intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cuối con đường

Chia sẻ: Lang Thị May | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

71
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ước gì...được làm cỏ 4 lá... để không bao giờ khuyết nửa trái tim. Ôi!Trái tim bé bỏng của loài cỏ 4 lá. Thanh khiết tinh khôi như những hạt sương mai Cỏ 3 lá trầm tư,u sầu bên cỏ dại. Có ngốc nghếch chăng?1 tình yêu thầm lặng Hạnh phúc lớn hơn cả 1 niềm đau. Cỏ tách trái tim ra thành 2 mảnh xanh thẫm Lựa chọn thình yêu hay sự sống của mình đây?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cuối con đường

  1. Cuối con đường Ước gì...được làm cỏ 4 lá... để không bao giờ khuyết nửa trái tim. Ôi!Trái tim bé bỏng của loài cỏ 4 lá. Thanh khiết tinh khôi như những hạt sương mai Cỏ 3 lá trầm tư,u sầu bên cỏ dại. Có ngốc nghếch chăng?1 tình yêu thầm lặng Hạnh phúc lớn hơn cả 1 niềm đau. Cỏ tách trái tim ra thành 2 mảnh xanh thẫm Lựa chọn thình yêu hay sự sống của mình đây? Cỏ mỉm cười để ra đii mãi mãi Gió yêu thương đưa cỏ về hốn chân trời xa xôi ấy Mất thật rồi,cỏ sẽ mãi đơn phương Cỏ ra đi chẳng thê quay trở lại Để lại bên đời loài cây bụi vô danh (quan20119tlc) Hoành hôn,cánh hopa mỏng manh phiêu dạt theo dòng nước chảy về cội.Cỏ 3 lá lặng lẽ nhìn ánh nắng heo hắt cuối cùng của 1 ngày.Lạnh giá và cô đơn. -Bốp...con câm miệng lại cho ta-người đần ông cao lớn ,mặc chiếc áo hoàng bào vung tay tát mạnh vào má cô gái mặc áo trắng thêu hoa... Cái tát mạnh đến nỗi làm cho cô gái ngã thụp xuống,nằm sõng soai trên dải lụa đỏ.Má cô in hằn 5 ngón tay thô bạo của người đàn ông,nó đỏ rực lên như 1 qur anh đào.cô gái đáng thương bò đến chân người đó năn nỉ,van xin -Phụ hoàng...con cầu xin người...cầu xin người rủ lòng từ bi,tác hợp cho chúng con. -Tác hợp ư?Khả Di...con thật hồ đồ-ông ta nhìn cô gái bằng ánh mắt giận dữ. -Phụ hoàng-giọng cô gái khàn khàn xen lẫn nứoc mắt -Khả Di...con ăn phải bùa mê thuốc lú rồi hay sao mà lại chọn hắn để yêu -Con..-cô gái ngập ngừng -Là ta ...tất cả là tại ta.Tại ta không quan tâm con nên con mới quen hắn -Không...phụ hoàng.. là con...là tại con-cô gái mặc xiêm y trắng lắc mạnh đầu.Nước mắt cô rơi xuống,lăn dài trên gò má Người đàn ông quỳ xuống trước mặt cô gái,2 tay giữu nhẹ bả vai cô
  2. -Di nhi...con hãy nghe ta.Bây giờ....con hãy quên hắn đi...ta sẽ tha lỗi cho con.Sẽ tìm cho con 1 đức lang quân như ý -Phụ hoàng....con không thể-cô gái nấc nhẹ,nhình thẳng vào người đan ông. -Sao lại không thể? -Vì con yêu chàng..hơn nữa...-cô gái run khẽ bờ vai bé nhỏ-hơn nữa...con đang mang trong người giọt máu của chàng-cô gái lặng lẽ cúi xuống sàn,nứoc mắt vẫn cứ rơi...lả chả -Cái gì?-người đàn ông sửng sốt nhìn cô gái.dường như ông ta không giữ nổi bình tĩnh.. -Con xin lỗi-cô gái khẽ giọng -Con....con đã có con với hắn rồi sao?-ông ta hỏi lại như thể muốn chứng thực lại lời cô gái nói. -Vâng-cô gái khẽ gật đầu,nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống sàn,thấm vào dải lụa đỏ Người đàn ông đứng dậy,rút thanh đoản đao ở giá gỗ rồi tiến lại gần phía cô gái. -Phụ hoàng...-cô gái sửng sốt nhìn thanh đoản đao trên tay người đàn ông-người muốn làm gì? -Làm gì ư?-ông ta nghiến răng lại,tạo nên những âm thanh đáng sợ.Ánh mắt sòng sọc như muốn nhai tươi nuốt sống người đối diện.Ánh sáng từ cây đao sáng loáng- ta phải giết chết đứa nghiệt chủng trong bung con.... -Phụ hòabg đừng...đừng mà phụ hoàng-giọng cô gái yếu ớt,2tay cô chống lên sàn đẩy cả cơ thể về phía sau.Đôi mắt cô hiện rõ sự lo lắng,hoảng sợ-phụ hoàng,nó là con của con,là cháu của người mà -Cháu ta?-người đàn ông ngân dài bằng cái giọng khinh miệt-vậy thì ta phải xem mặt mũi đứa cháu ngoại này như thế nào đã chứ-nói rồi ông ta lăm lăm cây đao nạm ngọc tiến nhanh lại phía cô gái. Cánh cửa sổ bật tung ra,1chàng trai mặc áo trắng lao vào ôm lấy cô gái đang ngồi bệt dưới sàn rồi lao ra ngoài.Người đàn ông hơi bất ngờ,sững sờ 1 lát rồi đuổi theo. Màn đêm u tối,lạnh lẽo đang bao trùm cả thiên đình.Bầu trời đêm được thắp sáng bởi nàgn vạn tinh tú.Ánh trăng tỏa sáng yếu ớt sau những đám mây bàng bạc. Giao Trì lặng gió,thỉnh thoảng lại có 1 vài đám thiên binh,thiên tướng đi tuần -Nàng không sao chứ?Xin lỗi ta đến muộn. -Thiếp không sao....sao chàng lại ở đây?Chẳng pohải..-cô gái ngân ngấn lệ nhìn chàng trai -Uhm...ta trốn ngục ra -Vậy sao chàng tới đây?Chàng có biết là nguy hiểm lắm không? -Biết chứ...tất nhiên là ta biết rồi -Biết biết mà chàng còn tới sao?-cô gái tỏ vẻ hờn dỗi -Sao ta không đến trông khi nàng và con đang gặp nguy hiểm chứ.Cũng may mà ta tới kịp..nếu không thì...
  3. -Nếu không thì sẽ làm sao?-cô gái nhìn chàng trai. -Nếu không thì ta sẽ ân hận suốt đời,nếu không thì ta sẽ xuống chỗ Diêm Vương,bêu đầu hắn để đòi nàng và con về-chàng trai hiề từ đáp -Chàng ngốc quá....giết ông ta thì làm sao mà cứu thiếp chứ? -Ờ,là ta đùa đấy...chứ nàng biết thừa là ta không cos đủ bản lãnh như Tề Thiên Đại Thánh rồi mà. Cô gái là lưỡi,nằm trọn trong người chàng trai.Sương đêm buông xuống lạnh giá.Gió khẽ rít nhẹ trên không trung.bàn tay 2 người đan vao nahu xiết chặt. 1 buổi sớm tinh mơ Thần gió như thổi xuống trần gian 1 nguồn sinh khí mới,mát mẻ và trong làn.Bầy hạc thong thả rủ nahu bay vầ phía rạng đông đổ rực sắc da cam.vầng dương đang từ từ nhô lên,ban phát ánh sáng cho vạn vật. Trong lăng tiêu điệ uy nghi. Người đàn ông mặc chiếc áo hoàng bào,đầu đội mũ ngọc,chắp 2 tay SAU LƯNg...đi đi lại lại tỏ vẻ sốt ruột.Đôi mắt ông ta thâm quâng2 vầng rõ rệt.Chứng tỏ ông ta đã thức trắng cả đêm hôm qua. 1 tên lính canh mặc bộ áo giáp trắng vội vã chạy vào.Hắn ta vô tình vấp phải ngưỡng cửa,ngx nhoài người về phía trước.Hắn ta đứng dậy rồi chạy lại gần phía người đàn ông và quỳ xuống -Bẩm ngọc hoàng...đã tìm ra công chúa... -Sao?Tìm được rồi à?-người đàn ông tỏ ra vui mừng-mó đang ở đâu? -Dạ bẩm...công chúa đang cùng phò mã... Người đàn ông không để cho tên lính nói hết,ông ta lấy chân đạp cho hắn ta 1 cái khiến hắn ngx ngử người ra phía sau. -Phò mã ư>Ai cho ngươi goi như thế hả?-ông ta tức giận -Hạ thần nói sai...hạ thần đánhg chết-vừa nói hắn vừ tự vả vào miệng mình-ý hạ thần là công chúa đang bị tên họ Thừa bắt bỏ trốn.Nhị lang tương quân đang đuổi theo...xem chừng...xem chừng...là họ đang muốn rời khỏi thiên đình... -Phản đồ-ông ta bực tức,ánh mắt hứong ra cổng nam thiên môn-mau theo ta 1 toán thiên binh,thiên tướng tay lăm lăm vũ khí,khuôn mặt trang nghiêm trông tư thế chờ lệnh.Bỗng đám đông dạt ra 2 bên như 1 làn sống -Phụ hoàng...-cô gái yếu ớt gọi. -Di Nhi...con làm ta thất vọng quá -Phụ hoàng-cô gái quỳ xuống,nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mìnnhcon xin lỗi người -Con mau đứng dậy cho ta -Con-cô gái lặng lẽ nhìn người đàn ông.đôi mắt cô khô khốc -Người đâu...-người đàn ông hất đầu ra ám hiệu -Đừng...-co gái lắc đầu,dang 2 tay ra ngăn cản -Con còn bảo vệ hắn sao?-ngừoi đàn ông hằb giọng-Di Nhi..con làm mất hết cả thể
  4. diện của thiên đình rồi -vâng...con gái biết mình đã gây ra tội không thể bù đắp.Phụ hoàng...con gái muốn rời khỏi đây -Rời khỏi đây?Hồ đồ....con nghĩ mình sẽ tránh được sự dám sát của thiên đình sao? -Không...côn...con muốn xuống trần gian,,, -Cái gì?-ông ta quát lớn- Giao thừa...Long chẳng còn ở bên Quan....ngày xưa cũng thế...nhưng bây giờ trong Quan lại co cảm giác khác ngày xuă.Có phải là do Quan lớn rồi không? Con gái bất hiếu.không thể chăm sóc phụ hoàng,mẫu hoàng.Con gái đã làm cho phụ hòang,mẫu hậu phải phiền lòng. -Con đúng là đồ bất hiếu,con đúng là đồ bất hiếu.Đã biết là phụ hoàng và mẫu hậu sẽ phiền lòng mà sao con vẫn làm? -Nhưng tại sao lại là chàng?-cô gái gào lên. -Vậy thì con hãy hỏi tại sao hắn là yêu quái ?-người đàn ông đay nghiến. -Người kì thị chàng sao?Chàng đã cải tà quy chính rồi mà. -Cải tà quy chính thì sao?Hắn vẫn mang trong người dòng máu của yêu quái mà thôi-giọng người đàn ông mỉa mai. Chàng trai đứng lặng nhìn cô gái. -Con luôn mong mình chỉ là 1 người bình thương.Làm con gái của 1 người bình thường.Nhưng sự thật thì hoàn toàn đi ngược lại mong muốn của con-cô gái đứng dậy,nắm lấy tay chàng trai. -Con dám bỏ xuống trần gin thì đưng bao giờ quay về đây nhìn mặt ta,nhìn mặt mẫu hậu con nứa-giọng người đàn ông đầy thách thức -Con còn có cơ hội đó nữa sao?-cô gái cười nhạt-chọn lối đi này là do người ép con Làn khói trắng của buổi sớm mai cũng chẳng thể cầm chân cô gái.Thiên đình đẹp đẽ cũng chẳng thể níu chân,kí ức.....có lẽ sẽ phải quên đi.Cổng trời mở rrộng.Ánh nắng mặt trời tỏa ra rực rỡ,chiếu rọi vô số tia sáng ấm áp màu vàng nhạt tựa như chùm pha lê trắng.Xiêm y trắng bay lất phất trong gió tạo thành dải lụa mềm mại.Gió quất vàop mặt đau điếng,hơi thở có phần gấp gáp.Cảm giác như trái tim đang muốpn vỡ vụn ra làm trăm mảnh -Các ngươi còn đứng đó làm gì?Mau đuổi theo cho ta.Kẻ nào xách đầu Thừa Gia Kiệt về đây ta sẽ trọng thưởng.nhược bằng không thì tự tha đầu mình về-người đàn ông quát lớn,đám quân lính liền y lệnh,tức tốc xuống trần gian. -các ngươi tìm kĩ cho ta.Sang ben kia thử xem....ngươi..ngươi....ngươi sang bên
  5. này tìm...còn các ngươi theo ta -Bẩm nhị lang tướng quân...bên này tìm kĩ rồi mà không thấy ạ -Không thấy là không thấy thế nào>Không thấy cũng phải tìm....Tìm kĩvào cho rta...dù có phải đào 5 tấc đát thì cũng phải quyết tìn cho bằng được.Nếu không chúng ta đều phỉa làm mồi cho linh cẩu đấy. -Rõ... -"em họ ơi là em họ.Làm công chuáthì không chịu yên phận đi,giờ lại hại anh họ em thê thảm như thế này đây"-vị tướng quân lẩm bẩm 1 mình-nuôi quân 3 năm,dụng quân 1 giở...các ngươi phải tỏ rõ mình là người có ích.Đưng để thiên đình phải tốn cơm nuôi các ngươi.Hiểu chưa? .................... -Khả Di...nàng không sao chứ? -Thiếp không sao....-cô gái lắc đầu,ôm bụng-còn chàng -Ta không sao... Thời gian cứ trôi như thoi đưa..đứa con của họ cũng chào đời trong niềm vui mừng của ba mẹ.Cô bé từ lúc sinh ra đã biết cười.Cô có cái tên giống nhưu chính giá trị của mình trong lòng ba mẹ.Gia Bảo...Gia Bảo...Thừa Gia bảo. Tóc mái cắt bằng,phía sau buộc đuôi ngụă.chiếc áo sơ mi trắng,ống tay lửng..có thắt nơ.Gia Bảo mỉm cười trước gương.Tự hài lòng với bản thân....Nhu thế đã đủ để gêy ấn tượng với mọi người trong buổi học đầu tiên...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2