Người đàn bà điên
Cuộc đời vn chng ai nói trước được điều gì. Đã nghit ngã s li
gặp đắng cay…
***
Ngày ấy, ngày bố bỏ đi theo người đàn bà khác nó còn nhỏ lắm, nó mới
n 5, cái tuổi chưa đủ hiểu thế nào là nỗi đau của một người con mất đi
tình yêu thương từ người cha.
Mẹ nó thì khác. Mỗi khi nó chạy đi nô đùa với lũ bạn trong xóm về, nó
thường thấy mẹ ngồi lặng yên, thẫn thờ trên bậc thềm nhà, mắt dõi nhìn
xa xăm. Nó chỉ nghĩ “Sao chiều rồi mẹ chưa nấu cơm?” thế là nó sà vào
lòng m, nũng nịu:
- Mẹ ơi, con đói.
Mẹ nó không đáp mà quàng đôi tay sạm nâu vì sương gió ôm chặt lấy
nó, bờ vai mẹ run lên. Mẹ khóc. Phải rồi mẹ nó đang khóc, tiếng khóc
mẹ uất nghẹn nơi cô họng chứ không nức nở như nó mỗi khi bị mẹ đánh
đòn. Lúc ấy nó sợ lắm, nó cũng khóc òa lên:
- Mẹ ơi, con hư à? Con không đói nữa rồi. Huhu.
Hai mẹ con nó cứ ngồi ôm nhau mà khóc như thế. Trời chiều, ánh nắng
vàng vọt, thê lương…
Rồi những ngày sau đó, nó thấy mẹ mỗi ngày một trầm lặng, đôi mắt mẹ
trũng sâu, thâm quầng. Có lẽ khi màn đêm buông xuống mẹ nó đã chẳng
thể ngủ, thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài. Nó trẻ con, nó vẫn
không thể cưỡng lại nổi những trò chơi của lũ bạn ngoài kia và khi đêm
v, nó đã thấm mệt. Nó ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của mẹ.
Không thấy bố, thi thoảng nó có hỏi ngây ngô:
- Bố đâu hả mẹ?
- Bố đi làm xa rồi con ạ – Mẹ cố gượng cười – Con nhớ ngoan và học
giỏi cho bố vui nha.
- Dạ. – Nó trả lời nhưng trong nó dường như hình thành mt cái gì đó
hết rồi cái nhí nhảnh của tuổi thơ.
Ba năm trôi đi, mỗi ngày đôi mắt mẹ nó thêm trũng sâu là thêm mt lần
nó bớt đi thơ dại. Nó nhớ bố nhưng chưa một lần nó thấy bố trở về. Căn
nhà nhỏ lạnh lẽo vì vắng tiếng cười nói của một gia đình đầy đủ. Nó
muốn gần mẹ nhưng dường như cái mẹ cần hơn nữa là hơi thở đều đều
của bố nó hng đêm.
Lại một chiều hè trời không có nắng mà thay vào đó là những đám mây
đen, cũng là mt chiều nó không bao giờ quên được.
Tan trường, nó cùng lũ bạn ríu rít trở về nhà. Đến đầu làng, nó nghe
người ta nói mẹ nó “đang múa hát ở nhà kia kìa”. Nó chng hiểu sao mẹ
nó lại múa hát nhưng nó nghĩ, chắc điều đó là tồi tệ lắm nên người ta
mới giục nó “về nhanh lên” như vậy. “Mẹ nó đau ở đâu à?”. Nó thầm
nghĩ rồi lo lắng chạy thật nhanh về nhà.
Mọi người đứng trong sân nhà nó rất đông còn mnó đang ở giữa vòng
vây đó múa và hát rất say sưa, giọng ca ấy run run như chất chứa hàng
ngàn, hàng triu nỗi đau. Nó không thể tin nổi vào mắt mình. Chân tay
nó rụng rời, mắt nó nhòe đi.
Hàng xóm quay sang nhìn nó với ánh mắt thương hại, còn nó, nó đứng
chết trân nhìn mẹ nó. Trong đầu nó, trong tim nó lúc này chỉ có duy nhất
hai từ ” thương mẹ”. Có phải mẹ nó đã phải chịu đựng, đã phải kìm nén
quá nhiều, quá lâu không? Tại sao mẹ nó không nói ra, không giải tỏa
nỗi đau ấy để giờ đây mẹ trở nên ngây dại. Trái tim nó như có ai đó bóp
nghẹt đớn đau. Nó khóc, tiếng khóc như xé không gian. Nó hận bố nó,
nó hận cuộc đời này.
Mẹ dừng múa hát khi nhìn thấy nó. Trong khóe mắt sâu thẳm của mẹ
một dòng nước mắt mặn chát chất chứa đớn đau. Mẹ đến bên nó, bế nó
n, miệng mỉm cười “Công chúa của mẹ” rồi mẹ lại múa lại hát, quay
tròn nó trong không trung.
Mưa bắt đầu rơi…hòa cùng dòng nước mắt của hai con người…Bóng tối
bắt đầu kéo về…Mọi người cũng dần về hết.
T đó mẹ thành người ngẩn ngơ, ít nói, chẳng cười và thi thoảng lại múa
hát. Mỗi lần như thế mẹ chạy lăng xăng khắp nơi để nó phải khổ sở đuổi