
Khúc hát trong mưa
TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINH
Mùa mưa của xứ nhiệt đới đã đến từ nhiều ngày nay. Dấu hiệu thật rõ ràng với những cơn
mưa dóng dả ầm ập trên mái nhà chưa thấy dấu hiệu kết thúc. Con đường ven biển ngập
trong nước. Đứng từ ô cửa sổ nào đó ngó ra đường chỉ thấy độc màn mưa. Thi thoảng
lắm, vài chiếc xe container phủ bạt bít bùng vội vã xẹt ngang qua.
Buổi trưa của ngày mưa thứ ba, trên đường mưa, xuất hiện chiếc xe tải hạng nhẹ đang
gắng gỏi rẽ nước vượt qua cơn mưa xăm xái chạy trên đường. Con đường ngập chìm
trong nước. Chiếc xe tải màu trắng nhỏ xíu hệt con cá đang quẫy mỏi mệt giữa lòng đại
dương.
***
Chúng ta đều là những con cábị thương và cô độc bơi giữa biển thẳm mênh mông.
Mày có nhớ mày đã nói như vậy không? Khi đó, mày nốc rượu tì tì và mày nói. Một câu
nói nghe thật buồn. Mày cô độc? Tao hỏi. Và mày gật. Mày còn nói, tất thảy chúng nó
đều hằng ngày ta thán sự cô độc, nhưng chúng nó chẳng biết mốc xì gì về sự cô độc ngoài
lớp vỏ ngôn từ. Toàn là sự miêu tả mang tính chất võ đoán của ngôn từ thôi. Chúng nó
chẳng hiểu gì cả.
Tao biết, mày không nói ngoa. Mày cô độc. Mày đã thấu thị tận cùng nó. Mày đã sống
sáu năm ở xứ người. Không có bất cứ người thân quen nào. Không gặp bất cứ đồng
hương nào. Mày bị cô lập hoàn toàn. Mày bị cắt đứt khỏi mọi mối liên hệ. Mày không thể
nương dựa vào ai.
Sáu năm, chưa lần nào mày về quê. Mày không còn có thể mường tượng khuôn mặt của
những người thân quen. Mày dần quên họ như họ đã dần quên mày. Mày không còn

buồn. Riết rồi mày đã quen với việc có một cái hang không thể lấp đầy đang tồn tại dai
dẳng trong người mày. Riết, mày ghét gặp ai đó, ghét nói chuyện với ai đó. Mày đã qua
rồi cái thời thèm một tiếng nói con người - như trạng thái mà tao đang phải vật vã trải
qua. Mày yên ổn sống với sự cô độc của mày. Mày trấn an tao khi thấy tao mỏi miết tìm
kiếm một ai đó thân quen.
Chúng ta đều là những con cá bị thương và cô độc bơi giữa biển thẳm mênh mông.
Mày là cá. Tao là cá. Tao là một con cá cô độc như mày. Và bây giờ, tao là con cá đang
bị thương. Tao sẽ chết. Con cá bị thương sẽ chết giữa biển cả mênh mông. Đó là điều cả
tao và mày đều biết. Thì có gì đâu? Chẳng phải những con cá rồi sẽ chết giữa biển sao?
Chẳng phải cứ nhắm mắt rồi chúng ta sẽ đến cái đích mà tất thảy mọi người đều đến đó
sao? Thế mà bây giờ mày lại sợ? (Ôi! Đôi khi mày hèn nhát đến nực cười). Mày sợ tao
chết. Tao không thấy mày khóc khi mày bế thốc tao và nhét vào băng ghế trước chiếc xe
hôi nồng mùi phân gà mày vừa mượn từ trang trại nào đó. Phải! Đàn ông không khóc yếu
đuối như thế. Nhưng mày lại làm trò điên rồ dở hơi hơn một trận khóc. Trong đầu mày
lúc đó liền hiện ra hình ảnh cái bệnh viện xa tít cách chúng ta cả trăm kilomet, một phòng
cấp cứu, những thứ máy móc chằng nhịt quấn lấy người tao. Mày nghĩ tao có thể sống
bằng những thứ của nợ ở cái bệnh viện với những tay bác sĩ cách đây ít lâu đã tuyên án
tao à? Và mày nghĩ, chúng ta có thể vượt qua cơn mưa này với vận tốc hơn vận tốc của
thằng cha thần chết mặc áo đen thui chỉ ló mỗi con mắt và cái lưỡi hái kỳ quặc của gã?
Mày đang làm cái trò điên rồ gì thế?
Dừng lại đi! Thằng điên.
Tao thèm tắm cơn mưa này trước khi nhắm mắt đi đến nơi tao cần đến.
Chúng ta không thể thắng đâu mày ạ! Đường còn rất xa. Cơn mưa này rồi sẽ nhấn chìm
chúng ta. Xe có thể hư. Xăng rồi sẽ hết. Chúng ta sẽ không đến nơi như mày muốn. Tao
không nhầm đâu mày ạ! Dự cảm của những người sắp chết thường chính xác hơn chín
phần trăm. Mày đã nghe điều đó chưa?
***

Dừng lại đi mày ạ! Tao hứa, tao sẽ không oán trách mày vì mày đã không đưa tao tới
bệnh viện. Ngược lại, nếu mày còn tiếp tục đi như thế này, tao nghĩ, thật khó để tao có
thể tha thứ cho mày.
Mày là một thằng điên. Mày sợ cái chết. Còn tao thì không.
Tao thường mơ. Tao thấy tao chết vào một buổi sớm mai đầy nắng của ngày mai, ngày
mốt nào đó. Tao kể giấc mơ đó với nàng. Nàng im lặng. Nàng vùi đầu vào ngực tao. Bàn
tay tao không đủ sức lực vuốt tóc nàng. Tao ước, một sáng nào đó khi thức giấc, không
còn thấy nàng nữa. Như vậy, tao sẽ yên lòng khép mắt.
Nhưng, nàng luôn bên tao. Sáng nào khi thức giấc, tao cũng đều thấy nàng ngồi chênh
chếch phía chiếc bàn thấp màu đen đặt sát cửa sổ. Lọ hoa nhỏ trên bàn lưa thưa vài cọng
cỏ khô. Lâu lắm rồi, nàng không còn giữ thói quen cắm những bông hoa tươi thắm nữa.
Có thể, vì ở vùng hoang vắng này thật khó để tìm mua những bông hoa, hoặc vì nàng đã
không thể cố gắng trưng ra khuôn mặt vờ tươi cười và cắm những bông hoa vào lọ với vẻ
thật yêu đời như trước đây nàng đã làm vào mỗi sáng. Nàng không thể nghĩ, một người
sắp chết còn có thể để ý đến những bông hoa hơn là một người đang sống. Nàng đã quên
để ý đến những điều nhỏ nhặt đó, dù trước đây nàng là một người rất cẩn thận, chu toàn
trong mọi thứ. Tao không trách nàng. Người ta không nên trách một người đang tuyệt
vọng.
Nàng đang tuyệt vọng. Nàng cố giấu điều đó nhưng không thể.
Nàng ngồi tựa lưng vào tường, chống cằm nghiêng nghiêng nhìn ra ô cửa sổ trống trơn.
Nắng bên ngoài rọi vào phòng. Nắng lạnh lắm mày ạ. Phía dưới đường, vài đứa trẻ đang í
óe giành nhau món đồ gì đó. Chiếc máy cassette đặt trên bàn đang ề à chạy. Tao nghe
những tiếng lục bục phát ra từ nó. Tao đã không còn nghe được rõ ràng bất cứ một âm
thanh nào. Trong tai tao luôn có tiếng tích tắc hỗn độn của đồng hồ. Tích tắc. Tích tắc. Rề
rà. Cằn vặt. Như mỏ của những con chim gõ kiến đang gõ vào tai tao. Đau thấu óc.
Chúng săn đuổi, cấu xé tao. Tao càng cố thoát, chúng càng đuổi theo tao. Mỗi lúc một
nhanh hơn. Thời gian hóa mềm nhũn, rồi chảy nước phủ lấp lên tao. Dòng sông mang

theo những con chim gõ kiến đến gõ vào tai tao. Tao không chịu nổi nữa. Tao bật dậy,
chộp lấy chiếc đồng hồ ném vào tường. Cật lực. Rồi hỉ hả nhìn nó trượt từ tường xuống
đất, vỡ vụn trên sàn. Ba chiếc kim rời nhau ra. Lớp kính vỡ vụn trên sàn. Vậy là chấm hết
những tiếng tích tắc.
Nhưng không chúng vẫn ở đó, trong tai tao. Tích tắc! Tích tắc!
Những con chim gõ kiến vẫn không thôi săn đuổi tao. Chúng không ngừng cười hềnh
hệch nhắc tao về câu chuyện với tay bác sĩ trong bệnh viện cách đây mấy tháng khi tay
bác sĩ đưa cho tao tờ giấy xét nghiệm. Tao không kịp đọc. Tao không thể dừng được cơn
buồn nôn. Tao nôn ra lòng bàn tay một đụm máu đen đặc, lớp nhớp. Máu làm vấy bẩn tờ
kết quả xét nghiệm. Tay bác sĩ đưa cho bịch khăn giấy, ái ngại nhìn tao. Chữ trên tờ kết
quả xét nghiệm đã bị máu che mờ. Vì vậy tay bác sĩ phải nói với tao. Rằng tao không
sống được bao lâu nữa. Ngày của những tiếng tích tắc và những con chim gõ kiến đã đến.
Tao gật đầu, hơi khoái trá vì sự so sánh của tay bác sĩ. Gã là một thằng điên.
Tao về nhà, leo lên cầu thang, đổ phịch người xuống sàn nhà. Lại thêm một bãi nôn nữa.
Tao không đủ sức lết đến bên giường. Tao nằm gối đầu lên bãi nôn. Con dơi trong lồng
giương mắt nhìn tao. Tao mở cửa lồng cho nó ra ngoài. Con dơi tấp tểnh trên sàn nhà, bò
lên người tao, nằm áp cánh vào ngực tao tựa tao là cái cây của nó. Và nó ngủ. Tao đã quá
quen với chuyện này. Tao để yên con dơi như thế và thiêm thiếp ngủ.
Tao thấy mình đang nằm trong một cái hang sâu hun hút và ẩm lạnh. Tao nằm trên đất.
Nền đất lạnh tanh. Quanh tao có rất nhiều ruồi. Trời đang ẩm lạnh, những con ruồi không
cất nổi cánh bay. Những con ruồi đang chờ tao chết. Tao nghe chúng đang hát khúc hát
về ngày đang đến của chúng. Giọng hát càng lúc càng to dần. Hân hoan lạ lùng. Tao hát
theo những con ruồi. Tao quơ tay quanh đám ruồi, nắm bàn tay lại. Trong lòng tay tao là
vài con ruồi. Tao bỏ vào miệng nuốt trọng. Rất may nàng đã không nhìn thấy.
Nàng đang ngồi cách tao một quãng, bưng bát cháo nóng hổi đến bên tao. Mùi cháo thơm
ập vào mũi, vào miệng tao. Tao gắng ăn. Mắt nàng long lanh nhìn tao. Ánh nắng sớm mai
làm khuôn mặt nàng đẹp hơn. Môi nàng mọng đỏ. Mắt nàng ướt rượt gợi tình. Tao bỗng

thấy thèm khát nàng. Tao nhoài người về phía nàng. Tao đổ ập người lên nàng. Nàng
nằm im. Hơi thở nàng hổn hển. Người nàng cong vòng lên chờ đợi. Bàn tay tao kéo khóa
áo nàng. Đột nhiên, bàn tay dừng lại. Con dơi từ đâu bò ra giương đôi mắt nhìn tao và
nàng. Một bên cánh nó rách toạt. Tao à lên, khi ra đi tao đã không quên mang theo con
dơi. Tao đã mang nó theo cùng trong cuộc trốn chạy của tao và nàng. Nhưng ai đã làm nó
bị thương?
Tao buông nàng ra, chộp lấy con dơi, ngắm nghía nó. Nàng mở mắt, nhoài người lên nhìn
tao. Nàng thất kinh hét lên khi thấy con dơi. Tao cười hềnh hệch. Nàng tựa lưng vào
tường.
- Sao nó chưa chết? Lúc nãy em đã đánh nó chết rồi kia mà?
À! Thì ra là nàng đã gây nên vết thương trên đôi cánh của nó. Rất có thể, nó sẽ không thể
bay được nữa. Nàng đã giết chết giấc mơ bay của nó. Sao mà nàng đáng ghét và tàn nhẫn
đến thế? Tao nắm bàn tay thật chặt, nuốt cơn giận dữ vô cớ vào trong lòng. Họa chăng có
điên người ta mới giận dữ chỉ vì một con dơi. Tao chỉ sắp chết chứ không điên. Tao biết
điều đó. Vì thế, tao cần dịu dọng với nàng.
- Em có biết câu chuyện về con dơi không? Câu chuyện giải thích vì sao con dơi ngủ và
chổng đít lên trời ấy?
Nàng lắc đầu.
- Em chỉ biết con dơi là con vật gớm ghiếc. Gớm ghiếc nhất trong những con vật mà em
từng nhìn thấy. Anh ném nó ra ngoài đi.
Nàng chờ đợi. Tao đặt con dơi vào bàn tay, vuốt ve nó.
- Không! Nó là con dơi của anh. Anh đã nuôi nó. Nó là kẻ lập dị đáng yêu. Nó ngủ chổng
đít lên trời. Nó không thèm làm thú, cũng không thèm làm chim. Nó chổng đít lên với
đấng tối cao.
- Một con dơi đáng yêu? Anh điên à?

