
Người Mĩ làm cái gì cũng sai

Một người lính Mỹ, phục vụ trong thế chiến II, vừa trở về sau nhiều tuần chiến đấu
ác liệt ở biên giới Ðức. Anh ta được thưởng huân chương, và đang trên tàu đi về
London.
Ðoàn tàu rất đông, vì thế người lính đi suốt dọc toa tầu để tìm một chỗ trống. Chỗ
duy nhất chưa có người ngồi sát ngay một quý bà trung niên ăn vận diêm dúa và
đang được con chó của bà ta sử dụng.
Người lính mệt mỏi hỏi, "Thưa bà, tôi có thể ngồi chỗ đó được không?"
Người phụ nữ Anh nhìn người lính, khịt khịt mũi nói, "Người Mỹ các anh. Anh
đúng thuộc loại người thô lỗ. Anh không thấy là con chó nhỏ Fifi của tôi đang ngồi
à?”
Người lính bước đi, cố gắng tìm chỗ để nghỉ, nhưng sau khi đi đến cuối đoàn tàu
lại phải quay lại đứng trước người phụ nữ với con chó. Một lần nữa, anh ta yêu
cầu, "Hãy làm ơn, thưa bà. Tôi có thể ngồi ở đây được không? Tôi đang rất mệt
mỏi."
Người phụ nữ Anh nhăn mũi lại, khịt khịt, "Người Mỹ các anh. Anh không những
là thô lỗ, mà còn kiêu ngạo nữa. Nghĩ mà xem!"
Người lính không nói gì. Anh ta cúi người, tóm lấy con chó, quẳng nó qua cửa sổ
toa tàu rồi ngồi xuống ghế.

Người phụ nữ la inh lên, yêu cầu ai đó đến bênh vực bà ta và trừng phạt người lính.
Một quý ông người Anh ngồi bên hàng ghế bên kia lên tiếng, "Thưa ngài, ngài biết
đấy, người Mỹ các ngài rất hay có thiên hướng làm không đúng sự việc. Các ngài
ăn thì dùng nĩa không đúng tay. Các ngài lái ô tô thì không đúng phía trên đường.
Và bây giờ, thưa ngài, ngài vừa ném không đúng con chó ra khỏi cửa sổ."

Đặc ân
Tổng thống đang đi thăm một khu dân cư và mọi người đều diện bộ quần áo đẹp
nhất của mình. Tất cả đứng dọc hai bên đường đi để mong nhận được sự quan tâm
của ngài.
Một người dân địa phương mặc bộ quần áo đi lễ đẹp nhất của mình và đinh ninh
Tổng thống sẽ ngừng lại và nói chuyện với mình. Ông ta đứng cạnh một kẻ vô gia
cư rất hôi hám. Chợt Tổng thống đi ngang, kề vào tai gã vô gia cư thì thầm câu gì
đấy rồi đi ngang tiếp. Không thể tin được là Tổng thống lại không thèm đếm xỉa
đến mình, ông bèn đến bên kẻ vô gia cư nọ và nhanh chóng thương lượng đổi bộ
quần áo xịn của mình lấy bộ đồ rách rưới của kẻ khốn cùng, thêm tất cả số tiền
đang có trong ví.
Mặc bộ quần áo hôi hám ấy vào, ông ta chạy như bay xuống phố, vòng ra phía
trước đón đầu Tổng thống để mong có cơ hội được diện kiến và tiếp chuyện.
Vừa may Tổng thống đi đến, nhác thấy ông ta, ngài tiến lại gần, vẻ mặt cực kỳ
niềm nở làm người đàn ông như nở từng khúc ruột. Thế rồi, ngài kề vào tai ông ta
thì thầm:
- Lúc nãy ta đã bảo ngươi cút khỏi đây với mớ giẻ rách khốn kiếp này rồi mà?