
Hạnh phúc mong manh

Và anh cũng tan biến như làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi
gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi
lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh.
Rầm…
−Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy?
Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Và
tất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.
Nó bắt đầu quan sát hắn. Cặp mắt sáng và sắc không long lanh, đáng yêu
như thường ngày. Nó đưa mắt liếc hắn ta từ đầu đến chân và hùng hồn
đưa ra ngay ý nghĩ trong đầu: “MỘT CON NGƯỜI KHÔNG RA GÌ
MANG DÁNG VẺ CAO NGẠO”.

Nó cười. Một nụ cười bí ẩn. Chẳng đôi co thêm, nó quay lưng bỏ đi. Bất
chợt, nó quay phắt người lại. Nó có cảm giác rất lạ. Có một ánh mắt
đang nhìn nó, đang dõi theo từng cử chỉ hành động của nó. Nhưng khi
nó quay đầu lại, nó không thấy có gì bất thường cả. Nhưng rõ ràng là có
ai đó đã rất chăm chú nhìn nó. Không lẽ nó nhầm? Không! Chẳng bao
giờ nó nhầm cả, vì nó có một trực giác tuyệt vời. Thế nhưng không phát
hiện ra điều gì nên nó bỏ đi.
−Trễ mất cả mười lăm phút rồi. Tại cái tên đáng ghét đó. Hừm… không
nghĩ tới hắn nữa. Thưởng thức phim thôi.
−Ui da! - Nó hét lên vì đau. Theo phản xạ tự nhiên, nó cầm điện thoại
đang nhắn tin để soi xem người nào vừa giẫm phải chân nó.
−Anh làm gì thế? Anh cố ý phải không cái tên đáng ghét kia? − Tột cùng
của sự tức giận, tiếng hét của nó làm mọi người trong rạp chiếu phim

không khỏi giật mình và bất ngờ. Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đều đổ dồn
vào cô gái mặc áo đầm màu trắng xinh xắn, dịu dàng với mái tóc dợn
sóng bồng bềnh.
−Ngồi xuống đi. Mọi người đang nhìn!
Ngắn gọn và cụt lủn. Nó lập tức ngồi ngay xuống như đang nghe theo
mệnh lệnh. Nhưng với bản tính mạnh mẽ và bướng bỉnh, nó quay ngoắt
sang bên gã đáng ghét và trả lại hắn cái giẫm chân hồi nãy. Hắn không la
toáng lên như nó, sắc mặt vẫn điềm nhiên một cách bình thản. Nhưng nó
biết một điều. Hắn đau. Nó mỉm cười đắc thắng!
Nhưng cả buổi hôm đó, nó không tài nào tập trung xem phim được. Bộ
phim đối với nó như những mảnh ghép rời rạc và nhạt nhoà. Nó đang
hướng sự chú ý tới một cái khác. Nó nhìn hắn một lần nữa, nhưng ánh
mắt lần này không còn như trước nữa. Hắn ta ngồi khoanh tay trước

ngực, đầu tựa vào phía sau ghế và hai mắt dán vào màn hình. Cái áo sơ
mi sọc màu xám đen với chiếc mũ lưỡi trai và đôi giày thể thao làm cho
hắn trông thật khoẻ khoắn. Nó cảm nhận bên trong cái vẻ ngoài cao ngạo
và lạnh lùng kia là một cái gì đó rất rất hấp dẫn. Nó muốn khám phá, nó
muốn chinh phục. Hình như hắn ta không biết nó đang chăm chú theo
dõi hắn. Hay hắn biết mà cố tình làm lơ… Mặc kệ, nó không quan tâm
nữa. Nhưng khi vừa nhìn lên thì phim đã hết. Nó thầm trách hắn. Tại hắn
mà nó bỏ lỡ bộ phim nó thích nhất. Nhưng cũng tại nó, tại nó quá chú ý
đến hắn, Nhưng tại hắn làm nó chú ý kia mà.
−Xin lỗi! − Hắn lướt ngang qua nó như một làn gió nhẹ nhưng rất đặc
biệt với hai từ rất ư là ngắn gọn.
Rồi hắn biến mất trong dòng người xem phim ngay khi nó chợt tỉnh ra
và định hình xem mình vừa nghe được gì. Nó lao ra tìm hắn… nhưng
không thấy. Dường như hắn đã tan biến như một làn khói mỏng. Nó
chạy đến thang máy. Cánh cửa khép lại, khép lại cả nụ cười của hắn

