
Nắng nhàn nhạt, cơn mưa cuối mùa ẩm ương sáng nay đổ ập xuống khiến
mọi thứ trở lên sạch sẽ và trong lành đến lạ.
>> Thằng nghiện (1)
Đã có chút gió chớm thu, nó đến gặp Hoàng như một thói quen. Nó bỗng chạnh
lòng nhận ra: Hoàng gầy đi nhiều hơn trước. Có lẽ tại mùa thu, cái gì gắn với mùa

thu cũng mỏng manh và leo lét như vậy. Nó rón rén bước lại gần Hoàng, hù một
cái khiến gã giật bắn mình. Quay lại lườm, dứ dứ nắm đấm về phía con bé, Hoàng
nạt nộ:
- Con ranh! Chán sống hả?
Nó ríu rít khoe:
- Xem này!
Nó xòe hai bàn tay trắng nõn, cười tít mắt:
- Móng màu cà phê, tóc màu cà phê, mắt màu cà phê, à đây, mũ màu cà phê nữa.
Chất chưa?
Hoàng phì cười trước sự ngộ nghĩnh của nó, châm chọc :
- Chất rồi. Chất như cục đất. Mày cuồng cái màu này à?
- Đẹp mà.Nó vẫn không rời mắt khỏi bộ móng mới, ngắm một cách trìu mến như
thể bà mẹ trẻ với đứa con nhỏ. Nó lẩm bẩm:
- Ít nữa em sẽ mua xe màu cà phê, laptop màu cà phê, xây một cái nhà sơn màu cà
phê và nếu thất nghiệp thì sẽ mở một tiệm cà phê... Nghe được đấy nhỉ?
Hoàng bỗng nhìn thẳng vào mắt con bé. Quả thật, mắt nó nâu, lạ thường. Cái màu
nâu yếu ớt, vàng vọt, lúc nào cũng ánh lên cái vẻ tinh ranh lém lỉnh nhưng khó mà
biết được, nó đang che giấu những gì sau đôi mắt ấy.
Hoàng buột miệng:
- Màu cà phê... Có chút ngọt của sữa nhưng chẳng ai phủ nhận được vị đắng vốn dĩ
của nó.
Nó ngây ngô hỏi lại:
- Thế thì cuộc đời em cũng sẽ đắng ngắt như cà phê, hả anh?
- À...
Hoàng như sực tỉnh. Gã không muốn gieo rắc vào đầu con bé thêm một chút nào
nữa những nỗi buồn xa xăm.

- Màu mắt rất đẹp, hiếm nữa. Mày đúng là thuộc loại thú quý rồi.
- Trêu em!
Nó nhăn mặt.
Con bé cúi mặt, thì thầm:
- Ai cũng nói mắt em nhìn buồn lắm, anh ạ!
Hoàng im lặng, điều đó không sai nhưng gã chẳng thể đồng tình với con bé. Đôi
mắt ươn ướt, mênh mang như quả cầu pha lê tiên đoán trước tương lai của nó, có gì
đó u sầu và ảm đạm. Gã bỗng phá tan sự im lặng ngột ngạt đáng sợ, giật chiếc mũ
lưỡi trai trên đầu nó, mắng:
- Con gái mà đội mũ này à? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Tịch thu!
Nó gào lên thống thiết:
- Không! Mũ màu cà phê của em! Trả lại đây...
Nó đuổi Hoàng chạy vòng quanh cái hồ nhỏ xíu, bao nhiêu muộn phiền, bao nhiêu
nỗi lo đè nén như bay biến hết. Đến khi đã mệt nhoài, nó chẳng ngại "vết bẩn",
ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Sau lưng là thảm cỏ úa khô khốc trải dài và nắng
muộn làm hồng hai gò má, mồ hôi lấm tấm trên trán. Gió từ đâu ùa tới, hất tung
mái tóc màu cà phê như đùa nghịch.
Hoàng rút điện thoại, chộp ngay khoảnh khắc môi nó hé nụ cười xinh, hai mắt híp
tịt lại, cười bay tổ quốc. Hoàng để ảnh đó làm hình nền điện thoại, có lẽ chẳng cần
thêm chút công nghệ số nào, vẫn đủ rạng rỡ cả màn hình.
Thu về ngày một rõ, cái chớm lạnh khiến người ta đôi lúc bất giác rùng mình. Dạo
gần đây Hoàng yếu hơn nhiều lắm. Gầy rộc, hai hốc mắt thâm quầng, sâu hoắm vì
thâu đêm suốt sáng thức bên những canh bạc sát phạt lẫn nhau. Không đếm được
bao nhiêu lần gã đã phải cắm xe, cắm máy, thậm chí cắm cả chứng minh thư, sổ đỏ
để "mưu sinh".

Gã muốn bỏ "nghề", muốn lắm. Gã khao khát một công việc ổn định và hợp pháp,
không cần dư giả, chỉ cần đủ nuôi con nhưng không thể... Chẳng làm gì ngoài đánh
bạc mới kiếm đủ tiền cho cả những cuộc hút chích đã ăn sâu vào máu. Phải! Gã là
một thằng nghiện cơ mà. Gã sợ soi gương, sợ nhìn thấy thân xác hoang tàn của
mình, gã vẫn có cảm xúc và một trái tim đập chậm.
Đã hơn 4h chiều, vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu. Con bé mệt hay kẹt xe, hay có
chuyện gì xảy ra nhỉ? Chẳng phải hôm nay nó hẹn đi mua bánh Trung thu sao?
Hàng loạt những câu hỏi hoang mang hiện lên trong óc Hoàng. Gã sốt ruột bấm
máy gọi. Gần hết bài nhạc chờ thì nó bắt máy.
- Anh ạ...
- Mày đang làm cái trò ma trò quỷ gì thế? Hẹn hò kiểu đấy à? Biết mấy giờ rồi
không?
Gã gắt lên bực bội.
- Em... Em bị đánh...
Hoàng hoảng hốt, hỏi dồn dập:
- Cái gì? Đứa nào đánh? Đang ở đâu? Làm sao nó đánh?
- Thằng ở lớp học ôn, kém em một tuổi. Em không yêu nó, nó cứ lằng nhằng nên
em chửi vào mặt nó. Giờ nó gọi mấy con bé ở đâu đến ấy. Chúng nó "săn" em...
- Mày đang ở đâu?
- Cổng trường Bình Minh...
Hoàng chẳng nói chẳng rằng, phi thẳng xe đến trường Bình Minh. Bụng gã sôi lên
như nham thạch trực phun trào. Gã lo cho con bé.
Bốn năm đứa con gái cùng một thằng con trai cưỡi SH lảng vảng trước cổng
trường. Thằng nhõi tóc màu rêu có cái khuyên mũi nhỏ tý hin lấp lánh và miệng
ngậm điếu Esse đen nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Hoàng nhắn tin vào máy
nó:

- Anh đến rồi, mày ra đây.
Nó ngập ngừng bước ra khỏi cổng, thằng nhõi con đứng bật dậy, mắt sáng rực như
định lao vào cho con bé ăn ngay mấy cái tát. Hoàng vòng xe ra trước mặt nó, gằn
giọng:
- Định làm gì đấy?
Thằng nhõi khựng lại như không tin vào mắt mình, thốt lên:
- Ơ... anh Hoàng...
Gã quắc mắt:
- Mày định đánh con gái à?
Thằng nhõi hậm hực:
- Con ranh này láo toét trước.
Hoàng nhìn nó, rồi quay lại:
- Cái Vy là em gái tao mà mày biết đấy, tao đã vào tù một lần rồi, thì cũng có thể
vào tù lần nữa vì nó.
Hai chữ "vào tù" như con dao nhọn găm thẳng lên trái tim Vy, nó thấy đau nhói.
Anh nó chẳng ngại phơi bày quá khứ nhơ nhớp để bảo vệ nó. Thằng nhõi không
nói được câu nào, liếc trộm Vy cay cú rồi nó vẫy mấy con bé bạn đi về.
Mắt Vy đỏ hoe:
- Cảm ơn anh...
Ôi! Hoàng sợ thấy con gái khóc, nhất là đôi mắt buồn kia. Gã pha trò:
- Con khỉ gió! Mày không biết đường gọi cho anh à? Mà anh thấy thằng cu đấy
cũng được. Đẹp trai, sáng sủa, "tối sủa" còn gì... Yêu quách đi có phải đỡ phiền
không?
Vy gạt nước mắt, nói rành rọt:
- Em không thể yêu một thằng coi con gái là những món đồ sưu tập, có được thì hả
hê, không có thì lồng lộn lên. Lại càng không bao giờ chấp nhận một thằng đàn

