Gió m mùa đông (Kì 2)
Nng bng gn nh. Giọng đứa con trai nó yêu mến vô cùng va tht ra
câu mà nó mong ch nhất. Câu nói đó... nó đã ch đợi t rt lâu… rt lâu
ri...
Tri nng nht. Tiết tri lành lnh nhưng bên Sơn thy tht m áp. Nhng
chuyn xy ra va ri dường như cơn ác mng. Sương đng li trên nhng m
lá xanh non, nó đưa mt nhìn quanh, cm thy bình yên l
- Hey!!
- Ơ – nó và Sơn đồng thanh – Khanh…?!
- – Khanh nheo mt cười – Làm gì bt ng thế?
Trong lòng thc mc ti sao Khanh li đây, nhưng nó không hi, ch tr mt nhìn
và cười gượng go. Nghĩ kĩ li hôm qua khóc trước mt Khanh thy ngượng tht.
- Không xe đưa đón nữa hy? – Sơn bp vai Khanh, lém lnh.
- Không. Mt mày à! Lâu lâu mun đi mt mình cho vui. – Khanh nhíu mt.
- . Sao nãy không điện thoi, tao r đi chung luôn? Tao cứ tưởng thiếu gia
nhà mình được xe hơi rước na ch. Haha!
But ming, hi:
- Khanh hc trường này à?
- . hc cách ti mình 2 lớp đấy, nhưng suốt ngày đi xe i nên không
gp thôi. – Sơn tr li, v mt ngc nhiên.
- mnó e dè.
Khanh mm cười nhìn nó, mt n cười tht l, làm không khi ngc nhiên. C
như n ý trong đó vậy. Lát sau, Sơn tm biệt Khanh để vào lp, trước
khi đi, nó thoáng nhìn qua Khanh, cu y nhìn nó, n n cười tht hin…
N cười y c lưu trong m trí sut tiết hc. Cm giác thc mc, mò c vây
quanh trong đầu nó. Hơ… Có khi nào Khanh nói cho Sơn biết v hôm qua nó nghe
được câu chuyn và khóc sướt mưt vi Khanh không nh?! Ôi! Nếu có t nó phi
làm sao đây?!
- Cu nghĩ vu gì thế? – Sơn đưa bàn tay trước mt nó, huơ huơ.
- Đâu! nó git mình, thng tht – Ch là… sáng nay hơi mt thôi.
Sơn ly tay s trán nó, nh nhàng:
- Đừng để b đau nhé. Tớ lo đấy!
- E m ging con bn n trên vang n đây chốn đông người nghen
hai cưng!
Nó xu h, ngượng ngi. Sơn nhìn nó, cười hnh phúc…
Mưa phùn. th dài. Haiz… Mi sáng nng y gi đã mưa. Bu tri trông
âm u, xám xt, làm người ta dcm giác chnh lòng.
- Nng mưa tht thường tht! nó than th.
- Con i cũng thế thôi! Khanh đằng sau nó t bao gi, chêm mt câu m
nó hết c hn.
- Hơ- s ngc nhiên tp 2.
- y như ma y Khanh! Thot n thot hin! Thế lúc gp mày li khó
như gp Tng thng! – Sơn bá vai Khanh, va nói va cười hà hà.
S mt ca Khanh m không yên m chút nào. Len lén nhìn Khanh, nó
mun đưa ra mt hàm ý đng-có-m-ming-v-chuyn-hôm-qua-cho-Sơn-biết,
nhưng chắc nó m không được, Khanh ch cười khi nhìn nó, ri tiếp tc
nói chuyn vi Sơn.
- T v đã nha! Hai cu v cn thn nhé! Không cn tin v đâu. Nhà tớ gn
xt à! nói vi và chy thng, không kịp để cho Sơn gi li. Ch thy k
chu khi Khanh cnh và s mơ mơ h h s rng cu y s i ra chuyn nó khóc
làm nó không bình tĩnh được.