cả, tất cả mọi thứ vẫn rất đỗi bình thường như
vừa mới đây thôi.

Nó mới chỉ vừa trải qua một cơn mơ. Một cơn ác mộng.
Lại đặt mình xuống và cố gắng vỗ về giấc ngủ, nhưng dường như những suy nghĩ
vẩn vơ cùng nỗi sợ hãi mơ hồ hãy còn đọng lại trong tâm trí ám ảnh làm cho nó
không tài nào chợp mắt được. Nó cứ hướng mắt ra ngoài khoảng không gian bên
ngoài khung cửa sổ, trằn trọc mãi.
.
.
.
Kìa rặng phi lao ngoài bãi kia đang rì rào reo lên hàng ngàn giai điệu của riêng
chúng kìa. Đôi ba cánh nhạn ăn đêm vừa mới đậu lại trên một ngọn cây, ầm ầm cãi
nhau chắc đang tán phét về số cá hôm nay chúng kiếm được. Kìa gió lại bay thật
nhẹ, lại ca mãi sở ca của gió. Kìa đêm lại về thật khẽ, lại thở dài dạ khúc của đêm.
Kìa sóng lại hát lên khúc trường ca êm đềm trong chương thứ bảy.
Nó vùng dậy, khoác lên vai chiếc áo mỏng, mở cửa rón rén bước ra ngoài. Cầu
thang và sàn gỗ rên lên ken két, chó sủa vu vơ, nó ra khỏi nhà và bắt đầu chạy thật
nhanh trên con đường dài cùng với ánh sáng lung linh của những ngọn đèn đường
và thiên hà dẫn lối. Gió lược nhẹ trên tóc nó tung bay trong hương muối nồng nàn
chạm khẽ lên làn da như một chất kem kỳ diệu.
Bầu trời cùng với muôn ngàn vì sao lấp lánh như làm nhòe đi làn nước đen sẫm
đang đậu lại trên mặt biển. Vị muối cay nồng cùng những đợt gió đêm mang về cả
một làn sương mơ hồ lành lạnh bao phủ lên khắp vạn vật xung quanh. Nó ngồi bệt
trên bãi cát, tựa lưng vào một thân phi lao to, thu mình lại một cách bất lực, cố
gắng chống chọi với cảm giác tê buốt đã bắt đầu xuất hiện nơi những đầu ngón tay.
Nó cứ ngồi yên như thế, trong sự bình yên tuyệt vời. Tư duy không định hướng,
bất giác tự hỏi đến khi nào nắng lên?
.
.
.
Như Phương bò lồm cồm trên sàn gỗ, hai mắt nhắm tịt, tay quờ quạng cố gắng với
lấy chiếc điện thoại đang nhấp nháy đâu đó phía trong góc nhà.
−Ai vậy?−nó nói như gắt khi nhìn thấy một số lạ hoắc hiện lên trên màn hình−Biết

mấy giờ rồi không?
−Tao tưởng mày chưa ngủ? −giọng Kim thỏ thẻ.
−Kim!-Như Phương giật nảy mình khi nhận ra giọng nói quen thuộc của con
bạn−mày đang ở đâu vậy?
−Mày ngủ chưa?
−Mày nghĩ tao ngủ sao? Mày đang ở đâu vậy?!!
−Gần thôi, cách mày 130 cây số.
−Con ranh!
−Ừ.
Giọng Phương bất giác dịu lại, nhỏ như mèo:
−Mày định chạy trốn đến khi nào nữa?
−Chỉ là đi chơi thôi mà.-Kim thở dài.
−Sắp nhập học rồi, đừng nói với tao là mày muốn quẳng hết ba năm khổ sở ôn
luyện đi đấy nhé.
−Ngày kia tao về...
Câu nói của Kim bất giác làm Như Phương cảm thấy bất an. Giọng con bạn nó
nghẹn ngào như sắp khóc. Hình như Kim không muốn về, Phương cảm thấy thế, và
lời hứa ngày kia của Kim dường như không làm cho Phương cảm thấy tin tưởng
lắm. Nó buột miệng:
−Có nhớ Dũng không?
Cơn gió vô tình quất nhẹ lên bờ cát, cuốn theo muôn ngàn hạt bụi nhỏ li ti, bay vào
mắt Kim nhỏ nước cay xè tự lúc nào không rõ. Nó ngạc nhiên khi chẳng hề nhận ra
rằng mình vừa mới bật khóc, mặc kệ Như Phương đang cuống cuồng gọi tên nó
phía bên kia đầu dây.

−Này này. Mày còn ở đó không vậy?-Phương hoảng hốt gào lên
Một hàng dài thượt những tiếng tút tút đơn điệu. Cuộc gọi kết thúc, cũng nhanh và
bất ngờ hệt như khi nó đến. Như Phương căng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình
như chờ đợi một cuộc gọi vô tình nào đó. Một vài phút chìm trong vô vọng, nó
nhấc máy bấm số lại, không liên lạc được, Phương chỉ còn biết mím môi lắc đầu
một cách buồn bã.
−Tao chỉ muốn cho mày biết một bí mật tuyệt vời thôi mà.
Bàn tay Như Phương lướt nhẹ trên bàn phím, trong vài giây, số điện thoại vô tình
kia đã nằm gọn trong một tin nhắn.
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay Kim, rơi tự do, nó ngã vật xuống nền cát, không
khóc, không cảm giác gì cả, thanh thản và tĩnh tâm đến lạ thường.
Sóng đã rút xuống để lộ một doi cát dài trải rộng đến tận chân trời, tiếng rì rào của
biển dường như đã lùi lại nghe xa vời lắm. Nó nắm chặt chiếc điện thoại trong tay,
tắt nguồn, lạnh cứng, một mình phiêu di cùng với những suy nghĩ xa xôi.
.
.
.
Sáng chủ nhật, trời buông nắng nhẹ, gió vu vơ trôi trên những rặng cây, Kim ngồi
thần người trong một tiệm cà phê nhỏ trên con đường lát đá ven bờ hồ, mắt chăm
chăm nhìn vào màn hình laptop, một tay cầm cốc trà chanh, tay kia di di con trỏ
chuột, nó hét lên như điên khi nhìn thấy tên mình trên bảng điểm học viện Báo Chí
& Tuyên Truyền cùng số điểm cao ngất ngưởng.
Nó vơ vội chiếc điện thoại bên cạnh và bấm số. Không đợi ai trả lời, nó oang oang:
−Em đỗ rồi!
Giọng Dũng thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bật lên sung sướng:
−Thật sao?

−Không thật thì sao?
−Vậy là tốt rồi−Dũng cười to−Cố gắng học đi rồi sang đây với anh.
−Em không sang đâu. Lạnh thấy mồ. Sao không về đây với em?
Dũng nhẹ nhàng:
−Anh đang dở khóa thực tập, chưa về được.
−Vậy khi nào anh về?-Nó nũng nịu−em nhập học rồi mà chưa về thì chết với em.
−Được rồi. Chắc sang tuần mới về Việt Nam được. Đi máy bay mà em cứ làm như
đi bộ ấy.
−Nhớ đấy nhé−Nó gằn giọng−đừng có mà nuốt lời.
Gấp máy tính nhét vào ba lô, nó chạy ra khỏi quán cùng với một nụ cười mãn
nguyện.
−Ê con ranh!
Kim giật mình quay lại. Như Phương đứng đó nhìn nó, cười toe:
−Đỗ rồi phải không?
−Giống mày−Kim nháy mắt.
−Vừa khoe Dũng hả?
−Sao mày biết?-Kim ngạc nhiên.
−Cái mặt mày nó tố cáo−Phương nham hiểm.
−Tuần sau hắn về−Kim hồ hởi.
−Sướng nhé−Như Phương nhe răng−Không có cặp đôi nào hoàn hảo được như ông
bà đâu. Xa thế mà vẫn yêu, tài thật!
−Mày...-Kim lườm dài−Tuần sau đi đón hắn với tao nhé.

