vietmessenger.com
Dung Sàigòn & Võ Hà Anh
Một Thoáng Qua Đi
i gp lại Hưng trong một tim bán M phm – Bazar ở thương xá Tax. Lúc đó tôi đang lui
cui chn mt thi son mu hoa đào. Mầu mà chng tôi thường t ý thích. Hưng đứng sát
bên tôi gi tht kh bên tai tôi, tôi mi ngẩng đầu lên. Hưng đứng đó tht xa l - thật người
ln. Tôi ng ngàng trong mt phút không ngờ đến.
- Vân ln quá!
Hưng nói, tôi chớp mắt chưa kịp tr lời, Hưng cười:
- Vân quên mình ri sao?
- À, không. Vân nh ch, nh lm ch!
i nói vội vàng. Hưng nh nh:
- Hưng thì ch bao gi quên ni Vân. K nim ca chúng mình nhiu quá, d thương và
đáng nhớ quá. Vân có nghĩ thế không?
i nhìn Hưng – hình nh cu hc trò mười sáu tui và tôi – cô bé mười bn ca mười năm
về trước còn n hiện đâu đó, dn dt trí nh tôi tr v những ngày thơ dại và mt mi tình
cũng thơ dại không kém. Qu tht, k nim ca chúng tôi khó quên vô cùng. Tôi còn nh
như mới ngày hôm qua, Hưng chở tôi đi học bng chiếc solex cũ mượn được ca bà ch,
nhng buổi sáng đón tôi đi học và v ngang qua những con đường rp bóng M Và, nhng
câu nói vng v, ng ngn của hai đứa đã chứa đựng biết bao nhiêu là âu yếm ngm ngm.
Nhng gói me, nhng trái i, trái khế chua Hưng hái cho tôi chứa đựng biết bao nhiêu ý
nghĩa, tràn đầy tình t. Với chúng tôi, như thế là tình yêu, là thương nhau rồi đó. Tôi còn
nh, lần đầu tiên tôi khóc vì một người con trai, cho mt tình yêu nh dại. Đó là ny Hưng
b bt trong thời gian tranh đấu Phật Giáo, Hưng d vào cuc biu tình cùng bi các anh
sinh viên và học sinh các trường. Trong số đó có tôi, nhưng rất may mn là tôi không b bt.
Bui sáng nghe tin Hưng bị giam, tôi khóc n ào – khóc như mt đứa tr con nghe mình lc
lõng vì người thân chợt đi xa không v, gin dỗi như mình b bỏ rơi và nhớ nhung mỗi đoạn
đường vng phi đi bộ mt mình. Tôi không nghĩ tôi khóc vì người yêu. Hai ngày sau Hưng
được thạ Hưng khoe tôi những vết bm trên đùi, tôi nghe xót xa tràn lên đôi mt. Từ đó tôi
không theo Hưng và các anh sinh viên na. Chúng tôi li sng bình yên trong tui hc trò
cho đến ngày tôi theo gia đình đi xa - B li tnh nh vi nhng k nim vui bun không dt
cùng vi khuôn mặt người con trai thương tôi và tôi thương bằng nhng nhung nh bùi
ngùi.
Bây gi gp lại Hưng giữa thành ph lớn. Trước mắt tôi, Hưng không còn là cu hc trò
nhút nhát ca ngày nào na. Và, chắc dưới mắt Hưng, tôi đã tr thành một người đàn bà.
- Vân đi phố mt mình thôi sao?
Hưng hỏi, tôi cười nh:
- , ti nhà bun quá, Vân đi mua vài thứ lt vt.
Hưng chỉ thi son, hp phn trong quy hàng:
- Lt vt là nhng thứ này đây phải không?
i gật đầu, Hưng hi:
- Vân mua xong chưa?
- Xong ri, ch Vân mt chút xíu.
Ch bà bán hàng gói xong hàng, tôi m ví tr tin bng hai tờ năm trăm, Hưng nhìn tôi, ánh
mắt đằm thm và n cười ranh mãnh như ngầm nói vi tôi: Sao bây gin già dn thế?
Vân người ln thế? Và chng chc thế. Bt gp ánh mắt đó, nụ cười đó, i nghe má mình
nóng rang lên như thủa còn con gái tôi được nghe người yêu chế riu trêu chc âu yếm vy.
i nghe vui vui.
- Cười gì thế?
i hỏi Hưng trống không và thân mt.
- Trong Vân chng chc như... bà lớn.
i cười rn ràng: Bà thôi ch không phi bà ln. Vân có chồng là đã tr thành Bà ri còn gì
nữa. Song tôi đã không nói cho Hưng nghe chuyện đó. Không hiểu tại sao? Hưng rủ tôi đi
do phố, đi ăn kem, uống nước. Tôi nhn lời Hưng không e dè, ngần ngi. Trong mt
thoáng tôi c ng mình còn con gái và tưởng như mình đang tung tăng dạo ph với người
yêu. Ch hiểu đọc được được nhng ý nghĩ của tôi lúc này, chng tôi có gin tôi không nh?
Quân thường bo tôi còn trẻ con quá và chưa ý thức được mình đã là v và sp làm M.
Những điều Quân nói thường xuyên đến độ tôi không còn mun nghe, mun nghĩ đến na.
i vn còn ham thích cuc sng tình nhân hơn cuộc sng v chng nhiu. Tôi sng không
thc tế.
Lúc băng qua đường, quen như khi đi với chng, ti nm nh cánh tay Hưng - tht t nhiên
Hưng không tỏ thái độ ngượng ngùng hoc li dng s thân mt y ca tôi, mà cũng thản
nhiên như tôi. Buông tay Hưng ra tôi thầm nghĩ đến Quân và không thy mình có li vi
chng bi s thân mt y. Ch nhng c ch bình thường, tôi nói với Hưng khi hai đứa
ngi trong tim nước:
- Chúng mình vn thế.
Ch biết Hưng có hiểu câu nói của tôi không? Hưng hỏi tôi:
- Vân ung gì? ăn kem đã nhé.
i lắc đầu:
- Cho Vân mt ly sa tươi.
Hưng gọi coca cho Hưng và sữa tươi cho tôi. Đẩy dĩa bánh đến gần, Hưng chn cho tôi mt
chiếc bánh kp sa. i nhn chiếc bánh cắn đôi một cách ngon lành vui thích và thấy như
mi phút mình mi tr li, hồn nhiên như tha nào xa xôi lm cùng với Hưng và đám bạn
cùng lp chia nhau khúc bánh mì trong dp cm tri hay picnic xa thành ph. Chia nhau khúc
mía, nhng cái ko vng, nhng trái i chín mi hái mà không thấy e dè ngượng ngp nào
hết. Tôi nhìn Hưng:
- Hi nh vui ghê, Hng nh?
Hưng gật đầu:
- Trông Vân bây gi cũng chả khác ngày xưa là my.
i hi:
- Ti sao vậy? Ngày xưa Vân mười bốn. Hôm nay Vân hai mươi bốn. Cách nhau quá xa.
- Mười bốn và hai mươi bốn chỉ như cái chp mt dài. Nhìn Vân lúc này, đâu có ai nghĩ là
Vân hai mươi bốn tui.
i nghiêng nghiêng mái tóc hi Hưng:
- Theo Hưng, Vân bao nhiêu tui?
- Mười tám, hai mươi là cùng.
i cười:
- Ti sao không bo Vân chừng mười bốn như ngày xưa có hơn không?
Hưng cười theo tôi:
- Ừ, Hưng cũng đang định nói thế.
- Thôi, cho Vân xin.
Hưng bảo:
- Tht mà, Vân tr lm, trẻ đến độ Hưng không ngđấy. Bn bè mình ngày xưa giờ
chng có con c rồi. Đâu có ai trẻ mãi bng Vân.
Hưng nói bằng nét mt thành thật và nghiêm trang. Tôi tin là Hưng không nnh tôi vì tôi biết
mình còn trhơn số tui tht, rt nhiều người đã bo tôi như thế và không ai tin là tôi đã ly
chng. Bui sáng nào cht thc gic thy mình đã thành đàn bà và bên cạnh mình - người