
Mẹ Ơi Máu Của Bồ
Công Anh

két.t.t.t.t.t.t................
Á Á Á................MẸ MẸ ƠI BA ƠI tỉnh lại đi mà, đừng bỏ con đi mà
huhuhu... trước mắt nó bây giờ chỉ toàn là máu, ba mẹ nó giờ nằm im
trong cái vũng máu tanh nhơ nhớp ấy. rào..rào.... trời lại mưa sao mưa
lại đúng vào lúc này , mùi máu và mùi mưa ẩm bốc lên thành một mùi
tanh nồng đầy khó chịu xộc vào mũi nó , nhưng giờ nó chẳng còn biết gì
nữa nó chỉ biết run lên trong những tiếng nấc ngẹn ngào , tiếng khóc
của nó vang lên trong đêm mưa sao nghe buồn đến thế .sau cái đêm
định mệnh ấy nó đã trở thành trẻ mồ côi. thần chết đã cướp đi ba mẹ nó
bỏ nó lại một mình bơ vơ trên cỗ đời này, giờ nó phải làm sao đây???
5 tuổi, ở cái tuổi đáng nhẽ ra phải được cha mẹ yêu thương , được cười
vô tư và hồn nhiên , được bàn tay ấm áp của mẹ chăm sóc dạy dỗ, được
ba dong duổi dẫn đi chơi nhưng sao những ước mong nhỏ bé ấy đối với
nó sao quá xa vời. trên đời này giờ chỉ còn ngoại yêu thương nó ngoại
mang nó về ở với ngoại, ngoại không nỡ để nó ở trại trẻ mồ côi, những
ngày đầu ở với ngoại nó nhớ ba mẹ nó lắm , nó chẳng biết phải làm gì
nó chỉ biết rúc đầu vào lòng ngoại mà nức nở như con mèo con , nó chỉ
biết khóc và thiếp đi trong lòng ngoại . nó không hiểu tại sao lúc no
khóc ngoại cũng khóc theo nữa chắc là ngoại cũng nhớ ba mẹ nó như nó
rồi, nó còn nhớ hồi tháng trước con miu miu bị bệnh chết nó khóc gê
lắm nhưng mẹ nó cầm bàn tay bé xíu của nó đặt lên ngực trái của mẹ,
mẹ bảo với nó rằng miu miu không chết, miu miu sống ở trong trái tim
con đấy, nó nín khóc luôn. bây giờ trước mặt ngoại nó ngước đôi mắt
ngây thơ ngân ngấn nước nhìn ngoại rồi nói " Ngoại ơi ! ba mẹ không
chết đâu rồi nó đặt bàn tay bụ bẫm của nó lên ngực ngoại, nơi có trái

tim ấy , nhưng không hiểu tại sao ngoại không nín khóc mà càng khóc
to hơn nữa...
giờ tính nó lầm lì hơn trước , trên đôi môi anh đào hồng chúm chím
không còn thấy nở những nụ cười rạng rỡ nữa , nó không dám đến gần
lũ trẻ con trong xóm vì sợ chúng lại đuổi nó đi và nói nó là trẻ mồ côi
những lúc như thế nó chỉ hét lên " TAO KHÔNG PHẢI TRẺ MỒ CÔI ,
BA MẸ TAO KHÔNG CHẾT" rồi đôi chân bé xíu ấy cố chạy, chạy thật
nhanh để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn
mặt bầu bĩnh của nó. nó cứ chạy , chạy hoài đến lúc không còn nghe
thấy tiếng cười nhạo của lũ trẻ ấy nữa, nó ngước mắt lên : OA OA đẹp
quá, trước mặt nó bây giờ là một cánh đồng rộng lớn đầy hoa. là hoa bồ
công anh . nó thích hoa bồ công lắm, trắng lắm. nhẹ lắm , đẹp lắm như
những chiếc lông ngỗng vậy nó thích thú ngắm nhìn. nó thích đuổi theo
những cánh hoa bồ công anh trắng muốt nó cứ mải mê vui đùa với
những cánh hoa nhỏ nhưng đâu biết rằng phía xa đằng sau cái gốc cây
già xù xì có một cậu bé đang nhìn nó say mê trên môi còn nở một nụ
cười...
nó hay bị bắt nạt lắm những lúc như vậy nó chỉ biết chạy đến cánh đồng
bồ công anh mà khóc, nó cầm bông hoa bồ công anh và ước ở nơi xa xôi
nào đấy ba mẹ hãy sống hạnh phúc và không phải lo về nó , nó thổi phù
những cánh hoa tung bay lên bầu trời cao rồi nhẹ nhàng bay mất , gió ơi
mang điều ước của nó bay đi nhé, nó lại mải mê ngắm nhìn những cánh
hoa bông nhẹ bất chợt từ đằng xa một cậu bé tiến lại và ngồi cạnh nó,
đó là cậu bé hay đứng sau gốc cây nhìn nó ngắm hoa, nó bất ngờ lắm,
cũng có phần sợ sệt nữa nhưng cậu bé nở một nụ cười thiên thần làm nó
cũng bớt sợ. cậu bé mở lời trước :

