
Giá em cao thêm một tấc,
em sẽ xinh thật xinh…
1. Anh à, giá cao thêm một tấc, em sẽ có được một đôi chân thon dài miên
man để diện quần đùi váy ngắn tung tăng cho thiên hạ phải trầm trồ, anh nhỉ!
Giá em cao thêm một tấc, em sẽ có thể kết bạn thường xuyên hơn với những
đôi giày búp bê, dép lê, giày đế bệt mỗi khi đi dạo phố hoặc thỉnh thoảng đi
làm. Không cần đến những đôi cao gót tám chín phân, cũng không còn cảnh
đêm về em phải xoa bóp bàn chân tê nhức và luôn lo lắng khi đọc những tờ
báo nói về các hiểm họa có thể gặp phải nếu mang giày cao gót thường
xuyên.
Giá em cao thêm một tấc, em sẽ không phải ngậm ngùi chịu cảnh lọt thỏm
mỗi lần chen lấn trên xe bus hay tranh nhau mua hàng giảm giá tại siêu thị.
Giá em cao thêm một tấc, em sẽ dễ dàng hơn khi rà chân cho xe máy len lỏi
ra khỏi đám kẹt xe kéo dài hàng mấy kilomet. Khi qua những đoạn ghập
ghềnh, ngổn ngang đất đá của các bác đào lô cốt để lại hoặc những quãng
ngập nước mùa mưa, em không phải phập phồng lo lắng gặp phải mấy ổ voi
ổ gà hoặc mấy cái rãnh trươn trượt, nếu loay hoay chống chân không kịp, cả
người lẫn xe lại đổ kềnh ra đường.
Giá em cao thêm một tấc, sẽ không còn cảnh anh cười sằng sặc và trêu em là
con ếch ộp mỗi khi tưởng tượng ra cảnh em mang thai sau này. Lúc ấy, em
sẽ tha hồ diện áo đầm các loại, trông em xinh chẳng kém mấy cô người mẫu
chân dài quảng cáo đầm bầu. Anh hết mà chê bụng to – chân ngắn nhé!

Giá em cao thêm một tấc, em sẽ cao đến mang tai anh. Chúng mình sẽ là
một cặp thật đẹp đôi. Em sẽ không phải rướn chân và anh cũng không phải
khom lưng khi hôn nhau. Chẳng còn “nụ hôn rã rời” như chúng mình vẫn
đùa, anh nhỉ!
Giá em cao thêm một tấc, em sẽ xinh thật xinh…
2. “Ta có thể cho ngươi cao thêm một tấc, đổi lại, ngươi phải cho ta một
thứ.”
“Bà muốn thứ gì? Sức khỏe, giọng nói, trí thông minh, tài hội họa, sự lãng
mạn, óc sáng tạo, khả năng nắm bắt tâm lí?”
“Không, ta cần chi mấy thứ đó. Thứ ta lấy trước giờ ngươi và nhiều người
vốn chẳng để ý nên nó mất đi cũng khó lòng nhận ra.”
“Có thứ như vậy sao? Nếu không còn nó, cuộc sống của tôi có bị ảnh hưởng
nhiều không?”
“Ngươi yên tâm đi. Ta cũng không ác nghiệt như thiên hạ thường thêu dệt
nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Ta chỉ muốn mượn thứ đó một thời gian
thôi. Khi nào ngươi hối hận về quyết định của mình, ngươi có thể đến gặp ta
để xin trở về như trước kia.”
“Thật vậy sao?”
“Tất nhiên, với một điều kiện: muốn ta trả lại thì ngươi phải nói cho ta biết
ta đã lấy gì của ngươi.”
“Nếu tôi không nói được?”
“Thì ngươi sẽ mãi mãi mất nó. Nhớ đấy, nếu không có câu trả lời thì đừng
bao giờ đến cầu xin ta trả lại.”
3. (Trích blog của một chàng trai đang yêu)
Ngày…tháng…năm…
Người yêu của mình, cô ấy dạo này làm sao ấy!
Không còn cảm giác cô ấy bé nhỏ cần mình chở che nữa. Cô ấy thích tách

khỏi mình, rồi tung tăng váy ngắn quần đùi cho thiên hạ ngắm nghía. Cô ấy
đâu biết, mấy đứa trêu ghẹo cô ấy trong đầu chúng chẳng tốt đẹp gì. Giá như
cô ấy nghe được lời chúng nói với nhau: “Chà, chân dài tới nách nhìn ngon
quá!”
Hồi trước, mình luôn hãnh diện và tràn đầy trách nhiệm khi đi cùng cô ấy.
Mỗi lần sang đường, mình đều dang tay che cho cô ấy. Mỗi lần chen chúc
vào chỗ đông người, cô ấy lại đẩy mình lên trước để mở đường, rồi cô ấy
nép vào lưng mình, tay nắm chặt tay mình. Nhìn cô ấy thương lắm! Mình chỉ
muốn cả cuộc đời này được đưa lưng che chở cho cô ấy, được nắm chặt tay
cô ấy trong tay mình. Mình nhớ bàn tay nhỏ bé, mềm mại và ấm áp của cô
ấy!
Ngày…tháng…năm…
Đưa cô ấy về nhà ăn cơm. Như mọi lần, cô ấy lăng xăng vào bếp phụ mẹ
mình làm bữa. Chẳng biết do thả rông tâm trí hay không mà lần này, cô ấy
cho cả nhà ăn món trứng kho và món rau hầm, híc. Cốc cà phê cô ấy pha
cũng không ngon như trước. Mình nhớ vị cà phê ấy quá, vị đắng ngọt, béo
ngậy và thơm phức được hòa quyện bởi cà phê và sữa. Mình đã nói sao nhỉ?
À, vì cốc cà phê của cô ấy, mình sẵn sàng dầm mưa và phóng xe cả một
quãng đường dài để đến kịp trước khi cà phê nguội.
Ngày…tháng…năm…
Chiều nay hai đứa gặp một chú bé con chạy xe đạp bị ngã, đầu gối chảy máu
khá nhiều. Người yêu thấy vậy vội kiếm bông băng giúp chú ta cầm máu. Cô
ấy làm hơi mạnh tay nên vết thương của chú bé bị rách, chú đau quá, khóc
toáng lên, dỗ mãi mới nín. Lúc ấy mình cũng hơi bất ngờ, không nghĩ cô ấy
lại vụng thế. Cô ấy có vẻ buồn lắm. Thôi, em đừng tự trách mình nữa. Em có
ý giúp chú ta, chẳng qua em thiếu khéo léo một chút thôi. Xét cho cùng em
có ý tốt mà!

