
Mối tình đầu của tôi
Nếu yêu có nghĩa là thương, là hờn, là giận, là ghen tuông... thì chắc chắn, tôi
là người biết yêu sớm nhất trần gian! Tôi yêu từ năm lên sáu, khi đang học vỡ
lòng.
***
Người tôi yêu, tên Hiền, cô bé xinh đẹp nhất trên đời, cùng học lớp vỡ lòng, cũng
là người hàng xóm của tôi.

Lớp vỡ lòng do thầy Tuân đảm trách. Nhà thầy Tuân ở cùng phố với tôi và Hiền,
phố Lê Bình. Đó là một ông già béo phịch, hói và lùn. Đặc biệt thầy có cái mũi rất

to, sần sùi, đỏ như một trái cà chua. Cái mũi của thầy Tuân rất nhạy cảm. Mỗi khi
thầy giận, nó nở to một cách khủng khiếp, sần tấy lên, xạm đen lại, hệt một quả
cam sành. Cái mũi của thầy là nỗi sợ hãi, ám ảnh ghê gớm đối với tất cả lũ trẻ
chúng tôi, nhất là Hiền. Không hiểu vì sao thầy Tuân không ưa Hiền. Thầy hay xoi
mói, để ý cô bé nhiều hơn so với những học trò khác. Có lẽ là do Hiền quá xinh
đẹp, quá nổi bật với cái dáng cao gầy, mảnh khảnh quá khổ. Với nữa, lúc nào Hiền
cũng mặc váy, đặc biệt là luôn cài một cái chiếc băng đô đỏ trên đầu.
Vợ thầy Tuân bán nước mắm ngoài chợ. Chắc chắn đó là nỗi xấu hổ lớn lao trong
cuộc đời thầy. Bởi thế, thầy Tuân đặc biệt dị ứng với cụm từ "bán nước mắm".
Một hôm Hiền đang mải chơi với một con bọ cam xanh biếc rất dễ thương, tình cờ
bay đến chỗ cô, thì thầy Tuân nhìn thấy. Thầy gọi cô lên bảng. "Năm cộng năm
bằng mấy? Thầy hỏi. "Thưa thầy... bằng mười". Hiền lúng búng. "Mấy?' Thầy
quát. "Thưa thầy... mười một". Cái mũi của thầy bắt đầu ửng lên, chành ra. Thầy
Tuân bắt Hiền đặt hai bàn tay lên bàn, thầy cầm một cái thước gỗ to, đen bóng, dứ
dứ, nhịp theo mỗi câu hỏi. Cái thước ấy đã bao lần thầy vụt vào mông, vào người,
vào tay chúng tôi. Đau lắm. Đó là hình phạt hãi hùng nhất đối với bất cứ ai. "Tay
nào bắt bọ? Nói?!". "Tại sao không thuộc bài?". Mặt Hiền xanh mét, toàn thân run
bắn... Cái thước trong tay thầy Tuân dơ lên thật cao.

"Nói!" Hiền co rúm người, nước từ đâu đó chảy xuống đôi chân để trần của cô hai
dòng sáng loáng.
"Tuân bán nước mắm!" Tôi hét lên. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Chỉ
biết, trước khi trận mưa thước vụt vào đầu, vào người, tôi chợt nhìn thấy cái mũi
của thầy Tuân bỗng nở to lên một cách khủng khiếp, đỏ tấy lên, rồi tím đen lại.
Thầy nhìn tôi trân trân. Cái nhìn của kẻ chưa thấy ma bao giờ! Nhưng tôi không
thèm bận tâm. Tôi nhìn thấy đôi chân trắng ngần, lấp lánh nước vụt chạy ra xa ...
***
Nàng không yêu tôi. Nàng hờ hững một cách hết sức tự nhiên. Mặc dầu vậy, tình
yêu của tôi dành cho nàng không vì thế mà vơi cạn. Ngược lại, tôi ngày càng yêu
nàng đắm say. Và có lẽ, tình yêu của tôi đã có thể được đền đáp nếu như hắn
không xuất hiện. Hắn đã chen vào giữa hai chúng tôi, trở thành nhân vật chính, đẩy
tôi ra rìa.
Hè năm sau, chia tay lớp vỡ lòng khủng khiếp, chúng tôi cùng lên lớp một, hắn
bỗng nhiên xuất hiện trong khu phố chúng tôi. Quần soóc , áo kẻ ca rô đen trắng,
gương mặt điển trai ra dáng thị thành. Đấy là tất cả những gì tôi cảm nhận khi lần
đầu tiên gặp hắn.

Đó là một buổi chiều định mệnh. Chúng tôi, tôi và nàng, đang bên nhau, chuẩn bị
chơi trò "mẹ con". Hắn xuất hiện, rất tự nhiên với một cục đất sét màu vàng nâu
trên tay và lời đề nghị được cùng chơi. Sau màn giới thiệu tên, hắn chê trò chơi
"mẹ con" của chúng tôi không hay, nặn đất sét hay hơn, rồi ngay lập tức, hắn véo
một cục đất sét nhỏ bắt đầu vê, nặn. Mười ngón tay của hắn như có ma. Cục đất sét
trong tay hắn thoáng chốc đã trở thành con hươu có cái cổ cao nhòng. Lại nữa, chỉ
một loáng sau, một cục sét nhỏ khác đã biến thành một chú chó. Một chú chó gầy
dơ xương, ốm tong teo, trông thực đáng thương nhưng cực kỳ sinh động. "Tớ thích
một con bướm cơ"! Nàng nói. Ngay lập tức một con bướm có đôi cánh mỏng tang,
hai cái râu dài được đặt trịnh trọng trước mặt nàng. Con bướm sống động đến nỗi
như nó sắp sửa vỗ cánh bay lên. "Ôi! Mê tơi"! Nàng thốt lên.

