
Lỗi tại ai bây giờ !
1
“Chú có bao giờ… ngã chưa?” Cô bé hỏi, nụ cười hóm hỉnh vắt ngang môi.
“Ngã… cái gì?”
Tôi ngơ ngác mất vài giây, toan hỏi cho ra lẽ thì cô đã bật cười thành tiếng. Giọng cười
trẻ thơ làm rung khẽ đôi vai mỏng manh như cánh vạc trong lời hát một bản nhạc tình.
“Ngã; thì… ngã ấy mà.”
“Ngã?”
“Vâng… chú làm bộ ngớ ngẩn.”
“Từ lúc tập đi cho đến lúc biết chạy ai mà chẳng có lần ngã.”
“Không phải vậy. Cháu muốn nói ngã là… ngã; Ơ khó nói quá! Cháu muốn nói ngã
là… là… sa ngã kìa.”
“Ô!” Tôi vỗ nhẹ vào trán, bối rối nhìn xuống mặt bàn, nhăn nhó. “Sao hôm nay mình
chậm hiểu thế này!”
Mầu trắng của chất men trên mặt bàn đá nhợt nhạt như mầu ly cà phê bỏ sữa quá tay. Cái
mầu trắng ấy nhếch mép cười với tôi, ngạo mạn. Hai chiếc ly đã vơi cà phê trơ trọi trên
mặt bàn. Hai chiếc ly ấy cũng hùa theo. Cả những ngón tay cô bé gài vào nhau chặt chẽ
trước mặt cũng lăng xăng như muốn phát biểu điều gì.
Tôi gỡ vội những bối rối thoảng qua trên mặt, ngước nhìn cô bé với nụ cười mềm, “Ngã
thì sao, mà không ngã thì sao?”
“Cháu đang đặt câu hỏi mà!”
“Mai mốt trả lời được không?”
“Chắc chú cần thời gian để đếm?”

Cả hai cùng phá ra cười. Cô bé cười cái cười của kẻ đang trên đà thắng cuộc, còn tôi; tôi
đang thắng hay sắp thua không biết nữa, chỉ biết rằng lâu lắm mới lại có một người con
gái làm tôi bối rối như thế này.
Chợt cô ngưng cười, “Cũng chả sao chú nhỉ.”
“Ừ,” tôi đưa đẩy. “Đâu phải dễ mà được ngã phải không?”
“Ngã dễ mà chú.”
“Nhưng ngã một cách có nghệ thuật lại là chuyện khác.”
“Ngã có nghệ thuật là ngã có sắp đặt; ngã giả vờ rồi. Chú thấy không? Mình đang đi,
chẳng may vấp cục đá hay trượt chân trên mảng tuyết đóng băng. Ạch một cái, đau ê
người. Đấy mới là ngã thật.”
“Đó là tai nạn. Còn có những cú ngã không phải tai nạn. Và ngã có nghệ thuật là ngã
đau điếng người nhưng không để lại dấu vết. Không bị bầm tím, không bị tàn phế, không
bị handicapped…”
“Ồ, dĩ nhiên rồi chú,” cô bé ngắt lời tôi, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn đá ấm. Rồi cô
chồm tới trước. Mắt chớp, môi thì thầm, “Điều quan trọng nữa là có người ngã với
mình.”
“Đúng! Ngã một mình đau hơn ngã hai người.”
Có trời đất chứng giám cho tâm địa ngay thẳng của tôi. Nhưng trời ơi, sao bỗng dưng tôi
muốn rủ cô bé cùng ngã vô cùng. Ngã đàng hoàng, tử tế; ngã danh chính ngôn thuận.
Mùa đông, những con đường ngập ngụa tuyết trắng. Giằng co, níu kéo, đuổi bắt nhau
trong công viên hay trên lề đường lạnh giá. Gặp chỗ đóng băng, trượt chân ngã dúi vào
lòng nhau. Ấm áp biết chừng nào.
Tôi nhìn cô đăm đắm, lòng xao động khôn cùng và miệng thì ngậm đầy những câu muốn
nói.
“Vậy chừng nào chú cho cháu câu trả lời?”

“Một tháng nữa đi.”
“Lâu quá! Sao không là một tuần?”
Tôi xuống giọng, cải lương như anh kép độc lên vọng cổ trước mặt cô đào thương mặn
mà son phấn, “Một tháng có đủ thời gian để biết đâu lại có thêm vài lần ngã nhiệm mầu
khác.”
Tiếng cười lại được dịp vang lên rộn ràng trong góc quán. Xế chiều, quán vắng, nhưng cô
bé làm không gian linh động như khung cảnh buổi chợ sớm. Và thời gian đọng lại trên
đôi môi mỏng mềm.
“Thôi bây giờ mình đổi đề tài nhé.” Cô đề nghị.
Tôi khoan khoái thở phào.
Nhưng trước khi tôi kịp thơ thới vẽ vời trong trí tưởng một ý thơ, thì cô đã buông ra một
câu hỏi gai góc, “Chú có ghen không?”
“Ghen?”
Cô gật đầu hai ba cái làm rũ xuống vầng trán một lọn tóc đen nâu.
“Ai mà không ghen.”
“Thường thì ai ghen nhiều hơn. Đàn ông hay đàn bà?”
“Bằng nhau.” Vốn là người tôn thờ chân lý bình đẳng, tôi trả lời không suy nghĩ.
“Cháu nghĩ đàn bà ghen nhiều hơn chứ.” Cô bé gợi ý một cách khéo léo.
Cảm thấy mình đang bị dẫn vào một khoảnh vườn gai góc, tôi trả lời một cách liều lĩnh.
“Có thể. Tuỳ mức độ và cách biểu lộ.”
“Thế chú có thích đàn bà ghen không?”
Tôi cười thay cho câu trả lời.
Cô bé tiếp, “Không ghen cũng kỳ phải không chú?”

“Đúng vậy!”
“Mà ghen quá cũng kỳ nữa. Nhất là đàn ông mà ghen thì coi không được.”
Vừa mới nâng ly cà phê lên, toan hớp một ngụm cho đỡ nhạt miệng, tôi bỏ ngay xuống
bàn, ngơ ngác, “Sao vậy?”
“Đàn ông thì phải rộng lượng…” Cô bé điềm đạm giải thích.
Thì ra vậy. Đàn ông thì phải bao dung; đàn ông phải cao cả; đàn ông phải có tâm hồn;
đàn ông phải có công ăn việc làm; và quan trọng nhất là đàn ông thì không được ghen
vặt.
“Phải không chú?” Cô bé hỏi dồn.
“Đồng ý.” Tôi trả lời với chút nghi ngại.
“Vậy chú có ghen không?”
Trái bom đã rớt ngay nắp hầm trú ẩn, nhưng tôi chỉ hoảng có một giây rồi gồng mình lên
thật dũng cảm, “Sao không!”
“Nhiều hay ít?”
“Tùy…”
“Chú khôn quá! Cụng ly cái đi!”
Cô bé nâng ly cà phê của mình lên, đưa về phía tôi. Tôi cụng ly với cô, lòng rộn ràng như
đứa bé đang mở dần những gói quà sinh nhật. Tiếng cạch khô và lạnh của hai chiếc tách
chạm nhau, nghe khôi hài như một niềm vui đóng băng, vừa mới lấy ra từ một ngăn ướp
lạnh của trí nhớ.
“Lẽ ra mình phải uống rượu để mừng…” Giọng cô hăm hở.
“Mừng gì?”

Cô bé uống một ngụm cà phê. Rồi khẽ đặt chiếc ly sứ xuống bàn. Cà phê sữa để lại một
vệt ướt trên đôi môi mỏng. Nụ cười lại nở ra, rạng rỡ cả một góc quán.
“Mừng cháu gặp được một người mà nói chuyện không thấy buồn ngủ.”
“Thật không?”
“Thật chú à. Từ bé đến giờ, cháu chả gặp ai nói chuyện vui được như chú.”
“Me too!” Tôi dùng tiếng Anh cho cái điều khó nói trở nên đơn giản.
“Cháu chỉ được cái nói nhiều chứ đâu có được như chú.”
“Không hẳn là như vậy.”
“Chú cho điểm… nhân đạo.”
“Ai dám!”
Cô bé gõ móng tay xuống mặt bàn lạch cạch. “Cháu hỏi chú câu này nhá.” Cô thì thào,
bằng cả những lời đăm đắm trong đáy mắt.
Tôi loay hoay sửa lại thế ngồi cho thoải mái. Những câu hỏi gian nan; những câu hỏi
không có nổi câu trả lời, làm sao tôi đáp được. Nhưng chả sao. Tôi hơn cô bé tới gần hai
mươi năm kinh nghiệm sống. Không thấy cô gọi tôi bằng “chú” đó sao!
“Được không, chú?”
“Sao không?” Tôi ngồi thẳng người, ưỡn ngực ra trước như người lính khoe những
miếng huy chương lấp lánh cài đầy ngực áo. “Miễn là đừng khó quá.”
“Cháu tin là chú trả lời được.”
“Cũng mong là như thế.”
Cô rụt hai vai lại, như con mèo sắp vươn vai. Đôi môi vạch một nét ngang trên khuôn
mặt đang cố làm vẻ đăm chiêu nhưng vẫn không dấu được nét nghịch ngợm trẻ thơ. Rồi
cô gục gặc cái đầu cho những sợi tóc rũ lòa xòa xuống vừng trán rộng. Những sợi tóc

