Chuyến xe định mệnh
Tác giả: Trương Lê Duyên Thắm (Bến Tre)
Anh và nó biết nhau trên mt chuyến xe vquê.
Nó là một con bé tính k thất thường như thi tiết nhưng ở nó có một ánh
mắt thật hn nhiên, tinh nghịch ca lứa tuổi học trò với một khuôn mt ưa
nhìn. Anhmột sinh viên đại học năm ba với vngoài phong độ, điển trai,
và một nụ cười như “hớp hồn” người khác ngay từ lần gặp đầu tiên. Trái
ngược với nó, anh là một người rất đằm tính.
Đây là ln đầu tiên nó đi xa nhà mà không có sự quản tc của bố mẹ, chẳng
qua là sau kì thi cuối kì, đã nài n bố mẹ đến gãy clưỡi cùng vi bản
thành tích học tập tốt nên bmmới đồng ý cho nó cùng vi nhỏ Lan và
nhỏ Hạnh đi chơi xa một chuyến. Chơi cả ngày mệt mỏi, cả ba đứa hì hc
lm mới đón được xe ra bến xe về nhà, li còn phi lội bộ cmột quãng
đường từ trạm xe buýt đến nơi đón xe về. Phn vì đây là tuyến xe cui cùng
trong ngày và phần vì hôm đó là thứ bảy nên xe rất đông khách. Hớt ha hớt
hảy chy một mạch đến nhà xe, leo vi lên xe vừa may còn trống đúng ba
ghế. NhLan và Hnh nhanh chân hơn nó nên chim chchiếm ngay hai
ghế ngồi cạnh nhau, còn nó lủi thủi vác ba lô xuống gn chót ngồi với một
người mà theo suy nghĩ ban đầu của nó là có khuôn mt lạnh như băng; vừa
đi nó vừa lm bẩmhai con bạn xấu xa”. Xuống đến ghế cui, mặc dù
không ưa lắm nhưng nó vn lịch sự nhoẻn ming cười và dịu giọng hỏi: “
đây đã có ai ngồi chưa ạ?” Khuôn mặt lạnh lùng đó quay lại đáp:Vẫn
chưa”. Thế là nó nhanh tay chiếm lấy vị trí đấy như sợ ai đó sẽ cướp mất
một món đồ của nó. Trên suốt đoạn đường về, nó cứ huyên thuyênChao ôi,
đẹp quá!”, “ước gì mình có chiếc máy ảnh để chụp li”……mà không h
biết rằng “tảng băng” bên cạnh đang cười thm vì sngây ngô ca nó. Suốt
cmột đoạn đường đi gần ba tiếng đồng hồ, tảngng” bên cnh không h
quay sang nhìn nó hay cười với nó một cái cho đậmtình người” (theo suy
nghĩ của nó) và cũng chẳng buồn bắt chuyện vi nó dù chmột câu. Nó cũng
chẳng thèm để ý tảngng đó làm , còn biết bao cảnh đẹp nó tha hồ mà
ngm mà nghía. Cuối cùng cũng đã về đến nhà, chưa kp để xe dừng li nó
đã ba chân bn cẳng chy ào đến chỗ hai nhỏ bạn và ba đứa lại tiếp tục hớt
ha hớt hi chy như tên bay vnhà. Chao ôi, nhớ ba mẹ quá hà!!! Tính hu
đậu ca nó vn chưa được trị khỏi, nó đã làm rơi trên xe chiếc điện thoại vì
lúc nãy hấp tấp chạy quá nhanh nên nó chẳng hay biết gì cả. Anh vi gi
theo nhưng nó đã mất bóng sau đám người vừa bước xuống xe. Không còn
cách nào để liên lạc được vibé đó, anh đành mở danh bạ điện thoại ca
nó ra xem để có thể liên lạc được với ai là người thân hay bạn của cô bé để
trả lại chiếc điện thoại này dù anh biết hành động này đãc phm quyền
riêng tư của người khác. May thay anh nhớ được tên nhỏ bạn đi cùng với cô
bé đó, anh vi tìm trong danh bvà gi cho nhỏ.
Sáng hôm sau anh và nó có “một cuộc hn bất đắc dĩ”, anh đến gặp nó, trao
li cho nó chiếc điện thoại, chuyn vãng vài câu và từ hôm đó trong danh bạ
điện thoại của anh có thêm một số đin thoại ca một cô bé “ngnghĩnh”
nhưng hơi đáng yêu. Chẳng ging như ấn tượng c ban đầu nó gặp anh trên
chuyến xe, nó cảm thấy anh dần cởi mhơn, đầy thân thiện hơn và nó dần
cm nhn được ở anh mt con người dễ mến đến gn như là hoàn hảo. Các
cuộc đin thoại trò chuyện và những tin nhắn giữa anh và nó càng dày đặc
hơn. Những hôm nó không vui, ngưi đầu tiên nó mun trút những bực
tức, những cơn giận vào chính là “ tảng băng” lnh lùng đó vì đơn giản tảng
băng đó dường như không hề biết giận và cũng chỉ im lặng lng nghe mỗi
khi nó bực tức. Cũng từ những lần trút giận, những ln khóc nức nở, kể lể
mọi việc vi anh, nó dần có cảm giác hồi hợp khi trò chuyn cùng anh, biết
chờ đợi những tin nhắn ca anh, giận hn vô cớ vì anh “quêngọi nó dậy
sm vào ngày nghỉ học…..Và cũng từ ngày quen biết anh, nó hiểu thêm
nhiều vấn đề hơn, suy nghĩ chín chn hơn, có động lực để phấn đấu hơn nữa;
anh giúp nó học tốt hơn, chỉ nó những thói quen học tập tốt hơn trong những
ln gặp gỡ ngắn ngủi bởi anh có rất ít thi gian để về quê. Được biết anh, nó
như đã tìm được một nửa thế giới còn li ca chính mình, nó thêm yêu cuộc
đời hơn, yêu hơn thành phố mang tên Bác và càng cố gng nhiều hơn để
tên trong dnah sách sinh viên của một ngôi trường đại học danh tiếng nơi
thành phố.
Cũng như nó, từ chuyến xe định mệnh ngày nào, một thành phxa xôi có
thêm một người ngày càng cười nhiều hơn, háo hức hơn mi ln vquê và
cho dù có mệt mi cỡ nào sau một ngày làm việc và học tập nhưng vẫn
không quên gửi đến nó một dòng tin nhn thân thương: “Ngủ ngoan nha cô
!”.