
Cô dâu chạy trốn

Cô sẽ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, với một chàng trai dành cho riêng
mình, người có thể yêu thương cô, chung thủy bên cạnh cô, có thể đồng cảm
và san sẻ những điều vặt vãnh trong cuộc sống.
1. Cho dù có ở trong mơ thì Thương cũng không bao giờ nghĩ rằng lễ cưới tuyệt
đẹp mà cô hằng ao ước lại diễn ra trong một khung cảnh huyên náo và ồn ã đến
vậy. Cô dâu mặc đồ cưới xộc xệch, nước mắt lem nhem, bó hoa cưới trắng muốt vô
tình bị vò tung, những cánh hoa bay trên không trung như chênh chao một nỗi sợ
hãi mơ hồ. Tiếng chú rể lúc to lúc nhỏ, lúc át đi cả những ồn ào, lúc lại thì thầm
thú nhận. Tiếng khách mời người qua kẻ lại, giống một buổi họp chợ đúng vào
khung giờ sầm uất nhất… Rốt cuộc, một lễ cưới mà lẽ ra sẽ trang trọng và đáng
nhớ suốt một đời cuối cùng bị hủy mất. Cô dâu khóc nức, không còn biết quay mặt
và dõi ánh mắt của mình về đâu để nương náu. Chú rể tan hoang một giấc mơ về
tòa hạnh phúc uy nghi. Có lẽ, nếu để ví von, Thương sẽ ví von đó giống như một
lát cắt mảnh trong một cơn ác mộng, mãi mãi dai dẳng, mãi mãi không thể xóa
nhòa, khiến con người ta lạc vào đó chìm trong tổn thương vô cùng lớn.
- Thương, hôm nay là ngày cưới của chúng ta…
- Em biết…
Thương mím môi, cảm giác đôi môi nghẹn uất bị mím chặt đến bật máu.
- Nhưng em chợt nhận ra, không bao giờ có thể lấy sự xa hoa trước mắt để vùi lấp

đi một hố sâu thương tổn. Nếu hôm nay chúng ta tiếp tục, về sau sẽ mãi mãi không
thể thoát ra được. Em xin lỗi… vì người có lỗi không phải là em.
Thương tháo nhẫn cưới được lồng trên ngón tay áp út, đặt lên bàn tay Huy, chú rể
của cô. Thương bỏ chạy sau khi buông bỏ thứ mà cô tự cho là hạnh phúc suốt năm
năm liền. Cô chợt nhận ra, sẽ có lúc, thứ hạnh phúc ảo ảnh mãi đeo bám trở thành
một gánh nặng, trở thành sợi dây vô hình thít chặt vào tim, gây buốt nhói. Lúc
Thương chạy đi, cô gần như cố gắng bằng tất cả sức lực của mình. Thương thấy
trong nhòe nhoẹt ánh đèn đường những sắc màu xanh đỏ là một dãy dài những
đốm nhỏ li ti, những dòng người qua lại tấp nập, mặc kệ cô đang là ai, mặc kệ cô
đang làm gì, họ vốn dĩ không sống cuộc sống của cô nên cũng không cần quan tâm
đến.
2. Thương đã luôn nóng lòng chờ đợi lời cầu hôn từ Huy, người bạn trai bằng tuổi,
gắn bó cùng cô bằng tình yêu sinh viên suốt năm năm liền. Cho đến khi hai người
ra trường và làm công việc riêng của mình, bộn bề từ cuộc sống đặt lên mối quan
hệ không chỉ một thứ tình cảm màu hồng, ấm áp và hạnh phúc như khi xưa.
Thương nhận ra có những lúc bản thân cô và người yêu cô vô tâm với đối phương
đến thắt lòng. Nhưng rồi sau khi nhận ra điều đó, ai cũng trở về với cuộc sống
riêng với những toan lo và hời hợt. Mối quan hệ tình cảm như một chuỗi ngày yêu
đương được chắp vá. Đôi lúc Thương muốn níu kéo chuyện tình đẹp như thơ của
mình bằng một lễ cưới, muốn được chăm sóc Huy với một vai trò khác, không phải
là bạn gái anh, mà là người phụ nữ của anh.

- Chúng ta sẽ làm đám cưới, nhưng là sau khi anh đã sẵn sàng.
- Khi nào thì anh sẵn sàng? Chúng ta yêu nhau chưa đủ lâu?
- Thời gian không phải là vấn đề. Người ta có thể cưới nhau sau ba tháng yêu nhau,
nhưng…
Nói rồi Huy chững lại, chợt nhận ra mình vừa lỡ lời. Anh chạy lại ôm chầm lấy
Thương, hôn lên đôi mắt cô đang đẫm nước. Thương nhìn anh bằng ánh nhìn
hoảng loạn, không nghĩ rằng những lời anh nói ra dù đã được cô lường trước lại
đau đớn đến thế. Nhưng Thương không bỏ cuộc, cô cũng không nghĩ đến chuyện
buông tay. Cô vẫn nghĩ mình sẽ đủ đức tin để chờ đợi, đủ yêu thương để cùng nắm
tay Huy như hai người từng hứa hẹn.

Thay vì lo lắng và muộn phiền cho mối tình kéo dài đằng đẵng, Thương thả mình
vào những hoạt động khác, cố gắng không để cuộc sống của Huy là trung tâm sự
chú ý của mình. Thương tham gia học một khóa biên kịch bên ngoài, không phải vì
cô đam mê hay quá sốt sắng với công việc của một biên kịch, mà chỉ là cách để
một cô gái ngăn cản gã phiền toái mang tên là “cô đơn” đang lén len xộc vào tâm
hồn mình. Thương đến với lớp học mới, nghề nghiệp mới cũng chỉ vì lý lẽ tình cờ
như thế.
- Bình thường em hay tìm cảm hứng ở đâu?
- Em ngồi ở nhà, bó gối, trùm chăn, hít hà một cốc café sữa, rồi em viết…
Thương mỉm cười, tay khuấy nhè nhẹ cốc trà gừng, gương mặt cô phảng phất một
niềm vui mơ hồ nào đó vừa vỡ òa ra. Người bạn học cùng khóa biên kịch gật đầu,
lại đặt một cành hoa bất tử vào giữa lòng bàn tay Thương.
- Tặng em, cô gái có đôi mắt cười!
- Sao lại tặng em?
- “Sao” không tặng em! (?) Là anh tặng em. Haha.

