
Gió ấm mùa đông (Kì 2)

Nắng bỗng gợn nhẹ. Giọng đứa con trai mà nó yêu mến vô cùng vừa thốt ra
câu mà nó mong chờ nhất. Câu nói đó... nó đã chờ đợi từ rất lâu… rất lâu
rồi...
Trời nắng nhạt. Tiết trời lành lạnh nhưng ở bên Sơn nó thấy thật ấm áp. Những
chuyện xảy ra vừa rồi dường như là cơn ác mộng. Sương đọng lại trên những vòm
lá xanh non, nó đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy bình yên lạ…
- Hey!!
- Ơ – nó và Sơn đồng thanh – Khanh…?!
- Ừ – Khanh nheo mắt cười – Làm gì bất ngờ thế?
Trong lòng thắc mắc tại sao Khanh lại ở đây, nhưng nó không hỏi, chỉ trố mắt nhìn
và cười gượng gạo. Nghĩ kĩ lại hôm qua khóc trước mặt Khanh thấy ngượng thật.
- Không xe đưa đón nữa hả mày? – Sơn bộp vai Khanh, lém lỉnh.
- Không. Mệt mày à! Lâu lâu muốn đi một mình cho vui. – Khanh nhíu mắt.

- Ừ. Sao nãy không điện thoại, tao rủ đi chung luôn? Tao cứ tưởng thiếu gia
nhà mình được xe hơi rước nữa chứ. Haha!
Buột miệng, nó hỏi:
- Khanh học trường này à?
- Ừ. Nó học cách tụi mình 2 lớp đấy, nhưng suốt ngày đi xe hơi nên không
gặp thôi. – Sơn trả lời, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ừm – nó e dè.
Khanh mỉm cười nhìn nó, một nụ cười thật lạ, làm nó không khỏi ngạc nhiên. Cứ
như có ẩn ý gì trong đó vậy. Lát sau, nó và Sơn tạm biệt Khanh để vào lớp, trước
khi đi, nó thoáng nhìn qua Khanh, cậu ấy nhìn nó, nở nụ cười thật hiền…
Nụ cười ấy cứ lưu trong tâm trí nó suốt tiết học. Cảm giác thắc mắc, tò mò cứ vây
quanh trong đầu nó. Hơ… Có khi nào Khanh nói cho Sơn biết vụ hôm qua nó nghe

được câu chuyện và khóc sướt mướt với Khanh không nhỉ?! Ôi! Nếu có thì nó phải
làm sao đây?!
- Cậu nghĩ vu vơ gì thế? – Sơn đưa bàn tay trước mặt nó, huơ huơ.
- Đâu! – nó giật mình, thảng thốt – Chỉ là… sáng nay hơi mệt thôi.
Sơn lấy tay sờ trán nó, nhẹ nhàng:
- Đừng để bị đau nhé. Tớ lo đấy!
- E hèm – giọng con bạn bàn trên vang lên – đây là chốn đông người nghen
hai cưng!
Nó xấu hổ, ngượng ngiụ. Sơn nhìn nó, cười hạnh phúc…
Mưa phùn. Nó thở dài. Haiz… Mới sáng nắng mà bây giờ đã mưa. Bầu trời trông
âm u, xám xịt, làm người ta dễ có cảm giác chạnh lòng.

- Nắng mưa thất thường thật! – nó than thở.
- Con gái cũng thế thôi! – Khanh ở đằng sau nó tự bao giờ, chêm một câu làm
nó hết cả hồn.
- Hơ… - sự ngạc nhiên tập 2.
- Mày như ma ấy Khanh! Thoắt ẩn thoắt hiện! Thế mà có lúc gặp mày lại khó
như gặp Tổng thống! – Sơn bá vai Khanh, vừa nói vừa cười hà hà.
Sự có mặt của Khanh làm nó không yên tâm chút nào. Len lén nhìn Khanh, nó
muốn đưa ra một hàm ý là đừng-có-mở-miệng-về-chuyện-hôm-qua-cho-Sơn-biết,
nhưng chắc nó làm không được, vì Khanh chỉ cười hì hì khi nhìn nó, rồi tiếp tục
nói chuyện với Sơn.
- Tớ về đã nha! Hai cậu về cẩn thận nhé! Không cần tiễn về đâu. Nhà tớ gần
xịt à! – nó nói vội và chạy thẳng, không kịp để cho Sơn giữ lại. Chỉ là nó thấy khó
chịu khi Khanh ở cạnh và sự mơ mơ hồ hồ sợ rằng cậu ấy sẽ nói ra chuyện nó khóc
làm nó không bình tĩnh được.

