vietmessenger.com
Nguyn Th Thu Hu
Mùa Thu Vàng Rc R
Có tiếng chuông điện thoi. Bà nhc lên. Bà đợi cái tiếng chuông y rt lâu, ri ông hn: "Nó
ng rồi. Tôi đang chờ xem d báo thi tiết ngày mai thế nào. Sáng mai, tôi s gi bà sm.
Bà có đi ăn sáng vi tôi không?". Bà cưi: "Chắc là không đi được. Thng c bo hôm nay
nó không về ăn cơm. Tôi phải lo thc ăn để v chng con cái nó về ăn tối". Ông bo: "Thế
thì tôi cũng ăn mì vậy". Bà cưi chúc ông ng ngon. Ông chúc bà ng ngon. H thì thào. H
run ry. H cùng th nh. C hai cùng chờ đợi bên kia bmáy điện thoi xuống. Nhưng
chng ai chu b c. Bà cười rinh rích: "Ông bỏ đi". "Thì bà bỏ trước đi". "Không, ai lại làm
thế". Ông cười ", thì tôi bỏ trước vy". Và bên kia khi mt tiếng "cch" vang lên, thì bên
này bà mi t t h máy xung. Ngoài trời. Đêm đen thm. Bà nhìn ra xa, c nhìn thật xa để
xem sau cái vầng màu đen sẫm, đen sì rung rinh trong gió kia nó là cái gì.
Đấy là ngày mai.
Ông bảo: "Bà ơi, tôi thu xếp được ri. Thi tiết tt. Tôi vừa nghe đài báo thi tiết ngày hôm
nay xong. Chúng nó bo b cứ đi vô tư, tuần này chúng nó được ngh phép. Thế còn bà?".
"Chúng nó cũng bảo bà đi vô tư". Ông cười "Chúng tt tht". Bà bo ", chúng nó tt
tht". "My gi h bà?". "Tu ông". "Theo tôi thì mưi mt giờ". "Mười mt giđường vn
còn đông lắm". "Hay là mười hai giờ?". "Mười hai gi là chính ng". "Thôi thì mười mt gi
ba mươi". "Tôi phải mang cái gì?". "Tu bà. Tôi mang đủ hết ri".
Bà cưi: "Thế thôi nhé, tôi đi lo chuẩn b các thứ cho chúng nó đây. Vừa mới mua được cân
rưỡi tht làm ruc, ri l mui vng na. Sn my qu bí, mui vại dưa thế là yên tâm".
Ông bo: "Thế là được ri. Bên này cũng thế. Tôi thì không biết làm ruc". "Để tôi làm luôn,
mang sang chia đôi cho ông mt na". "Tôi ch cn mt l nh nhỏ thôi. Chúng nó trưa ở cơ
quan. Chiu về ăn nháo nhào. Con dâu thì s béo nhn ba ti. Con r thì ung bia. Thng
con trai thì cũng bia. Chỉ lo cho thằng Kim đang sốt thôi…".
Bui chiu. Ông hin ra ca nhà bà. Bà git mình tr mt: "i gii. Ông đeo cái túi gì mà
to thế kia?"
Ông cười, n cười sáng rc trên khuôn mt ca một người đàn ông đã sáu mươi tui. Tóc
ông bc, cái dng lên, cái rp xung. Nhng sợi tóc đen t nhn thy yếu kém chui tt
xuống dưới, chn nhng si tóc bc là ngoi lên. Cái ming rộng, đôi mắt đầy tình cm ca
ông nhìn bà. Bà cht rùng mình. Đấy không phi là ánh mt, nụ cưi ca một người đàn
ông đã sáu mươi. Cũng như bà, cái rùng mình cũng không phải cái rùng mình ca mt
người đàn bà ngoại ngũ tuần. Mà là cái rùng mình ca mt bà qu phụ ba mươi tuổi.
Còn nh, lần đầu tiên khi anh cười đưa cho chị mt bức thư và nói: "Chị đừng kin chúng tôi.
Tôi có th mi chị đi uống mt cc cafe không?". Ch l l nhìn anh đầy phn ut bi vì anh
dám làm mt cái vic phạm đến nguyên tc và ảnh hưởng đến cơ quan của chị. Hai cơ quan
cùng chung nhau mt việc làm ăn. Anh là đại din bên kia cũng như chị là đại din bên này.
Chi chờ đợi c mt buổi sáng để người phía bên kia mang giy xin li sang phía n này. Và
người mang đến là anh. Ri ch hiu thế nào ch li theo anh ra hàng cafe. Ch biết ung
cafe đâu nhưng cố nghiến răng nghiến li uống để cho anh thy là ch chịu ci ch ch
kém gì. Nhưng rồi sau đấy bắt đầu ch thy mình nm trên mt chiếc tàu mng mảnh như lá
tre, trước mt là nhng con sóng cun chị đi. Lòng d ch nôn nao, cn cào. Mc dù đầu óc
ch tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh nhưng bụng thì réo gọi. Người ch lả đi, mặt đờ đn tái
di. Anh bo: "Chm sao thế?". Chị cười nht. Phy tay: "Cho xin cc nước lc". Anh vi
gi ch quán không nhng cốc nước lc mà có c lát chanh và mấy viên đá. Chị ung mt
hơi hết sch. Ung xong. Cái cht cafe trong d dày cng với nước lc pha loãng cafe thm
dần li ti ăn vào người. Chị say đứ đừ. Ch nhìn anh thành bốn người, năm người, sáu người.
Ch hoa mt. Chóng mặt và đổ gc xung. Trong vòng tay ca anh, ch lả đi và mọi người
sng s không hiu cái k phía bên kia đã mang đơn sang xin lỗi mà li còn làm thế nào để
ch phát ngt đi như thế. Anh cười hin lành: "Ch y không biết ung cafe, tôi di quá li mi
ch y mt cốc cafe đen ít đường". Tt cả cười phá ra và bo rằng phía bên địch quá mnh
đã đánh phía bên ta bằng c hình thc ln ni dung, c vt cht ln tinh thn thế này t
chc bên ta sẽ đổ mt thôi.
Xung quanh ch. Trong tóc ca ch. Trong áo ca ch phng pht mùi ca mt người đàn ông
l. Nó m áp truyn li ti trong k tóc. Ch rùng mình. Lâu lm ri mi có mt người đàn ông
ôm ch vào lòng t khi chng ch chết. Bốn năm rồi còn gì. Người đàn ông duy nhất trong đi
chị đã đi xa. Đấy là mt trn sốt cao kéo dài và anh đã ra đi để li thng bé con không mt
li nhn li. Cũng chẳng ai hiu nguyên nhân ca cái chết, ch biết rng chị đã c hết sc
không cu li được anh. Ba mươi tuổi. Người chị đẫy đà hơn nhưng gương mt ngày càng
đẹp và đằm thm, mn mòi. Tóc ch dài, cun cao lên, phô cái c trng. Ở đấy có nhng
ngn m, ngấn lên phía đằng sau, xuôi xuống đôi vai êm ái mn màng. Lâu lm ri không có
ai đặt tay hay thi nhẹ vào đấy.
Và chị đi về vi cm giác lâng lâng. Mt cái cảm giác như mình tht tiết vi chng, pha ln
sự sung sướng. Bui ti, khi cơm nước xong cho thằng con trai mười hai tui. Ch ra ca s
ngi mt mình. Căn hộ ca ch tng mt của khu chung cư, trên đầu là bn tng na.
Ngoài vườn ch trng my cây doi nh và mt bi tóc tiên rung rinh n hoa. Thng con ngi
bên kia hc bài. Nó bo: "M ơi, hôm nay con tưới cây rồi đy. Tóc tiên li ra thêm my
nhánh na. M có trng hoa nhài không? Bn Nhài lp con bo bn y tên là Nhài nên ch
trng hoa nhài thôi". Chị cười và bo: "Thế m tên là Hng chng nh m ch trng..."
"Bn y bo thế m bn có thích hoa hng không? Con bo m t cm hoa hng quanh
năm. Bạn y bo thế mtrng hoa hng ở vườn không? Con bo m t có trng nhưng
ri sau này nhng bông hoa hng m trng nó c gầy, hương hoa của nó bun lmm
không trng na. Bn y bo thế thi t s tng m cu mt khóm nhài vì hoa nhài sẽ thơm
hơn, m cu có th ướp trà để ung. Con trng hoa nhài m nhé? Bn y còn bo con là
nim vui ca m. Nếu con để m bun, m đi lấy chng thì con m côi. M ly chng
không?". Chị cười nhưng nước mt chy quanh: ", bo bn y cho m xin mt bi, m s
trng hoa nhài. M s không ly chồng để nuôi con khôn ln và m con mình s vui".
Bui ti trôi qua. Mi khi con học bài xong. Đi ngủ. Ch chào nó và sang bung ca mình. Ch
li mi ra. Trong đó có cái phong bì màu tím. Mt t giy công ty anh gi li sang xin li
công ty chị sau khi đã mua mt lô hàng ca công ty ch. T giấy đơn giản nm trong cái
phong bì dày. Nhng hàng ch tên ca công ty. Số điện thoi. S fax lnh lùng vô cm
nhưng đấy là anh. Ti sao li thế nh? Người ta thường nói đàn bà yêu bằng mũi còn đàn
ông thì yêu bng mt. Hình như đàn ông mỗi người đều mang mt cái mùi v riêng mà ch
không biết đấy thôi, chỉ có điều nhng cái i v y không bao giờ đến gn ch c. Còn anh.
Anh đã ôm chị. Đã dìu ch t hàng cafe ngoài cng vào trong phòng làm việc trước s
ngc nhiên ca tt c mi người.
Có tiếng chuông điện thoi reo. Chng l li là anh? Có ai gọi điện cho ch vào giờ này đâu
nh? Tim chị đập rộn ràng. Đầu dây bên kia tiếng người đồng nghip lnh lót vang lên: "Hng
ơi, khoẻ chưa?". "Cũng đỡ ri". Chị đáp. "Giời ơi, hôm nay tất c mi người đều s…". "S
cái gì cơ?". "Mặt mày tái ngắt đi, người mày lả ra trong tay người đàn ông ấy". "Lả ra như thế
nào?" - Ch hi hp hi. "Chân mày lết trên đất. Thc ra lão ta có th bế bng mày lên
nhưng mà lão ấy ngượng". "Ngượng cái gì?". "Ngượng vì mày mày ngt. Ti sao đi với nhau
ra hàng ung cafe li ngt?".
Chị cười: "Thì tao tinh tướng. Đối phương sang thì mình cũng phải t ra chịu chơi thì ung".
Li tiếng cười vang lên. Hoa bảo: "Nhưng mà khá đẹp đôi đấy. Mày biết tao mê nht ca lão
cái gì không?". "Mê cái gì?". "Hàm răng. Khi lão cười, phôm răng trắng xoá đều tăm tp,
bo: "Tôi… tôi… tôi không thể tưởng tượng được. Hình như Hồng không biết ung cafe mà
ấy đã làm hết mt cc. Mt là cô y b tiền đình cho nên khi cafe vào…". Anh Hoàng bo
"Ông nhm, nếu mà b tiền đình cafe vào càng tnh". "Thế thì y say cafe ri". C lũ quây
ly hn, bo: "Ông cho cái gì vào cafe của nó? Chưa bao giờ nó ngt như thế này. Ông phi
ở đây đ chu trách nhim". Lão ta cười và đưa số điện thoi. Bàn tay ngón dài thng tp run
run ghi số điện thoi, ghi tên, ghi địa ch và ngi tn ngn bàn làm vic. Lão đi rồi. Bn tao
nhìn mày nm thiêm thiếp trên giường không thể tưởng tượng nổi trong đời li có nhng
chuyn như thế. Mày kho ri ch?
Chị cười: "Kho ri". "Thôi thì say lão ấy đi cho bọn tao mng. Bốn năm rồi còn gì? Ở dưới
sui vàng b thng Tùng cũng mồ yên mả đẹp. Mày th tiết vi ông y thế là đủ ri. Bây gi
mày mi có ba mt tuổi, không ai đi th chng từ năm ba mốt tui cả". "Thôi mày đng nói
đến chuyn y". "Tao nói thật đấy. Lão y có mt cái gì đấy mà người ta nhìn d tin ngay.
Bọn tao đều tin và nghĩ rằng ti sao công ty bên kia li mc ra mt thng cha d thương đến
thế? Và ti sao chúng mày li trong vòng tay nhau trong mt hoàn cảnh như thế? Thôi tri
định rồi. Yêu đi". "Mày làm tình yêu cứ như là đùa ấy. Quá bằng đi ăn bát phở. Chn mt
hàng ph ngon bây gi còn khó nữa là đi tìm mt tình yêu". " thế đấy. Có khi c bốn năm,
có khi c đời mày đi tìm nhưng kng gặp, thế mà bỗng dưng lại gặp đấy".
Ch im lặng. Trong người ch nhói lên mt cm giác lâu lm ri không có. Nó hi hp. Nó vui.
Li bun. Li xót xa, li chi với mong manh như có thể có. Có th không.
Ch bn thn. Li ra ca s ngi. Mi thứ đến nhanh như một cơn gió. Hàng nghìn cơn gió
đã thi qua sut cuc đời chị. Nhưng cơn gió này thì khác. Cơn gió này không lành lạnh,
không mát mát như gió của mt ngày hè, không phải là cơn gió của đầu mùa đông đến xao
xác đui lá trên hè ph. Mà là một cơn gió mang hương vị ca mt người đàn ông. Chị rùng
mình. Cái mùi ấy đang trở li quanh ch. Quanh quất đâu đây. Bủa vây như những cái kim
tiêm nhỏ châm chích vào người ch.
Lại có chuông điện thoi. Ch nghĩ là Hoa gi li: "Gì đấy h? li cái gì đấy h?"
Bên kia im lng, ch cht git mình. Mt giọng đàn ông khàn khàn vang lên : "Alô, cho tôi
gp ch Hng."
Ch rùng mình: "Vâng, tôi Hồng đây . "Sức kho ca ch thế nào?". Ging anh run run c làm
vnh tĩnh.
"D, tôi bình thường ri ". "Tôi xin li ch, tôi thấy đồng nghip ca ch nói ch không biết
uống cafe nhưng tôi không tin. Từ đứa trẻ con đến người già đều biết ung cafe". "Vâng.
Nhưng tôi thì không. Người ta thường ung cafe vi nhng người bn, vi tri âm, tri k, vi
những người đồng hành. Còn tôi, tôi là ph n…". "Nếu có chuyn gì xy ra vi ch, thì tôi ân
hn lm. Tôi xin li ch c việc tôi đã đường đt bế ch vào phòng ngày hôm nay". " Không,
anh dìu tôi vào phòng ch?". "Không, tôi dìu cho phòng, nhưng đến gần cái giường tôi có
bế ch lên".
Ch li rùng mình. Hoá ra là thế. Hoá ra là ngưòi đàn ông ấy đã bế mình và từ đầu đến chân
mình là mùi của người y.
"Nếu có th... chúng ta gp li nhau ch?". "Vâng". "Tôi mun mi chị đi uống cafe nhưng
pha loãng để ch quen t t. Khi nghin ri, ch s thy thiếu nó ch không th chịu được".
"Thế à? Tôi ch nghin cái gì bao gi". "Ôi thế à? Còn tôi thì nghin cafe, thuc lá. Sáng ra
ch cn mt cc thôi và một điếu thuc thì tôi s tỉnh táo đến trưa. Nếu không tôi rt cáu.
Nhiu khi tôi c cáu lung tung, mi người không biết tôi cáu vì chuyn gì. Mãi đến chiu thì
tôi phát hin ra tôi cáu vì thiếu cafe". "Thế à? Nghin cái gì s kh vì cái đấy". "Vâng, tôi biết
thế. Bây gi ch biết làm thế nào để bỏ được". "Anh biết thế mà anh li xui tôi nghin à?".
Ch lại hăng máu lên.
Bên kia, mt giọng cười vang lên: "Cũng nên nghin mt cái gi đấy ch?. Mà nghin cafe
đâu phải là xu?".
Chị cười: "Thôi được ri, chào anh. Cảm ơn anh vì li hỏi thăm.". "Chào chị. Chúc ch ng
ngon".
Tiếng gió xào xc t xa thi v. Hình như có cơn mưa đang đến. Có tiếng sm ì m phía xa
và gió rung lên ngoài vườn. Trong không khí hơi mưa mát lạnh. Trước khi mưa, bao giờ gió
cũng mát., cũng ngai ngái một cái i không gian như thế. Hôm nay, gió mát, nhưng gió
không ngai ngái mà gió có i. Mùi của đàn ông...
° ° °
Bà ngi lên xe.
Đằng trước, đằng sau lnh knh nhng túi to, túi bé. Ông vòng tay ra kiểm tra xem bà đã ngi
chc chắn chưa, hai chân bà đã đặt lên chỗ để chân chưa. Và chiếc xe phóng đi.
Gió ù ù thi bên tai.
Xe đi như lướt trên đường cao tc phng lì. Hai người như nhẹ bng và bay lên khi mặt đất.
Đến H Ngc là ba gi chiu.
Nng cui thu ong vàng. Những cây điệp bông vàng dài rũ xuống như những si vàng ròng
ng nghiêng trong gió. Mt h xanh. Mênh mông sâu hin hoà. Phía xa, bên kia h là nhng
dãy núi, mây trng vin xung quanh.
Xe dng lại trên đỉnh dc.
Bà tht lên: "Yên bình quá".
Ông quay li nhìn bà. Ánh sáng từ đôi mắt, nét tươi tắn ca hnh phúc làm khuôn mặt đầy
bi ca bà bng sáng, trẻ thơ.
Hai con bé l tân chy ra, tr mt ngc nhiên, ging véo von: "Ông máu nh. Phi bng xe
máy lên đây".
Bà nhăn mặt vì li l bm trn ca chúng.
Ông cười hiền hoà: "Đã mun thì đi được hết. Hai cháu ly cho ông bà bung nào nhìn ra h
nhé". "Có mà đầy. Ch s chiu ti ông bà rét run cm cp thôi".
Bà im lng không nói gì. Ông biết bà không thích kiểu nói năng như thế. Ông vi nói nh vào
tai bà: "Nó ở quê đi làm kiếm tin từ bé. Nói năng như thế nhưng mà ngoan".
Y như thể chng minh lời ông nói, hai đứa xông vào tháoy buc các túi rồi xách đi phăm
phăm, dẫn h vào mt bung trên tng hai.
Bà m toang tt cc cánh cửa. Đằng sau. Ông đang dỡ túi đồ đạc và bày ra. Qun áo, v
chăn, vỏ gi, máy sy tóc cho bà và mt cái phin pha cafe. Sau lần đầu tiên y, bà tr nên
nghin và h gọi đấy là thuốc độc… Ông dn dẹp như đấy chính là căn phòng riêng cho h
lần đầu tiên được với nhau. Sau hơn hai mươi năm chờ đợi. Bà đến đằng sau ông. Ôm
ly ông và bo: "Cảm ơn ông. Tôi không nghĩ là mình có nhng ngày hạnh phúc như thế
này".
Ông cười, ôm bà vào lòng, thì thm: "Mình chờ đợi ngày này gn na cuộc đời. Con cháu
đã ln, mình không phi ân hn gì c. M chúng nó c ngoài khi biết có một người đàn
bà nhân hậu đến vi tôi cũng thấy yên tâm thanh thản." Bà cười và nói: "Đi ra hồ đi. Nắng
đang đẹp".
Gió và nng ùa vào làm tóc bà bay tung.
Mắt bà đập vào mt rừng hoa điệp vàng đang bay theo gió.
Sau hoa là h. Sau h là núi. Nng mùa thu nhum vàng óng tt c.
Hai người đi ra h. Tng gc cây, ngn cỏ đều như có tiếng nhc ln trong tiếng gió chiu.
Quanh h là tiếng cười ca bn tr. Từng đámm tụm nhau li trên nhng bãi c. Chúng
bày bánh trái, hoa quả và đồ uồng ra liên hoan. Đứa đánh đàn ghita. Đứa hát. Một đội khác
bt cátxét và nhy múa tng đôi.
Chúng trông thấy ông bà đi do trên h, đu ct tiếng chào như chào ông bà chúng ở nhà:
"Ông bà ngồi đây liên hoan với cháu. Ông ơi. Ông hát tặng bà một bài đi ông. Hay bà hát
tng ông vy…"
Tng đám. Từng đám mời chào thành thc. Mặt đa nào cũng tươi rói niềm vui, ca tui tr.
Ông cười hn hu: " Các cháu ở đâu đến đây?" "Bọn cháu ở trường Thương mại", "Còn
chúng cháu ở trường Sư phạm...".
Sát b h. Một nhóm sáu đứa khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi hát đồng ca. Đồ ăn đồ