CÕI LUÂN HI
Chương Mt: Duyên t ngàn năm
Một ngày, tôi đi bên cầu Ni Hà, trong bóng ti mơ h tiếng khóc thút thít rt
mnh. Tôi bước ti xem, thì ra là mt qu n đang khóc phía đó. Tôi hỏi nó vì
sao đến đây, cô ta bảo, cô ta vô ý đã làm tt mt ngọn đèn lồng soi sáng
đường luân hi chuyn kiếp ri.
Nhng lúc vui v, i cũng thường hay giúp đỡ người khác (qu khác), lúc đó
tôi đang vui vẻ, nên tôi bo, tôi có th dn cô quay v ph Luân Hi. Qu n
gt nước mt, cưi vi tôi, nói: "Cm ơn anh!"
Trong sát na đó, ngực tôi như b cái gì đm mnh mt cái, tim hn lon...
Tôi chưa bao gi thy mt hn qu cười đẹp như thế, i ch cm thy sao
chân tôi mm nhũn ra...
Quay v ph Luân Hi, Ty ch tra s ký lc ca qu n, i cô ta là vong chết
oan, không được đầu thai chuyn thế, ch có th vào giam trong Thành Chết
Oan (Ung T Thành) mà thôi.
Cô ta khóc than, tôi phút chc cũng thấy thương xót, hi Ty ch liu có cách
gì cho cô ta đi đu thai không?
Ty ch ni trn lôi đình, mng nhiếc tôi thm t, mắng đến mc toàn thân tôi
run ly by, cô ta cũng sợ hãi không dám khóc na.
Tôi cúi đu nut gin dn qu n đến thành Chết Oan, trên đường đi tôi
không nói mt li.
Đến thành Ung Tử, tôi để cô ta đi vào, cô ta gật đầu, đi vào trong. Tôi nhìn
theo cô ta đi khuất, lúc đó, cô ngoái lại, li nói mt câu: "Cm ơn anh". Bóng
qu n tan ra trước cng thành, ch còn li tôi thn th đứng đấy.
Ngày li qua ngày, tôi tht kinh phát hin ra tôi vn nh đến cô ta.
Nên đôi khi tôi chạy ti thành Ung T, lén nhìn cô.
Tôi phát hin cô ta thường vi vã chy ra Lu Nh Quê (Vng Hương Đài) t
rt sm, ri đó đứng nhìn ra sut mt ngày, ri cuối cùng khóc lóc đi về. Tôi
không hiu vì sao, mi ln nhìn thy cô ta khóc, tôi cũng rất mun khóc...
Mùa xuân đã lng ln, nhng bông Liu tan tác đã biến thành đầy tri
tuyết bay. Khi chim nhn tr v, chân tri những đám mây chiều tà sáng lên
màu tuyt diu, xa như đôi mắt như nước chy tiêu tan, gn như đã in vào sâu
trong trái tim.
Vô tình, có ni nim cảm đng mơ h dưng như đang quấn quýt mãi trong
lòng, chưa tng theo nhn phương Nam bay v min di cư. Tiết Thanh minh
to m năm ấy, tôi đã tìm thy m ca cô ta.
Mt doi hoàng th, trước có cc rượu, đĩa trái cây ba màu (tam sc qu
phm), hai người đang than khóc, mt người ln, một đứa tr con. Tôi thn
th đứng nhìn hai người h, mt ni bun và mt mát tôi chưa tng bao gi
cm thấy đã đến qun ly tim tôi, tôi li nơi đó rất lâu, đến tn nửa đêm.
Ung mt chén rượu nhân gian, rượu mnh đắng cay, lòng tôi có dư v không
biết nên gi là gì.
Mt ln, tôi vô tình hi Bch Vô Thường đại ca, nhng người chết oan thì làm
thế nào đầu thai được? Anh ta i, cn có nhân qu. Tôi hi, nhân qu là gì?
Anh bo, nhân qu thc ra chính là s tr giá, nếu có người gieo nhân t có
người nhn qu, như có người tng cơ may đầu thai thì người chết oan có th
tr li cõi người. Anh còn nói, cơ hội đầu thai thì có qu nào ngu lm cũng
không bao gi nhường.
Ngày ni ngày trôi mãi mãi, Ty ch cõi Luân hi kêu tôi ti, bo tôi biết năm
trăm năm đã qua. Ngài hi tôi chn gì. Tôi nói tôi rt muốn được đi đầu thai,
Ty ch hỏi tôi thích đầu thai đi xứ nào, tôi tr li tôi mong được cô ấy đi đầu
thai.
Ty ch trn mt nhìn tôi - s gi u hn, Bch Vô Thường đại ca còn kinh
hãi hơn, lưỡi anh rơi xuống đất.
Ty ch phán, nếu tôi t b 500 năm đạo hnh, tôi s li tr thành mt tiu ng
qu đi tuần quanh sông Ni Hà.
Tôi đáp: "Con xin vâng!" Nói xong, tôi lng l đi ra, lúc này lòng tôi yên tĩnh,
dường như chưa có gì xy ra...