
Cú Sốc Tình Yêu
- Đừng đi ! Đừng đi ! Anh ơi… !!! – Tiếng gào của người con gái như rơi
vào khoảng không vô tận. Văng vẳng bên tai cô gái ấy, là lời đáp lại như cứa
cả vào trái tim cô buốt lạnh:
- Anh xin lỗi ! Anh thật sự xin lỗi… !!!
Nó cựa mình tỉnh giấc. Không có mồ hôi vã ra, chỉ có những giọt nước lăn
dài từ trên khóe mắt, tìm xuống má, xuống môi, mặn đắng vào cả cổ họng
nó. Nó ngồi dậy, thu lu nơi góc giường trống trải.
Cơn ác mộng, lột tả lại toàn bộ nỗi đau và sự tuyệt vọng của nó, khi người
mà nó yêu phũ phàng quay lưng, trong một buổi tối lạnh thấu gan ruột.
Nó khi ấy, ngồi sụp trên mặt đất. Cái băng giá len vào tận cùng lỗ chân lông
trên thân thể của nó. Nó thậm chí còn không rơi nước mắt. Gương mặt tê

dại, đờ đẫn nhìn theo bóng người yêu phụ bạc bước nhanh vào màn đêm hun
hút…
Cơn ác mộng, lại một lần đưa nó trở về cái cảm giác hụt hẫng tận cùng khi
ấy. Mất anh thật rồi ! Mất người đã luôn ở bên chia sẻ vui buồn, những lúc
tình cảm trỗi dậy thì siết chặt tay nó, như thể muốn nói: “Chúng ta sẽ mãi
gắn bó !”, sánh bước trên những con đường in đầy dấu chân tình yêu của cả
hai… Không còn nữa ! “A a a…” Nó muốn thét lên trong sự cô độc, mỏi
mòn về một tình yêu đã mất. Mới hơn một tuần, mà đằng đẵng tưởng chừng
đã bao mùa đông !
Ngồi trên giường, nó co mình, gục đầu xuống gối khóc rưng rức. Bờ vai, run
lên từng nhịp. Trái tim nó cũng ứa lệ, nhỏ xuống cõi lòng xót xa, cay đắng.
Lý do anh bỏ rơi nó là gì ? Đến giờ, nó còn chưa biết !
Chiếc điện thoại trên bàn, cạnh đầu giường nó, bỗng đổ chuông.
Mới đầu, nó chưa định thần về khúc dạo đầu của bản nhạc. Nhưng ngay sau
đó, nó giật mình nhào vội về phía chiếc điện thoại ấy.
“Có những khi buồn, em ngồi đây em hát. Ru những nỗi đau ngủ yên…”. Là
của anh ! Là của anh ! Lời ca khúc nó đặt làm nhạc chuông cho cuộc gọi đến
của anh, da diết ngân. Nó nghẹn ngào như muốn vỡ… Tim đau ghê gớm !
Nó không nghe máy. Nó có tự trọng của nó. Anh đã ra đi, bỏ mặc nó một
mình chơ vơ trong lạnh lẽo một cách không thương tiếc. Anh coi nó là gì ?
Là đứa con gái anh gọi thì đến, anh bỏ thì cam chịu, rồi anh gọi lại sẵn sàng
ào đến !?? Không ! Không bao giờ !
Điện thoại vẫn cứ reo lên từng hồi chuông, tha thiết, liên hồi, khẩn khoản.
Cuộc gọi thứ 4. Thứ 5. Thứ 6. Nó không kìm được tình cảm nữa. Nó nhớ
anh ! Nó thật sự nhớ anh ! Đành thôi. Gạt bỏ cái gọi là tự trọng đi. Không

lừng khừng nữa. Nó bắt máy. Nước mắt giàn giụa. Nó không nói. Nó câm
lặng. Chờ đợi…
- Em à !
Nó không đáp. Nhưng, nó không giấu được tiếng khóc, nấc lên, dù đã cố
nén.
- Em… khỏe không ?
Vẫn chỉ có tiếng nấc ứ lại trong cổ họng của nó.
- Đừng khóc ! Anh xin lỗi…
“Xin lỗi ! Xin lỗi !”. Trời ơi… Sao mà nó ghét cay ghét đắng cái từ “xin lỗi”
thốt ra từ miệng anh đến thế ? Nghe bất lực. Nghe tuyệt vọng làm sao !
- Anh… – Chàng trai chưa kịp nói hết câu, thì những tiếng “tút… tút…
tút…” làm gián đoạn tất cả.
Tín hiệu kết thúc cuộc gọi càng làm tai nó ù đi, tê tái. Không hiểu sao, nó lại
bấm phím tắt ?
Cuộc gọi bị dừng lại.
Điện thoại của nó ngoan ngoãn, im lìm từ lúc đó. Anh đã không gọi lại. Nó
nằm xuống, co mình, ôm chiếc điện thoại trong tay. Lồng ngực của nó, như
tràn dịch của nỗi đau thương, ai oán…
…
Buổi sáng mùa đông ảm đạm, sương mù giăng càng làm không gian u ám
như chính tâm trạng của nó. Lặng lẽ…
Nó xuống giường, bước chân rệu rã. Xong xuôi tất cả các sinh hoạt cá nhân,
nó không ăn sáng. Khoác lên mình chiếc áo cổ lông màu trắng muốt. Bên

trong, chiếc áo len đỏ như chính nỗi đau đang rỉ máu của nó. Quấn khăn dài
hai màu thướt tha, mà sao nó cảm giác như mình đang tròng vào cổ một sợi
dây thừng làm nó nghẹt thở. Nhưng, nó thấy lạnh. Lạnh hơn bình thường rất
nhiều. Nên, nó vẫn cứ để đấy ! Rồi, rời khỏi nhà.
- “Dù sao, mình vẫn phải sống. Nhất định nỗi đau này sẽ qua đi thôi…” – Nó
tự nhủ như vậy.
Hít một hơi thật sâu, bước chân linh hoạt trở lại. Nó không cho phép mình
yếu đuối nữa.
Ra đến ngoài cổng, Màn sương mờ, làm nó giật mình khi gặp một người
đang trực ở đó. Nó chưa kịp tránh, đã bị ôm chầm lấy. Hoảng quá ! Nó phản
ứng mạnh, nó vùng vẫy, nó đấm người ta thùm thụp.
- Anh đây… Anh đây mà…!
Nó sững người lại…
Con đường nhỏ của buổi sớm mùa đông, mọi cảnh vật còn như đìu hiu trong
giấc ngủ. Người qua lại không nhiều, không huyên náo…
- Cuối cùng, anh đã chờ được em ! Đã chờ được em… – Nói đến đây, anh ta
càng ôm siết lấy nó.
Toàn thân người con trai lạnh giá. Nó cảm nhận được anh đang run lên.
Nhưng gương mặt của nó, thì đanh lại.
- Buông em ra !
- Anh đã chờ em cả đêm. Cả đêm. Em có biết không hả !?? Có biết không…
??? – Anh ta vẫn giữ chặt nó trong vòng tay. Và… Anh ta khóc !
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó bỗng thấy người đàn ông đã phụ
bạc nó thật tội nghiệp. Lẽ ra, nó mới là người phải khóc chứ !?

Nỗi đau, tổn thương, tự ái, lý trí… Nó không còn nhớ gì cả. Nó vồn vã đẩy
anh ta ra. Nó đưa tay sờ lên gương mặt lạnh ngắt của anh, cuống quýt xem
bàn tay anh cũng đang tê tái… Và… Nó chợt giật mình bởi bàn tay ấy… “có
một điều” mà nó “không nghĩ là sẽ có”.
Nó thổn thức nhận ra, không phải là anh. Không phải người mà nó yêu.
Giọng nó đanh lại:
- Anh tưởng em ngu lắm sao !? Anh tưởng em không thể nhận ra anh ấy và
anh sao ?
- Cuối cùng… Thì em cũng đã nhận ra !
- Sao anh lại đùa em như thế ? Tại sao ? Tại sao ? – Nó gào lên. Tự nó cũng
không chịu được tiếng gào của nó. Nó bo lấy hai tai, chao đảo.
- Anh xin lỗi ! Anh thực sự xin lỗi… !
- Tôi không cần anh xin lỗi ! Anh em nhà anh làm ơn để tôi yên !
- Nghe anh nói…
- Không nghe ! Không nghe ! Không nghe gì hết ! – Nó bịt tai, nó lắc đầu
kịch liệt như thể muốn xua đuổi cả bộ não của nó ra khỏi cái đầu đang muốn
nổ tung.
Người thanh niên ào sát đến bên cạnh nó, giữ mạnh hai bờ vai đang run lên
vì xúc động của nó.
- Xin hãy bình tĩnh nghe anh nói ! Hãy bình tĩnh… !
- Anh nói gì ? Anh muốn nói gì ? Anh có tư cách gì mà nói ??? – Nó nhìn
sâu vào đôi mắt cũng thăm thẳm của người con trai ấy.
- Là người yêu em !

