
Nếu còn yêu em xin anh đừng
đau khổ
Tại sao anh lại không tin em
Trong khi em yêu anh nhiều biết mấy
Tại sao anh lại trở nên như vậy
Để tim em đau đớn hơn từng ngày
Tại sao anh buông tay em nhanh
Đẫy em ra với trăm ngàn tăm tối
Tại sao anh lại trách em tội lỗi…?
Nổi đau tàn. Em hóa kiếp lang thang
- Anh! Đừng mà…
- Cô buông tôi ra!
Gia Phong hét, mặt anh đỏ gấc vì tức giận. Đôi mắt yêu thương ngày nào
giờ bỗng nhiên chỉ còn thù hận.

- Anh! Phải tin em. Đó không phải là…
BỐPPPPPP!!!!
Một cái tát trời giáng bất ngờ quật thẳng vào mặt Vi Thuyên, cô ngã bậc
ra phía sau. Máu chảy ra khỏi khoé môi, từng giọt nhỏ rơi xuống lòng
đất. Không gian đang ồn ào bỗng im bặt.
Gia Phong bần thần, nhìn vào bàn tay của mình. Anh chưa bao giờ đánh
Thuyên, cũng như chưa bao giờ đánh ai mạnh như vậy.
Anh đau khổ. Anh bỏ chạy.
Vi Thuyên vẫn ngồi đó, cho đến khi trời u ám, mây đổ mưa. Vi Thuyên
vẫn ngồi đó, cho đến khi mưa hát vang,mua khóc thét, mưa dầm dề. Vi
Thuyên vẫn chỉ ngồi đó….
Vừa tỉnh dậy, cô đã thấy mình yên vị trong phòng bệnh, bên cạnh là cha
cô, ông đang nắm chặt lấy bàn tay con gái. Có lẽ ai đó đã tốt bụng đã

đưa cô vào nơi này và liên lạc với gia đình cô.
- Con có sao không?
- Không ạ.
- Ba biết hết rồi.
- Họ gọi về à?
- Hiệu trưởng gọi về cho ba.
- Ba tin họ không?
- Dĩ nhiên là không. Ba tin con gái mình, con sẽ không bao giờ làm
những trò ngu ngốc như thế.
- Tại sao ba lại tin con?
- Vì con là cuộc sống của ba. Con ngốc, con hãy…
- Thế tại sao anh ấy là không tin con? Anh ấy nói yêu con mà?
Vi Thuyên hỏi cha mình bằng một đôi mắt khó hiểu đến xé tâm can. Một
cái nhìn như thể hỏi rằng “tại sao người ta không thể sống nếu không
được thở”. Cha cô đau lòng, ôm chặt cô, chẳng thể nói gì hơn. Ông

không nghĩ cuộc đời lại đặt cô vào một trò chơi đốn mạt như thế. Và
ai…ai đã nhẫn tâm đến vậy???
.
“Vì anh là đàn ông, anh có lòng tự trọng. Anh sẽ không thể chấp nhận
chuyện người yêu phản bội mình. Em biết, anh đau. Em tin rằng, anh
đang đau nhiều lắm.
Nhưng tại sao, anh lại không tin em?
Và không hiểu rằng, em cũng đang rất đau đớn?
Gia Phong, tình yêu của chúng ta trong ba năm không qua được một tâm
ảnh sao?”
.
- Con nên ở nhà đến khi công an kết thúc vụ này, nhé con.
- Không cần ạ.
Vi Thuyên gấp nhẹ nhật kí khi cha cô vào phòng. Đã một tuần nay, cô
chỉ có thể giam mình trong phòng, suy nghĩ và gọi điện cho Gia Phong –
người yêu mình. Tay cô bấm nút đến đau nhức, gọi đến cháy máy nhưng
chẳng có ai bắt máy. Ngay sau cả ngàn lần gọi như thế, cô đập điện
thoại. Một cái đập mạnh bất chợt, chiếc điện thoại tan tành.

Cha cô chẳng thấy khi nào cô khóc, thật sự, ông chỉ thấy cô khóc lần
duy nhất trong bệnh viện.
Ông thấy Vi Thuyên đang có một cái gì đó thay đổi, không rõ rệt, tuy
mờ nhạt, nhưng nguy hiểm.
Ông đã giấu cô ngắt đi đường dây cáp điện thoại, vì không muốn cô phải
nghe những cuộc điện khiếm nhã với lời lẽ của những kẻ vô học.
- Ba nghĩ là cần đó, bây giờ đến trường rất nguy hiểm với con. Bọn
chúng sẽ hùa vào bắt nạt con.
- Không sao đâu. Con không cảm thấy sợ. Con cần gặp Gia Phong.
- Nếu nó yêu con, đã phải tin con.
- Nếu anh ấy không yêu con, anh ấy sẽ không tức giận…
Vi Thuyên lên giường, đắp chăn, có ý kết thúc câu chuyện ở đây. Cha cô
thở dài:
- Vậy mai cha sẽ đưa con đi.

