
Già kén…
1. Như thường lệ, chúng tôi ngồi bên nhau chiều cuối tuần ngắm mặt trời rơi
trong một quán nước rất thơ mộng ven hồ. Đôi khi chẳng nói với nhau được
nửa câu,chỉ nhìn nhau, nắm tay nhau và hiểu tất cả những gì muốn nói.
Nhưng hôm nay Nguyên như có điều gì đó không yên, trông anh bồn chồn,
đôi lúc liếc nhanh vào đồng hồ. Tôi hỏi anh bằng một ánh nhìn, anh lắc đầu,
nắm tay tôi lắc lắc như trấn an không có việc gì… Điện thọai Nguyên reo,
liếc tôi thật nhanh, anh lưỡng lự, rồi miễn cưỡng bấm nghe khi tiếng chuông
nhạc có vẻ thôi thúc. Không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy anh cau mày
nói như gắt: “Đang họp! Tí nữa về! Đi một mình không được à.”. Rồi tắt
máy. Chẳng cần hỏi, tôi cũng rõ ai gọi anh, tiếng nhạc tín hiệu chuông điện
thọai đã khai báo nguồn gốc. Có lẽ vợ anh muốn anh về sớm đưa đi dạo phố,
một chiều thứ bảy đẹp như thế này, và cần phải chứng tỏ cho mọi người
thấy cái vẻ hạnh phúc của gia đình họ, tại sao lại phải ở nhà… Một cái đầu

kim bé xíu, nhòn nhọn đâm vàp tôi. Tôi vội nói vì chỉ sợ nếu Nguyên mở
miệng tôi sẽ khóc mất: “Mình về sớm đi anh, em hơi mệt”. Hình như chỉ chờ
có vậy, Nguyên gật đầu, đứng lên gọi tính tiền, rồi ra lấy xe, cái dùng dằng
muốn níu thời gian như mọi lần biến đâu. Cái đầu kim ngóay vào tôi. Tôi
cay đắng nuốt thầm một giọt mặn môi.
Tôi chưa được gặp mặt vợ anh, và cũng không mong gặp làm gì. Quen nhau,
yêu nhau đến gần năm, anh mới đưa tôi xem một tấm ảnh, cól ẽ luôn để sẵn
trong ví anh, chỉ chờ dịp là lấy ra. Aûnh chụp ba người chụm đầu vào nhau
hạnh phúc lắm: Anh – vợ và con gái. Tôi không nhìn anh và cô con gái 5
tuổi giống anh như lột, mà tò mòmột cách chăm chú, có phần xét nét rất đàn
bà vào gương mặt vợ anh. Đó là một người đàn bà gương mặt thô, trang
điểm lòe lọet xanh đỏ và đậm nét, nét mặt hơi sệ do nụ cười thỏa mãn kéo
hai con mắt như hai vệt chì xanh lè, ăn mặc cũng màu mè không kém, trái
ngược với sự nền nã lịch sự của anh. Tôi thầm so sánh với mình… tất cả tôi
đều hơn hẳn, nhưng tôi lại không được ở vị trí đó, như người đàn bà vợ anh.
Trả lại Nguyên tấm ảnh, tôi im lặng với bao giằng xé… Anh cũng không nói
gì, lẳng lặng cất vào ví. Ở địa vị tôi và anh, im lặng có lẽ đỡ buồn lòng nhau
và dễ chịu hơn trong hòan cảnh trớ trêu này.
Đến gần con đường rẽ vào nhà tôi. Nguyên dừng xe, thả tôi xuống, nhìn vội
xung quanh, rồi cẩn thận phớt nhẹ cái hôn lên tóc tôi, thầm thì: “Hãy thông
cảm cho anh, chúc em vui”. Tôi nén một tiếng thở dài, cố nặn ra nụ cười để
cuộc chia tay nhẹ nhõm. Anh rồ ga cho xe chạy vụt đi, còn tôi ứa nước mắt
đi về nhà. Vào đến phòng, vẫn quay quắt câu hỏi, mà bao lần tự hỏi, tại sao
không chấm dứt cho xong, đỡ đau khổ, day dứt… Nguyên không hề dấu
diếm rằng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ con gái, cho dù anh không còn yêu vợ
nữa.

Tôi với Nguyên, nói thơ mộng là mối tình tuyệt vời, nhưng xét thẳng ra, là
sự vụng trộm của hai kẻ đang giỡn với đạo đức và lương tâm mà cho đến
thế kỷ 21 này vẫn chưa được người Việt Nam chấp nhận và tha thứ. Tôi
luôn mềm lòng mỗi khi Nguyên tha thiết: “Anh yêu em… Anh không thể
thiếu tình yêu của em… Anh đã phải sống trong sự cầm tù của gia đình…
Em mà bỏ anh thì anh mất tất cả… Anh cần có em…”. Và tôi lại gục đầu
vào anh khóc… để khi đêm về, ngấm ngầm nỗi đau lẻ loi một mình… cũng
như âm thầm rơi nước mắt như chiều nay.
2. Ngày tôi sinh ra, bố đã mượn một ông thầy tử vi người Hoa rất uyên bác
về lý số, kinh dịch xin cho một lá số. Ông thầy nói với bố tôi, có con gái quý
tướng, không bao giờ cực thân, lớn lên có mệnh phu nhân sang trọng quyền
lực được chồng yêu quý, thông minh, xinh đẹp, làm nên phú quý cho gia
đình… Thế mà bây giờ, bạn bè cùng lứa ai cũng yên ấm đàng hòang. Còn tôi
loanh quanh mãi với một mối tình không lối thóat, lại còn phải hò hẹn lén lút
dấu diếm, danh không chính, ngôn không thuận. Xung quanh tôi bao người
đàn bà kém hơn là thế mà họ có được hạnh phúc, tôi ghen với họ. Đàn ông
bao người, sao tôi cứ phải gặp những kẻ không thể gắn kết được.
3. Mối tình đầu là Giang. Anh hiền như cục bột. Suốt ngày chẳng hé được
một câu, chúi mũi vào sách vở. Bốn năm học đại học, chúng tôi yêu nhau
hồn nhiên như trẻ con, ngây ngô, dễ thương… Bạn bè cùng khoa lấy tôi và
Giang làm đầu đề cho chuyện tình yêu sinh viên như một tấm gương chung
thủy, trong sáng, lành mạnh, cùng giúp nhau học hành tử tế. Ngày ra trường,
chưa kịp trấn tĩnh để chuẩn bị vào đời, bước sang giai đọan làm người lớn,
Giang đột nhiên: “Chúng mình đám cưới nhé!” . Tôi tưởng anh nói đùa như
hàng trăm lần đùa như thế thời đi học. Tôi cười và không nói gì, đến khi
Giang khẩn thiết: “Mình làm đám cưới nhỏ thôi. Chưa có việc thì xin việc

sau…”. Tôi ngạc nhiên và cãi lại: “Thế cươi xong em và anh vẫn nhà ai nấy
ở, cơm cha mẹ ai người ấy ăn. Anh không cần đám cưới lớn, nhưng em cần,
cha mẹ em cần, con gái duy nhất cưới chồng, chứ đâu phải theo không…”.
Mấy lần cãi nhau sau đó, tòan vớ vẩn trẻ con… Sau cùng lấy cớ tôi chưa
được trưởng thành, việc làm chưa ổn định, chưa muốn phải xa cha mẹ đi lấy
chồng. Tôi chia tay mối tình đầu. Tình yêu học trò nên buồn thóang chốc rồi
cũng mau quên.
Đi làm được ít năm, tôi quen Lâm. Anh vui vẻ, cởi mở, hài hước. Anh yêu
tôi cứ như tôi được sinh ra là để cho anh, không suy tư, không băn khoăn và
cũng không cần tìm hiểu xem tôi muốn gì, thích gì, cần gì. Gặp nhau, hẹn hò
đi chơi, đi ăn, đi xem ca nhạc, anh lôi tôi đi khắp nơi, khoe tôi với bạn bè
anh như một “chiến lợi phẩm tuyệt hảo xinh xắn”, anh thường nói vậy với
mọi người. Đi với anh mãi, tôi đâm chán và sốt ruột. Mẹ tôi hình như còn
sốt ruột hơn. Anh chưa khi nào đề cập đến chuyện cưới xin. Tôi khéo léo gợi
ý anh về dự định tương lai, anh nhăn mặt: “Em còn trẻ quá, đợi thêm vài
năm nữa cho em đủ lớn, yêu nhau thế này không thích hơn sao… vội gì”.
Tôi nước mắt vòng quanh, ấm ức. Tôi đã 25 tuổi, được lãnh đạo cơ quan và
bạn bè đồng nghiệp tín nhiệm cử giữ một vị trí giao dịch với bao khách hàng
quan trọng… Nhiều lần như thế, tôi nghi ngờ, tìm hiểu và vỡ ra một điều:
Anh chỉ thích vui chơi như một cái mốt, có bên cạnh mình một cô gái xinh
xinh để hãnh diện với bạn bè. Tôi dã giận dữ “Anh có thật yêu em không?”.
Anh cố giải thích với muôn ngàn lý do, nhưng tôi biết anh sợ trách nhiệm
khi phải làm chủ một gia đình, anh sợ ràng buộc, anh chỉ thích vui vẻ vô
tư… Còn lấy tôi làm vợ. Anh lo không thể làm tốt vị trí người chồng. Tôi
chủ động bỏ anh. Không luyến tiếc. Chấm dứt một cuộc tình không buồn,
không đau khổ.

Tiếp theo là mối tình với Quang. Anh đẹp, hào hoa, phong nhã, lắm tài. Ở
anh tóat ra sự lịch thiệp ngọt ngào quyến rũ. Được là người yêu của anh, tôi
thấy hãnh diện và có ý kiêu hãnh với cả một đám con gái luôn bu xung
quanh anh, mà trong số đó có người xinh đẹp giỏi giang hơn tôi. Anh quá
đẹp, quá giỏi, lại luôn lịch sự với mọi người. Có lẽ vì thế mà nhiều lần anh
từ chối thẳng thừng những mời gọi của bao cô gái, song hình như họ vẫn
không chịu buông anh ra. Còn tôi, cứ luôn trong tình trạng căng thẳng, thấp
thỏm, lo lắng. Đến ngày lễ Tình yêu đầu năm, anh hẹn tôi trong một nhà
hàng ăn theo phong cách cổ điển Âu Châu, đẹp,thơ mộng. Cầm tay tôi anh
ngỏ lời, muốn tôi sẽ thuộc về anh, là vợ của anh… Tiếng nhạc nhè nhẹ dịu
dàng, đưa tôi bồng bềnh trong hạnh phúc được yêu thương, nhưng bất chợt
có cái gì bất an cứ chẹn ngang ngực, trái tim tôi đập không đều, mơ hồ lo
lắng. Tôi yêu Quang, và biết anh yêu tôi lắm, nhưng làm vợ anh, tôi phải suy
nghĩ kỹ, bởi khi ấy sự bất an ở trong tôi phải nhân lên mấy lần. Anh nhìn tôi
chờ đợi, còn tôi ngập ngừng nói với anh những băn khoăn, anh cười cho là
tôi suy nghĩ vô lý. Anh hứa anh sẽ không có ai ngòai tôi, anh không bao giờ
để cho các cám dỗ khác ngòai tôi. Nhưng tôi nhớ lại những gì mình được
biết, kinh nghiệm của bao người đàn bà đi trứơc, có chồng đẹp, chồng
giỏi, dễ bị người khác bao vây quyến rũ mất chồng. Tôi cũng đã bao lần
chứng kiến, ngay cả khi tôi đang đi bên anh, anh giới thiệu là người yêu của
anh, nhưng vẫn có vài người ngang nhiên lôi kéo, mời mọc, rủ rê anh đi chơi
với họ, rồi bao cuộc điện thọai kêu réo… Anh không hiểu nỗi lo của tôi, cho
là tôi kiếm cách từ chối anh, tôi kén chọn… Anh giận tôi. Và tôi mất anh.
Tình yêu bay xa. Tôi không buồn lắm, chỉ hơi tiếc. Có lẽ duyên số chưa tới.
Và bởi vì tôi không thích người đàn ông chồng mình, luôn làm tôi hồi hộp
mỗi lần anh bước ra khỏi nhà, không biết khi trở về anh có còn nguyên vẹn
của tôi, hay là anh sẽ đi mãi mãi…?

