
Một Cái Giá Của Tự Do Sưu Tầm
Một Cái Giá Của Tự Do
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Website: http://motsach.info
Date: 25-October-2012
29 tháng 9 năm 1983
Bốn ngày trước, vùng đất mang tên Bà Rịa, một chiều định mệnh họ bỏ hết tất cả và quê hương
thân yêu để đi tìm đất mới.
Bốn ngày sau, một con thuyền và sáu mươi lăm người bồng bềnh trên một đại dương bao la.
Bốn ngày qua thể xác và tinh thần họ đã trải qua những giây phút cực kỳ sôi động trong đời họ.
Đến lúc đó sức khoẻ thể xác và tinh thần họ đang dần dần hồi phục sau những ngày khổ nhọc
ấy. Niềm vui thoát khỏi nguy hiểm của vòng vây Cộng Sản và niềm hy vọng tràn trề nơi đất mới
tràn ngập tâm hồn họ.
Giờ đây họ mới có dịp làm quen nhau. Họ kể cho nhau nghe đêm vượt biên phải trải qua bao
nhiêu đoạng đường lo sợ, họ núp sau những lùm cây sậy và đã bị muỗi chích những mấy chục
mũi, bằng cách nào họ dành dụm tiền để có mà đi. Họ đã đi vượt biên hụt mấy lần. Họ đã biết
mấy thuyền đi êm xuôi. Và những mẩu chuyện thật lý thú như thế để quên đi cái cảm giác mênh
mông chơi vơi giữa biển cả. Đám "căn me" (những người biết được có thuyền vượt biên thì canh
giờ mà leo lên đi chứ không trả một đồng "tiền vé" nào cả) thì không dám nhất cử nhắt động vì
sợ bị làm khó dễ.
Mải mê trò chuyện cho tới khi ánh nắng của những ngày cuối tháng chín mất hẳn. Trong khi
mọi người đang chuẩn bị cho một ít gì để ăn tối thì bầu trời như có điều gì lạ. Quả thật vậy, hồi
chiều sau khi hoa tiêu bẻ lệch hướng để tránh những con tàu đánh cá Thái Lan vì họ sợ hải tặc
(hải t8c. Thái Lan có tiếng trên tuyến đường này) thì thời tiết đã có gì thay đổi.
Đến lúc này thì bầu trời xám xịt. Gió mạnh thổi tới. Sóng gió nổi dậy. Con thuyền bắt đầu nhào
lộn với sóng gió. Nó tự do cuốn theo những khối nước khổng lồ của đợt sóng. Nước biển bắn lên
văng tứ tung làm mọi người ướt như chuột lột. Trong những hầm của con thuyền dài không hơn
mười hai mét và chiều ngang vẻn vẹn có ba mét, sáu mươi lăm người chen chúc nhau và la hét
om xòm. Những khuôn mặt tái xanh đầy nét sợ hãi. Mọi người trấn an nhau qua những lời nói
chan chứa nét lạc quan. Thêm vào đó nữa là những câu kinh nguyện với Thượng Đế. Sau mấy
canh trường nhào lộn với sóng gió, thiên nhiên đã nhường phần thắng cho con thuyền. Ai nấy
lại hoàn hồn với một hơi thở thả. Hú vía!
Ngày thứ năm cuộc hành trình gói ghém một ít câu hỏi với hoa tiêu về thời gian và khoảng cách
còn lại trước khi thuyền cặp bến. Họ đã được giải đáp thích đáng: trễ thì hai ngày nữa còn
Trang 1/7 http://motsach.info

Một Cái Giá Của Tự Do Sưu Tầm
không thì sáng mai thôi. Ngoài ra là sinh hoạt bình thường. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe những
câu chuyện bỏ dở chen thêm vài mẩu chuyện gẫu để giết thì giờ. Mọi người mong đợi...
Hai ngày sau...
Bảy ngày trôi qua. Ngày thứ tám với những bắt đầu thắc mắc: tại so họ chưa thấy đâu là bến bờ,
tại sao kể từ ngày tránh tàu đánh Thái Lan đến hôm nay họ không mảy may gặp một con
thuyền hay một tàu lớn nào khác nữa? Đại dương, bầu trời, con thuyền và họ mà thôi. Chẳng lẽ
hoa tiêu chấm sai tọa độ? Hoa tiêu thoái thác với lý do không vững. Đầu óc họ nhen nhúm ý
nghi ngờ. Hoa tiêu vớt vát: Bà con hãy yên tâm. Thôi, đổ thêm dầu vào, thế nào rồi chiều nay
cũng có dấu hiệu thôi. Can dầu cuối cùng đã trút gọn vào bình chứa.
Chiều đã đến nhưng họ cũng chưa thấy một dấu hiệu gì gọi là đảo hoặc đất liền. Chẳng những
vậy mà họ còn có cảm giác đang ở một nơi nào đó thật xa xôi với bến bờ. Đêm đến...rồi gần
sáng. Tiếng máy thuyền nổ đều đều đang ru họ vào những giấc ngủ chập chờn miên man bỗng
sục sặc vài tiéng rồi tắt hẳn.
"Hết dầu". Tiếng nói của một người nào đó.
Hết dầu!? Mọi người chồm dậy ngỡ ngàng.
Hết dầu? Hết dầu?
Như sét đánh bên tai. Rồi làm sao thuyền chạy được? Rồi làm sao vô bờ được? Rồi...rồi
Nỗi kinh hoàng hiện rõ trên những nét mặt ngơ ngác như chưa muốn tin những gì mình vừa
nghe. Làm sao có thể như vậy được? Hoa tiêu, anh có điều gì muốn nói không!?
"Bà con hãy bình tĩnh. Tuy dầu hết nhưng chúng ta chắc chắn cũng đã gần một hòn đảo hay đất
liền nào đó. Thế nào rồi cũng có tàu thuyền phát hiện ra chúng ta. Hơn nữa chúng ta còn có
nhau."
Vậy là hết dầu thật. Lạy Chúa. Lạy Phật, xin cứu chúng cxon ra khỏi cơn hoạn nạn.
Ngày thì vắng vẻ đêm thì cô quạnh
Chín ngày qua tai họ đã nghe quen với tiếng máy nổ đều dều, nay âm thanh đó không còn nữa,
họ như thấy thiếu một cái gì đó. Họ thấy lẻ loi hơn. Ngày đầu họ thả neo và trông đợi tàu thuyề
nào đó biết được sẽ đến cứu. Ngày thứ hai qua đi, rồi ngày thứ ba...Họ không thấy một vật gì
ngoài trời và biển. thế là họ quyết định kéo neo lên để cho con thuyền trôi. Nó trôi, trôi đi đâu?
Biển cả bao la, đâu cũng là đâu. Lương thực, nước uống chẳng còn được bao nhiêu. Họ lo mạng
sống của họ sẽ ra sao? Họ trôi qua từng ngày dài, đêm dài. Ngày sóng gió mệt lả, ngày nắng gió
chói chang, nhưng không một tia hy vọng. Đêm xuống, đêm làm cho không gian bao la thêm
tĩnh mịch. Đêm chơi vơi, đêm vô bờ bến. Một ngày đi qua là một vết tấy lên bức tranh hy vọng
của họ. Một ngày mới là một thách đố tâm trí trước mắt họ. Thế là hết, những ước vọng, những
bức tranh đẹp nơi chân trời mới ấy đâng dần dần nhạt phai. Họ miên nam về quá khứ. chỉ hai
tuần trước thôi họ chưa thấy những gì đang xẩy ra. Hôm nay họ tự đặt câu hỏi với chính họ: Cái
giá phải trả cho miền đất hứa là gì đây!? Tại sao lại xui xẻo đến vậy, tại sao nhiều thuyền đã
vượt qua êm xuôi vậy?...Họ quay cuồng với những thắc mắc và số mạng của họ.
Trang 2/7 http://motsach.info

Một Cái Giá Của Tự Do Sưu Tầm
Đã hơn một tuần qua con thuyền của học cứ trôi dạt đi đâu đó. Thỉnh thoảng, xa xa trong đêm
tối hay giữa ban ngày họ thấy được những con tầu buôn thật lớn. Ba chữ "SOS"và ánh lửa heo
hắt trên biển cả không đủ lớn để diễn tả được hoàn cảnh hay những con tàu kia cứ dửng dưng
coi như đó là một bữa tiệc vui nên không muốn tham dự. Một lần nọ, có một con tàu thật lớn
chạy rất gần, gần rất độ tưởng như đâm vào mũi con thuyền bé nhỏ. Nhiều người như cố ý
mừng thầm rằng nó là một trong những con tàu đi vớt người vượt biển, nhưng không, nó không
giảm tốc độ mà cứ tiến thẳng. Tia hy vọng chưa kịp loé lên đã bị dập tắt. Một cú điện thoại hoặc
dăm ba chục lít dầu thôi thì biết đâu họ đã vô bờ bến sau một vài ngày và đã cứu được bao nhiêu
mạng sống. Họ tiếc rằng sao con tàu buôn đó không bố thí cho họ chừng ấy phúc đức!? Tới
hôm nay họ đã mệt mỏi lắm rồi. Lửa củi cũng đã hết. Cuộc hành trình đang trôi nổi vào khoảng
ngày thứ 20, 21...thì lương thực hết, nước uống hết. Vài cá nhân có mang theo được một ít
nhưng cũng chỉ lâu hơn vài ngày. Cũng vì người còn người hết nên đã có nhiều chuyện ẩu đả
nhau vì miếng ăn xảy ra. Mà có những chuyện thật vô duyên. Như: Ông ơi cho con miêng sữa
để con đắp vô chỗ chảy máu, thằng X nó đánh làm đầu con tét ra nè."
Cơn đói khát đang dằn vặt họ.
Chẳng còn ai còn lại một miếng ăn hoặc một giọt nước nào. Ba bốn ngày qua họ không có gì để
ăn uống. Họ cảm thấy mình thật khổ sở, vô dụng. Làn nước biển trong xanh như ngọc nhưng
không ướng được làm học thêm điên dại. Họ đãi miệng cho nhau những món ăn họ đã thưởng
thưc ở nhà hàng này, nhà hàng kia khi còn ở Sài Gòn. Đà Lạt...Sơn hào hải vị cứ thế mà bầy ra
đầy dẫy trong khối óc của họ. Họ ăn uống thật ngon, họ thư dãn gân thịt để cho những hương vị
đậm đà đó thấm dần vào trí tưởng tượng của họ. Họ ăn bằng tâm trí. Tâm trí họ thì no đầy còn
bao tử thì trống rỗng. Xót xa. Ba ơi con đói quá, mẹ ơi con khát quá. Tiếng khóc xé trời giữa
biển cả vì đói khát của những em bé chưa đầy một tuổi đời cứ vang vọng như âm thầm xé nát
tâm can của những người làm cha mẹ. bao dòng nước mắt khô héo vàng vọt không e thẹn não
nề rơi trước cảnh đời đói khát của trẻ thơ. tiếng khóc tiếng than nhỏ dần, nay chỉ nghe được
tiếng rên rỉ.
Ngày thứ 27
Sáng nay trời trong, biển yên, ông mặt trời đang dần trồi lên cuối chân trời biển, những cơ thể
rời rạc và tâm trí mơ màng đang giằng co với đêm bao la mộng mị. Bỗng một giọng thất thanh
hét lên phá vỡ sự yên lặng tĩnh mịch đó:
"Thằng A chết rồi, thằng A chết rồi bà con ơi ". Mọi người giật tỉnh. Họ xôn xao vây quanh một
thanh niên vào khoảng 25, 26 tuổi nằm dài trên bong thuyền. Tấm thân anh ta nguyên đã gầy
guộc thêm vào nhiều ngày không ăn uống nên khi nhìn tưởng là bộ xương ngụy thêm lớp da
mỏng. Qua mọi cách có thể được họ thử xem người kia đã chết thật chưa? sau một lúc, họ
không nghi ngờ gì nữa. thế là một cái chết. Tâm trí họ không dấu nổi sử hoang mang dù biết
trước sẽ có ngày này. Tuy thế, họ không ngờ cái chết đầu tiên lại sớm như vậy, vì nếu chỉ không
ăn uống ba, bốn ngày thì cũng chưa đến nỗi phải chết. Họ nghĩ có lẽ vì anh ta không chịu được
sóng gió nên từ bấy lâu nay anh không ăn uống được nên đã không còn sức mà chịu đựng. Lời
kinh cầu vang lên giữa đại dương bao la. Họ cầu xin Thượng đế cho linh hồn anh ta được về nơi
an nghỉ tốt lành. Ngày dài lê thê trôi vào đêm đen. Đêm đến, đêm đen hơi hám cõi âm tới ám
ảnh tâm trí họ. Họ nghe được những âm thanh văng vẳng từ bên kia thế giới trồi lên là đà trên
mặt biển. Những tiếng kêu vang thống thiết trầm bổng bi thương bao bọc lấy con thuyền. Lại có
người kể rằng họ nghe được tiếng hát bi ai ở một nơi xa xôi nào đó. Những giấc ngủ chập chờn
Trang 3/7 http://motsach.info

