Đêm Noel
Tiết cui thu tri se lnh, Noel ch my chc li v nữa. Trên đường lái xe đi làm, tôi
nhìn thy cmà tôi tng có dịp thăm hỏi. Tôi biết c đang trên đường đi lượm lon.
Bóng c nh, ly bẩy, càng như bị chèn nghn tht quặn hơn bởi chiếc khăn mỏ qu qun
cht lấy đầu. Nhìn c bước đi, cái túi vi lắc lư trên lưng như cái mai rùa lng lo, tôi mi
lòng, thèm được dừng xe thăm hỏi c. Vi s tr gi đến s, tôi không th ngng li,
nhưng suốt ngày m y c nghĩ mãi đến c. C giống như mẹ tôi ngày nào.
- Ly v đi cháu ạ
Mt ln c bo tôi thế, mc dù tôi và c chng bao gi biết nhau. Ln khác thì c nói:
- Thôi anh . Bác không ly tin của anh đâu. Anh chịu khó nghe li bác ly v đi.
Biết c không mun nhn, có ln tôi trút cho c my cái lon, trông c tht vui:
- . Anh cho bác xin. Mà này… Nh mà lo chuyn v con đi…
Ban đầu nhng câu nhc nh ca c làm tôi ngạc nhiên, nhưng nghe mãi ri quen. Có th
một người con giai ca c không ly v. C gn đất xa tri nên mi lo lng nhp tâm n
thế. Để c vui,ln c chưa kịp nhắc, tôi đã ha trước:
- Qua năm sau cháu s ly v.
- Anh độc nói điêu l mồm thôi. Năm ngoái anh cũng bảo bác như thế.C mng tôi.
Ging nửa như lẫy, nửa như thương, nghe mà thấy lòng mình bng nhiên ngùi hn li. C
ln rồi. Năm ngoái tôi chưa dn v khu này.
Có hôm tôi nhìn thy c đu người, cắm đầu chổng ngược moi trong thùng rác bng nha
để nht mấy cái lon. Đôi chân c đi đôi giày vải nh xíu đạp vy. V lng cng chiếc n
chiếc kia. Đôi chân huơ huơ trên không như con còng b đứa tr va moi ra t mt hc
bùn. Thùng rác bng nha bng ng knh. C ngã lăn theo. Người c nhoài bệt, cái khăn
m qu s tung, xch xếch. C đứng dy, sa li áo sng, chít lại cái khăn, trông cụ xc
xệch như vừa tri qua một cơn lốc tng thn.
Tôi cho xe lao nhanh đi. Tri sm. Gió lng. Ca xe quay kín. Thế mà t nhiên hai tròng
mt tôi vn thy cộm như bị bi thi. Tôi không mun c xu h. Mà cũng có th tôi
đang tự xoa du s cn rứt lương tâm của mình bng nhng li bin bch tinh vi:
- C s ch vic gì đâu. Nhất là đây chng phi lần đầu tiên c ngã như thế.
Có hôm tôi không thy c đi nhặt lon. À. Hôm nay không phi th Năm. Người đi nhặt
lon nhôm như cụ phi thc dậy và đi từ sm, không thì xe thu gom ca s rác Thành ph
s đến trước.
Bữa đó th Năm không nhìn thy c tôi bng thy lo lo. Có khi nào c b tai nn cũng
nên… Mà thôi đừng nghĩ quẩn như thế. Hôm nay c ch đau chân nghỉ tm… Mong
mi chuyn ch có thế. Mai kia c li khỏi đau chân, cụ lại đi nhặt lon…
Ri bng nhiên tôi thy mình tht nghch lý. Mt s mâu thun khó cân bng. Tôi không
mun nhìn thy c đi nhặt lon, vì có những hôm ướt át, có hôm rt lnh. Mi sáng th
Năm khi sở rác cho xe đi thu gom rác, tôi lại nhìn thy bóng dáng ca c, bóng dáng ca
m tôi xưa. Tôi muốn c đừng đi nhặt lon nữa. Nhưng hôm nay không thấy c, tôi li
mong, gc c khe mãi, c đi nhặt lon mãi… Như tôi mong mẹ tôi xưa s mãi mãi
khe mạnh như thế.
Tiết tri vn grét. Có ngày vào buổi đêm mưa nhẹ, sáng ra đường đóng giá. Tôi lái xe
đi làm cảm thấy đường trơn tuột như xoa mỡ, tay lái sàng bánh, kêu nghiến đường. Tôi lo
rng c vn tiếc r tng cái lon. Và ri c s li tp tểnh đi trên con đường m mt. T
nhiên tôi thy oán trách những đứa con ca c. Tôi thy h vô tâm, bt hiếu. Ri tôi nghĩ
c bạc phước. Và ri tôi t an i chính mình: Thôi đừng suy nghĩ nữa. Đèn nhà ai ny
rạng. Cơm nhà ai người nấy ăn. Tôi là cái th quái gì để ri t nhiên đi moi trong ruột
tượng lòng trc n ca mình vài đồng bạc thương cảm để mua v chút nõn xót na vi.
Tôi không nuôi c được mt bữa cơm; thế thì vic quái gì liên can đến tôi kia cơ chứ.
Mình s ghé thăm cụ. Và tôi đã quyết định vy.
Tôi quyết định L Noel tôi s thăm cụ. Tôi cho rng mình có được cái quyn ấy. Hơn na
tôi va mi biết thng bn thân ca tôi (gi là thân vì chúng tôi hc vi nhau my lp ti
trường Đại Hc Cộng Đồng nhiều năm về trước). Hin nó sng chung vi c. Nó dn vô
share phòng vi v chng một người h xa ca c. Tôi vin c ấy để ghé thăm cụ nhân
th.
- Anh ly v ngay đi nhé… - Gp tôi, c vi nói ngay câu y.
- Cháu s ly. – Tôi mỉm cười.
- Ly… ly… ly… Các anh ch biết nói “ly v” cái l mm. – C li mng yêu tôi.
Bui tối hôm đó, đêm Noel, tôi đem lại mt chai Johnny Walker (Red Label) li nhà
thng bn. V chồng người ch nhà đã đi xuyên bang qua New Orlean ăn lễ. Nhà bây gi
ch còn hai thằng độc thân và mt bà c (vì gin con cháu mà quyết định dn ra riêng).
C ba đều không ăn nhập h hàng huyết thng, ct li vi nhau bng nhân duyên ca mot
đêm l Noel.
Câu chuyn dần dà được k ra: C chung vi một đôi vợ chng n không mt tiền. Đi
ngược li c s trông tr cho anh ch y. H nấu cơm và giặt giũ. Còn c, c ch ng vi
hai đứa tr và trông chúng để cha m đi làm móng tay vào ban ngày. Thnh thong h
giúi vào tay c trăm bạc ăn quà. Mỗi sáng sm c thc dậy đi nhặt lon. Một người đàn
ông Lào (v chết sm) sng gần đấy đã nhn ch lon nhôm đi bán giúp cụ. Đó là tt c
nhng gì thng bn tôi k li. Thng này xem ra kt m các chuyn ca người khác.
Cũng phải thế thôi,là dân bán bo hiểm, thường thì trên đầu phi có hai cái ming,
bn con mt và bn l tai. Thì ra c đã ln. C c nhc nó ly v, gp tôi, c tin th
nhc luôn.
Rượu khui ra. Đèn vặn m. Nhc m kh vừa đ nghe. Không k đêm Noel bỗng nhiên
m áp l thường. Tôi có cảm giác như tôi được gn bên m. Tôi rót mi c mt cc. C
ngi thấy mùi rượu hăng hăng, nhoẻn cười, mng yêu tôi: Chừng nào rượu đám cưới ca
anh bác mi ung. Nói vy, c vẫn đón ly cốc rượu. Nhìn c, tôi cht héo ht cõi lòng.
Trông c sao mà ging m tôi xưa đến thế. Nht là tia nhìn m áp:
- Ghè cho mt cái v tan mt bây gi. – M thường mắng yêu tôi như thế.