
Đuổi bắt tình yêu

Tình yêu đâu phải chỉ là chuyện của một người. Vẫn có những mối nối một
chiều, vẫn có những sự khổ đau riêng biệt...
Đôi lúc, sự buông bỏ cũng chỉ bởi vì chưa sẵn sàng…
Diệu Linh quay ngoắt về phía Thủy, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, như thể chuyện
Thủy vừa kể là một câu chuyện hoang đường nhất thế giới.
- Mày nói thật chứ? Mày nhận lời Hưng rồi? Nhưng tại sao?
- Tại sao là tại sao?
- Rõ ràng mày vẫn đang thích Nam cơ mà?
- Ừ, nhưng tao bỏ cuộc rồi.

- Có lý nào không chứ!
- Bởi vì mệt rồi, quá mệt rồi, nên không muốn tiếp tục nữa, cậu ấy vẫn chỉ thích
một người khác…
- Kể cả như thế cũng không nên tìm Hưng thay thế chứ!
- Không phải, tao đang muốn tập chấp nhận sự thật thôi!
- Sự thật? Sự thật gì?
- Sự thật là tao với Nam là không thể, tao chỉ có thể bắt đầu với người khác, tao
phải từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ.
- Mày đúng là hết thuốc chữa!

Nam tựa nhẹ lưng vào lan can bên ngoài hành lang lớp học, nheo mắt nhìn khoảng
mây trôi lờ đờ trên nền trời xám xịt. Rõ ràng là nặng nề như vậy vẫn không chịu
tha cho mưa xuống, cũng giống cậu, dẫu biết rằng tình cảm của mình không có kết
quả, vẫn gượng ép bấu víu.
Nhiều khi cố chấp níu kéo không phải vì vẫn còn sức để níu kéo, mà bởi vì không
thể tìm ra sự can đảm để buông tay.
Nhớ lại cuộc đối thoại với Thủy cách đây vài phút, trán cậu đột nhiên nhăn lại, đôi
mắt bất giác khép hờ. Bọn họ cuối cùng vẫn chỉ là những kẻ đáng thương, không
thể có hạnh phúc, cũng chẳng dám đôi co với tình cảm. Chỉ biết dằn vặt đối
phương bởi những suy nghĩ chứa đầy mâu thuẫn, mà rốt cuộc thì ai cũng đã bị tổn
thương.
- Nam, có lẽ tớ sẽ thử buông tay với cậu!
- Cậu làm như thế là đúng, tớ không đáng để cậu phải khổ sở.

- Từ bỏ cũng là một việc quá khó khăn… nhưng tớ nhất định sẽ làm được. Không
biết là đúng hay sai, nhưng sẽ là tốt nhất với tớ, lúc này!
- …
- Tạm biệt, Nam!
Câu nói cuối cùng của Thủy xoáy sây vào tận trong tim Nam, quá khứ và hiện tại
đảo lộn cho nhau, xoắn xít lại thành một mớ hỗn độn. Những gì đã trải qua đã
không còn nhớ rõ, chỉ biết rằng, yêu là tự chuốc lấy khổ đau. Chỉ vì chọn sai đối
tượng yêu mà trở nên bất hạnh, tất lẽ, việc quay đầu cũng là quá khó.
“Mong là cậu ấy làm được, đừng như mình!”
Nam nói rất nhẹ cùng với nụ cười ảm đạm bước vào không gian lắng đọng. Âm
thanh ồn ào nhanh chóng nuốt chửng nó, như hạt cát bay biến không một vết tích

