
Đi về phía bình yên

Em bảo anh: rồi tình yêu nào cũng hết thời nông nổi, hết thời đắm chìm trong
những nồng nàn yêu thương và khát khao bên nhau từng giây từng phút.
Em bảo anh: yêu em vừa thôi anh, yêu nhiều quá lỡ trái tim anh không còn chỗ
chứa, rất nhanh thôi, anh sẽ hết yêu em thì sao?
Em bảo anh: lo cho em vừa thôi anh, mong muốn ở bên em ít thôi anh, để chỗ cho
khoảng trời riêng của anh, không lỡ mai này, anh thấy tình yêu của chúng mình
chật hẹp.
Em bảo anh: chúng mình để tình yêu đi về phía bình yên đi anh, em sợ tình yêu
như đồ thị hình sin, lên càng cao thì xuống càng thấp…
Nhưng em à, phía nào là phía bình yên???

Có phải là nơi anh yêu em không còn nồng nàn như lúc trước, không còn tin nhắn
anh chúc em ngày an lành mỗi sáng mai thức giấc và đêm bình yên trước khi em
chìm vào giấc ngủ?
Có phải là nơi anh không còn nhớ em nhiều như lúc trước, không còn những tin
nhắn kiểu: “Anh nhớ em lắm, em à” dù chúng ta xa nhau chưa đầy 24 tiếng?
Có phải là nơi anh không còn quan tâm em nhiều như lúc trước, không còn nhắn
tin mỗi ngày hỏi em hôm nay ngủ ngon không, ăn được nhiều không, mặc có đủ
ấm không dù cho câu trả lời ngày nào cũng gần giống nhau như thế?
Có phải là nơi anh sẽ không còn mong muốn ở bên em cả ngày dù sự thực chỉ là
vài tiếng? Thời gian đó, em muốn anh cặm cụi bên bàn máy, bù khú bạn bè hay
lang thang quán xá?
Có phải là nơi, mà mỗi tuần chúng mình chỉ gặp nhau một hai lần, nói dăm ba câu
chuyện, rồi lại trở về với những lo toan cuộc sống thường ngày, tự hài lòng với
những gì mình có và coi tình yêu là bình yên vì không còn thời gian cho giận hờn
cãi vã? Em sẽ không còn lo một ngày trái tim anh hết chỗ chứa tình yêu hay anh
hết khao khát bên em như hiện tại. Cũng không còn nỗi sợ khi em là cả khoảng trời
riêng của anh, vắng em, anh sẽ lẻ loi biết bao trong cái khoảng trời không em đấy?

Đó có phải là phía bình yên mà em muốn tình yêu của chúng mình hướng tới?
Em à,
Với anh, không nơi nào trái tim anh được bình yên hơn khi bên em, được gặp em
dù chỉ vài phút mỗi ngày. Để biết em mỗi phút, mỗi giây có được an nhiên, vui vẻ.
Để biết một đêm trôi đi của em có được trọn vẹn giấc nồng, mỗi ngày trôi đi của
em có được hài lòng như em mong đợi.
Với anh, không nơi nào trái tim anh được bình yên hơn khi bên em, được nấu cho
em ăn hay thưởng thức những món tự tay em nấu – những món ăn anh không sao
bắt chước hương vị vì em đã bí mật thêm tình yêu vào công thức. Và anh thì lúc
nào cũng sẵn sàng làm phụ bếp cho em, chỉ để bên em, được nhìn em đứng đó, tỉ
mẩn chuẩn bị, xào xào nấu nấu, thêm thêm nếm nếm rồi nở nụ cười hài lòng. Dù
em có kêu anh làm vướng tay em vì cứ đứng sau ôm em nhìn em nấu, thì anh cũng
không buông tay ra đâu. Nếu là đàn ông em sẽ hiểu, không có giây phút nào lại ấm
áp hạnh phúc hơn giây phút này.
Cũng chẳng điều gì khiến trái tim anh bình yên hơn khi biết em vẫn ở đâu đó
không quá xa anh. Người ta bảo khi yêu nhau bên nhau nhiều dễ chán, anh không
biết bao nhiêu mới được gọi là nhiều, chỉ biết thời gian bên em dường như biết
chạy và anh ngày qua ngày lại muốn bên em nhiều hơn.

Đừng lo em nhé rằng con tim anh sẽ không đủ chỗ chứa. Ừ thì rằng trái tim anh
chẳng to hơn trái tim người khác, nhưng yêu thương mà nó dung nạp là vô hạn.
Như không khí ấy em ạ, thở mỗi ngày mà có thấy thừa đâu. Yêu thương của anh
dành cho em cũng vậy, cho đi, nhận lại, mỗi ngày thêm một ít chăm lo, thêm một ít
nụ cười, thêm một ít nhớ nhung, thêm một ít hạnh phúc, thế đâu phải quá nhiều,
em nhỉ? Mà nếu em thấy vậy vẫn nhiều quá, thì thay vì nói : “anh yêu em nhiều
hơn ngày hôm qua”, anh sẽ nói: “anh yêu em ít hơn ngày mai”, em hài lòng rồi
nhé?

