
Mặt Trời Mùa Hạ
Sinh Nhật là con trai út của một gia đình trí thức trẻ .Ba anh vốn là tiến sĩ sau khi bảo vệ
một luận án khá thành công tại Canada và tìm được công việc tốt phù hợp .Ông quyết
định đưa gia đình mình di dân sang bên đấy .Ngày đi Nhật còn qúa nhỏ nên ký ức về xứ
sở quê hương gần như không có .Nhưng bù lại vốn là một gia đình truyền thống nên tuy
sống bên xứ người nhưng Nhật lại khá thuần việt .
Mùa hè vào năm 17 tuổi khi nghe người bạn học chung cùng lớp nói sẽ về Việt Nam chơi
trong kỳ nghĩ hè và thăm họ hàng .Nhật về xin phép mẹ cho mình về đi cùng bạn ,xem
như một chuyến du lịch sau những ngày chăm chỉ học hành .Nhà Ngoại của cậu bạn của
Nhật nằm ở một vùng quê sông nước thuộc miền tây đồng bằng sông Cửu Long và ờ nơi
đây anh gặp cô.
Cô là con bé nhà quê 7 tuổi gầy nhom như bao đứa trẻ khác với đôi mắt tròn mang cái tên
Diễm Hạ , con đầu lòng của một đôi vợ chồng thuần nông sống chung một xóm với bạn
của Nhật.Ngày đó khi bị đám trẻ nghịch ngợm dí con sâu róm đen ngòm làm cô sợ khóc
thét lên .Thì anh xuất hiện giải vây cho cô, anh dổ dành và đưa cô về nhà.Từ đó anh trở
thành người bạn lớn của Hạ .Người miền quê phóng khoáng và dể gần .Vốn mến khách
cha mẹ Hạ xem anh cũng như con cháu họ hàng trong gia đình.Còn với Hạ anh chứa
đựng bao điều lý thú mà cô luôn muốn biết .Những câu chuyện của anh khiến cô không
bao giờ biết chán.Thời gian đó mẹ của Hạ mới sinh thêm em gái của Hà là bé Trúc ,nên
cũng không có nhiều thời gian dể ý đến cô như trước .Thế là Hạ bám lấy anh như hình
với bóng không rời.
Những đêm mùa hè trong vắt ngồi đong đưa ở cánh võng ngoài dưới mái hiên nhà nhìn
lên bầu trời rộng lớn của cánh đồng rộng vừa mới cắt còn thơm mùi gốc rạ.Anh giải thích
cho cô nghe vì sao ngôi sao đó được gọi Thần Nông .Kể cho cô nghe những vùng toàn
cát nóng mà người ta gọi sa mạc.Có lần thì băng bó giúp cho con chó nhỏ của cô khi nó
bị thương.Một hôm cô chợt hỏi anh tại sao tên là Minh Nhật anh khẽ cười nói cùng cô:

-Mỗi cái tên điều có ý nghĩ riêng của nó em ạ .Minh Nhật có nghĩa là mặt trời giữa ban
trưa .Cũng như em tên là Diễm Hạ có nghĩa là mùa hè thật đẹp đó em.
Cô phụng phịu ra vẻ không tin mùa hè nóng thấy mồ có gì mà đẹp. Anh tốt thế thì làm
sao có thể là mặt trời đổ nắng chang chang giữa trưa như thế được.Rồi cô tự bào chữa
,mùa hè không có mặt trời thì đâu còn là mùa hè.Cô nhìn anh hồn nhiên đề nghị :
-Anh làm mặt trời của riêng em được không ? Em cũng là mùa hè của riêng anh thôi .
Một lần khi anh sang nhà Hạ chơi thì thấy cô bé đang hờn dỗi với mẹ và không chịu uống
thuốc vì bị cảm nắng nhẹ.Mặc cho mẹ cô dọa nạt sẽ đánh đòn .Anh hứa nếu cô chịu
ngoan ngoãn uống thuốc anh sẽ làm ''nhong nhong'' cõng cô đi một vòng quanh sân và
sau đó sẽ kể cô nghe một câu chuyện mới có tên Nàng Tiên Cá .Cô làm theo yêu cầu của
anh và anh thực hiện lời hứa của mình .Nhưng khi đến đoạn kết thúc không như thông
thường là ''công chúa và hoàng tử sống bên nhau trọn đời ''.Cô oà khóc và nói:
- Em sẽ không như nàng tiên cá bay lên không trung đâu .Em sẽ sống bên anh trọn đời .
Anh bật cười xoa đầu cô nhóc .Với lời động viên: '' Ngoan mau hết bệnh lần sau anh sẽ
cõng em nữa ''.Buổi chiều của một ngày khác khi trời nhẹ mát anh đi bộ sang nhà Hạ
.Anh muốn biếu ba mẹ Hạ một ít quà do buổi sáng anh vừa đi chợ ở Tỉnh .Cùng một ít
bánh kẹo dành cho Hạ.Khi anh tới nhà Hạ đang khóc ra vẻ ấm ức ở một góc sân trước
nhà trong khi những đứa trẻ khác đang đùa giởn. Anh vội hỏi nguyên nhân .Thì ra cô bé
bọn trẻ hàng xóm không cho cô chơi trò cô dâu chú rể .Bởi không đứa nhóc làm chịu làm
chú rể của cô .Cô chợt nhìn anh và nói :
-Anh làm chủ rể của em được không ?
Anh lại xoa đầu cô và cười .Anh lấy túi bánh kẹo ra và thu xếp với đám nhóc .Sau đó cô
được làm cô dâu với những bông hoa cúc dại cài trên mái tóc đầy mùi khét cháy dù
không có chú rể.Khi mẹ gọi :''Hạ ơi ,vào tắm và ăn cơm chiều ''. Cô tạm biệt anh bằng cái
hôn lên má lem nhem mồ hôi và câu nói :
-Lớn lên anh sẽ cưới em như vậy phải không ?

Anh khẽ cười không trả lời nhưng nghe có cái gì rất mơ hồ len nhẹ vào tim. Những ngày
hè nhanh chóng trôi qua Nhật lại trở về cuộc sống cùng việc học hành của mình .Thỉnh
thoảng anh cũng nhớ cái đôi mắt trong veo cùng hai bím tóc đong đưa của bé Hạ.Thời
gian cứ cuốn trôi vùn vụt mới đó mà đã tám năm trôi qua năm .Sau khi vừa hoàn tất
chương trình Đại Học mùa hè Minh Nhật lại trở về vùng quê xưa như một điểm du lịch
yêu thích .Dù cậu bạn cũ đã không còn học chung nữa và họ hàng của cậu cũng và
chuyển đến nơi khác .Vùng quê ngày cũ và những khung cảnh nơi ấy cũng không thay
đổi chi nhiều .Nhưng bé Hạ ngày xưa thì thay đổi nhiều đến nổi chút nữa anh không nhận
ra .Cô dong dỏng cao ra dáng dấp dậy thì của một thiếu nữ .Tóc lưng lửng ngang vai và
chuẩn bị vào cấp ba .Cô nhận ra anh ngay khi anh mới về .Nhưng cô của ngày hôm nay
không còn dám chạy ào tới bá cổ ôm lấy anh như ngày trước .Cô rụt rè lấp ló ngoài hiên
khi anh ngồi trò chuyện với cha mình trong nhà .Khiến anh gọi mấy lần cô mới bẻn lẻn
bước vào ngồi ké ré gần đó.
Anh mất một tuần làm quen cô mới có thể trở lại như bé Hạ ngày xưa khi ở bên anh.Khác
với ngày trước Hạ bây giờ biết bơi xuồng đưa anh đi thăm thú dòng sông của quê mình
.Cô chỉ anh cách chiết cành từ vườn trái cây ra sao .Giải thích với anh về ruộng đồng mùa
màng.Nhưng thay vì chỉ biết ngồi im nghe anh kể chuyện cổ tích như ngày xưa .Cô kể
với anh trường lớp và bạn bè của mình .Cũng như lắng nghe anh nói , anh sắp trở thành
một bác sĩ khoa Nhi chuyên trị bệnh cho trẻ em .Anh chia sẽ cùng cô ước nguyện của anh
là đi tới những quốc gia lạc hậu nghèo nàn để giúp đở , xoa dịu nổi đau những đứa trẻ bất
hạnh kém may mắn.Khi anh dứt lời cô chợt buột miệng nói một câu:
-Lớn lên em cũng sẽ học ngành Y như anh , cũng sẽ làm như anh .Ước nguyện của anh sẽ
là ước nguyện của em.
Anh vẩn cười nụ cười hiền lành muôn thuở anh quay sang hỏi cô:
-Ráng học giỏi ngoan anh thương .Không thì anh chẳng chơi với em nữa .Khi nào anh đi
,em sẽ theo mọi người đưa anh ra sân bay chứ ?
Cô lắc đầu , tay chèo lơi nhẹ , chiếc xuồng chòng chành một giây:

-Không, em ghét anh không muốn thấy anh .
Ngày anh đi cô ở quê chạy ra cánh đồng nhìn sau nhà .Bất cứ chiếc phi cơ nào bay trên
trời vào thời điểm đó , cô cũng cho là anh đang trên ấy.Nước mắt chảy dài trên đôi má
non tơ của cô.
Sau đó Diễm Hạ chuyên tâm cho việc học bởi cô sợ không ngoan , không giỏi anh sẽ
không thương .Cô đạt được những thành tích rất tốt cho sự cố gắng của mình .Khi đến
xuân thì con gái và hiểu biết cô mong nhớ từng cánh thư phương xa xuyên nữa vòng trái
đất của anh .Đó là liều thuốc tinh thần qúy giá của cô.Những năm sau cô càng cố gắng nổ
lực hơn .Trong cô cháy bừng cái khát vọng học giỏi để có thể được đến nơi anh đang ở và
từng học tập .Trong giấc mơ thời con gái cô mơ cùng anh bước đồng hành trên những
con đường .Được học tại ngôi trường danh giá mà anh đã từng học .Cô thấy anh cõng cô
trên lưng như ngày cô còn là con nhóc .Thấy anh mĩm cười như thuở cô nhờ anh làm chú
rể của cô.
Năm 20 tuổi cô đã là cô sinh viên mới được học bổng của trường Y Dược tại Sài
Gòn.Năm đó anh báo cho cô một tin vui là anh sẽ ở Việt Nam hẳn sáu tháng .Anh về
thăm cô và kết hợp với công việc trao đổi một chủ đề y khoa cùng một bệnh viện .Cô
đếm ngược từng ngày anh trở về .Vậy mà khi anh muốn cô đón anh ở sân bay khi về
nước .Cô vẩn lắc đầu bướng bỉnh như ngày xưa và nói :''Không'' .Nhưng ngày anh về cô
đã ra sân bay từ rất sớm núp ở một góc .Cô muốn đành cho anh sự bất ngờ.
Khi tiếng loa thông báo chuyến bay của anh hạ cánh .Cô nghe tim đập thình thịch lúc
nhìn vào từng hành khách đang bước ra .Cuối cùng bóng anh cũng xuất hiện ở cửa cùng
với chiếc xe đẩy hành lý .Cô muốn chạy thật nhanh tới ôm lấy anh như thời còn thơ bé
.Nhưng cô khựng lại và đứng chôn chân dưới đất khi thấy anh không phải về một mình
.Bên cạnh anh còn có một cô gái lạ. Cô ấy sang trọng và xinh đẹp , tay cô ấy vịn hờ lên
tay anh trong khi cô ấy lắc nhẹ mái tóc nói cười gì đó. Họ cùng nhau tiến ra chiếc xe của
bệnh viện đến đón họ , khi chiếc xe lướt qua , nước mắt cô khi không mà chảy.

Sau ngày đó anh tìm cô , cô tránh né không gặp .Anh gọi điện thoại , cô không muốn
nghe .Anh giờ là người đàn ông phong độ có học vị ,bao cô gái xinh đẹp , tài giỏi vây
quanh .Cô chỉ là cô sinh viên tỉnh lẻ ,cô thấy mình lập loè như ánh đom đóm trước ánh
đèn.Mà nào đã có gì đâu , anh cũng đâu hứa hẹn chi với cô ,tự cô thương thầm nhớ
trộm.Tại cô không biết thân phận , đời này làm gì giống truyện cổ tích như ngày xưa anh
kể .Hoàng tử thì phải lấy công chúa , mà cô thì có phải công chúa đâu .Nghĩ đến đó cô lại
khóc .Ngày cuối tuần khi nhà trường cho sinh viên nghĩ học bù vài ngày sau những ngày
thi , cô bèn về quê .Một buổi chiều nhạt nắng khi cô đang ngồi muộn phiền ở liếp rẫy
trồng rau sau nhà của mình .Thì anh chợt hiện ra trước mặt cô với nụ cười muôn thuở tựa
như bước từ suy nghĩ của cô ra .Vội che đi vẻ bối rối cô chống chế hỏi anh:
-Ủa, sao anh ở đây , anh về hồi nào vậy, sao anh biết em ở đây?
Anh nghiêng nghiêng nhìn cô vẻ trêu ghẹo khiến cho cô càng bối rối hơn, anh đáp lời cô:
-Anh đến ký túc xá tìm em , bác bảo vệ nói em không có ở trường .May mắn anh gặp
được cô bạn trọ chung phòng với em cô ấy nói em về quê. Nào cô bé giận anh chuyện gì ,
sao lại muốn tránh né anh như vậy ?.Hay là em thay đổi rồi bây giờ ghét chứ không thích
như ngày trước.
Bao nhiêu ấm ứa của cô vỡ oà, cô nói ra nguyên nhân việc không muốn gặp anh .Cô cũng
nói hết tất cả cái mình thấy và mình nghĩ trong làn nước mắt tủi thân.Anh lại cười như
thuở xưa . Anh vuốt nhẹ tóc cô và bảo :
-Cô gái ấy là Loanie Nguyễn , em nghe họ cô ấy trùng với họ anh đúng không ?Theo vai
vế cô ấy là em họ xa của anh cũng học Y khoa như anh nên cùng về tham gia chuyến trao
đổi lần này .Em lo nhìn mặt người ta mà không nhìn tay người ta có đeo nhẩn cưới. Cô ấy
đính hôn rồi em khờ thật .Loanie vẩn muốn gặp em luôn đấy qua những lời kể của anh .
Loanie Nguyễn rất tốt và dể mến. Ngốc ạ...Anh chỉ thích duy nhất cô bé Hạ lem nhem
ngày xưa thôi .Em không nhớ anh còn nợ em câu trả lời khi em bảy tuổi sao?Em thật là
can đảm khi chỉ mới bảy tuổi đã dám cầu hôn con trai.

