Li ti ai bây gi !
1
“Chú có bao gi… ngã chưa?” Cô bé hỏi, n cười hóm hnh vt ngang môi.
Ngã… cái gì?”
Tôi ngơ ngác mt vài gy, toan hi cho ra l thì cô đã bật cười thành tiếng. Giọng cười
tr thơ làm rung khẽ đôi vai mỏng manh như cánh vạc trong li hát mt bn nhc tình.
“Ngã; thì… ngã y mà.”
Ngã?”
Vâng… chú làm b ng ngn.”
T lúc tp đi cho đến lúc biết chy ai mà chng có ln ngã.”
Không phi vy. Cháu mun nói ngã là… ngã; Ơ khó nói quá! Cháu muốn nói ngã
là… là… sa ngã kìa.”
Ô!” Tôi v nh vào trán, bi ri nhìn xung mặt bàn, nhăn nhó. “Sao hôm nay mình
chm hiu thế này!”
Mu trng ca cht men trên mặt bàn đá nhợt nhạt như mu ly cà phê b sa quá tay. Cái
mu trng y nhếch mép cười vi tôi, ngo mn. Hai chiếc ly đã vơi cà phê trơ trọi trên
mt bàn. Hai chiếc ly y cũng hùa theo. C nhng ngón tay cô bé gài vào nhau cht ch
trước mt cũng lăng xăng như muốn phát biểu điều gì.
Tôi g vi nhng bi ri thong qua trên mặt, ngước nhìn cô bé vi n cười mm, “Ngã
thì sao, mà không ngã thì sao?”
Cháu đang đặt câu hi mà!”
Mai mt tr li được không?”
Chc chú cn thời gian để đếm?”
C hai cùng phá ra cười. cười cái cười ca k đang trên đà thắng cuc, còn tôi; tôi
đang thắng hay sp thua không biết na, ch biết rng lâu lm mi li có một người con
gái làm tôi bi rối như thế này.
Chợt cô ngưng cười, “Cũng chả sao chú nh.”
Ừ,” tôi đưa đẩy. “Đâu phải d mà được ngã phi không?”
Ngã d mà chú.
Nhưng ngã mt cách có ngh thut li là chuyn khác.”
Ngã có ngh thut là ngã có sắp đặt; ngã gi v ri. Chú thy không? Mình đang đi,
chng may vp cục đá hay trượt chân trên mng tuyết đóng băng. Ạch một cái, đau ê
người. Đấy mi là ngã tht.”
Đótai nn. Còn có nhngngã không phi tai nn. Và ngã có ngh thut là ngã
đau điếng người nhưng không để li du vết. Không b bmm, không b tàn phế, không
b handicapped…”
, dĩ nhiên ri chú,” cô bé ngt li tôi, ngón tay gõ nh xung mặt bàn đá m. Ri cô
chm tới trước. Mt chp, môi thì thầm, “Điều quan trng nữa là có người ngã vi
mình.”
Đúng! Ngã mt mình đau hơn ngã hai người.”
Có tri đất chứng giám cho tâm địa ngay thng của tôi. Nhưng trời ơi, sao bỗng dưng tôi
mun r cô bé cùng ngã vô cùng. Ngã đàng hoàng, tử tế; ngã danh chính ngôn thun.
Mùa đông, những con đường ngp nga tuyết trng. Giằng co, níu kéo, đui bt nhau
trong công viên hay trên l đường lnh giá. Gp ch đóng băng, trượt chân ngã dúi vào
lòng nhau. m áp biết chng nào.
Tôi nhìn cô đăm đắm, lòng xao động khôn cùng và ming thì ngm đầy nhng câu mun
nói.
Vy chng nào chú cho cháu câu tr li?”
Mt tháng nữa đi.
Lâu quá! Sao không là mt tun?”
Tôi xung ging, cải lương như anh kép độc lên vng c trước mặt cô đào thương mặn
mà son phn, Một tháng có đủ thời gian để biết đâu lại có thêm vài ln ngã nhim mu
khác.”
Tiếng cười lại được dp vang lên rn ràng trong góc quán. Xế chiu, quán vắng, nhưng
bé làm không gian linh động như khung cảnh bui ch sm. Và thời gian đọng li trên
đôi môi mng mm.
Thôi bây gi mình đổi đề tài nhé.” Cô đề ngh.
Tôi khoan khoái th phào.
Nhưng trước khi tôi kịp thơ thới v vời trong trí tưng mt ý thơ, thì cô đã buông ra mt
câu hi gai góc, “Chú có ghen không?”
Ghen?”
Cô gật đầu hai ba cái làm rũ xuống vng trán mt lọn tóc đen nâu.
Ai mà không ghen.”
Thường thì ai ghen nhiều hơn. Đàn ông hay đàn bà?”
Bng nhau.” Vốn là người tôn th chân lý nh đẳng, tôi tr li không suy nghĩ.
Cháu nghĩ đàn bà ghen nhiều hơn chứ.” Cô bé gi ý mt cách khéo léo.
Cm thy mình đang bị dn vào mt khoảnh vườn gai góc, tôi tr li mt cách liu lĩnh.
“Có th. Tu mức độ và cách biu l.”
Thế chú có thích đàn bà ghen không?”
Tôi cười thay cho câu tr li.
Cô bé tiếp, “Không ghen cũng kỳ phi không chú?”
Đúng vy!”
Mà ghen quá cũng kỳ na. Nhất là đàn ông mà ghen thì coi không được.
Va mi nâng ly cà phê lên, toan hp mt ngụm cho đỡ nht ming, tôi b ngay xung
bàn, ngơ ngác, “Sao vậy?”
Đàn ông thì phi rộng lượng…” Cô bé điềm đạm gii thích.
Thì ra vậy. Đàn ông thì phải bao dung; đàn ông phải cao cả; đàn ông phải có tâm hn;
đàn ông phải có công ăn việc làm; và quan trng nhất là đàn ông thì không được ghen
vt.
Phi không chú?” Cô bé hi dn.
Đồng ý.” Tôi tr li vi chút nghi ngi.
Vy chú có ghen không?”
Trái bom đã rt ngay np hm trú ẩn, nhưngi chỉ hong có mt giây ri gng mình lên
tht dũng cảm, “Sao không!
Nhiu hay ít?”
Tùy…”
Chú khôn quá! Cụng ly cái đi!”
Cô bé nâng ly cà phê ca mình lên, đưa về phía tôi. Tôi cng ly vi cô, lòng rộn ràng như
đứa bé đang mở dn nhng gói quà sinh nht. Tiếng cch khô và lnh ca hai chiếc tách
chạm nhau, nghe khôi hài như một niềm vui đóng băng, va mi ly ra t một ngăn ướp
lnh ca trí nh.
L ra mình phi uống rượu để mng…” Ging cô hăm hở.
Mng gì?”
Cô bé ung mt ngm cà phê. Ri kh đặt chiếc ly s xung bàn. Cà phê sữa để li mt
vệt ướt trên đôi môi mỏng. N cười li n ra, rng r c mt góc quán.
Mng cháu gặp được một người mà nói chuyn không thy bun ng.”
Tht không?”
Tht chú à. T bé đến gi, cháu ch gp ai nói chuyện vui được như chú.”
Me too!” Tôi dùng tiếng Anh cho cái điều khó nói tr nên đơn giản.
Cháu ch được cái nói nhiu ch đâu có được như chú.
Không hẳn là như vậy.”
Chú cho điểm… nhân đạo.”
Ai dám!”
Cô bé gõ móng tay xung mt bàn lch cch. Cháu hi chú câu này nhá.” Cô thì thào,
bng c nhng lời đăm đắm trong đáy mắt.
Tôi loay hoay sa li thế ngi cho thoi mái. Nhng câu hi gian nan; nhng câu hi
không có ni câu tr li, làm sao tôi đáp được. Nhưng chả sao. Tôi hơn cô bé tới gn hai
ơi năm kinh nghiệm sng. Không thy cô gi tôi bằng “chú” đó sao!
Được không, chú?”
Sao không?” Tôi ngi thẳng người, ưỡn ngực ra trước như người lính khoe nhng
miếng huy chương lấp lánh cài đầy ngc áo. “Miễn là đng khó quá.”
Cháu tin là chú tr lời được.”
Cũng mong là như thế.”
Cô rt hai vai lại, như con mèo sắp vươn vai. Đôi môi vạch mt nét ngang trên khuôn
mặt đang cố làm v đăm chiêu nhưng vẫn không dấu được nét nghch ngm tr thơ. Rồi
cô gc gặc cái đầu cho nhng si tóc rũ lòa a xung vng trán rng. Nhng si tóc