
Người thầy của nó
TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM HOÀNG NGUYÊN
Đây là năm thứ hai nó được làm cô giáo đứng trên bục giảng dạy các em thơ. Năm ngoái,
ba nó đưa nó vô trường nhận công tác và được cô hiệu trưởng phân công dạy lớp 2. Và
năm học này nó lại tiếp tục dạy lớp 2. Nhớ lại năm ngoái, ở lớp nó dạy lại có mấy em học
sinh học tiếp thu bài rất chậm lại hay khóc nhè, không chịu học, buộc nó phải đi theo năn
nỉ chúng bù đầu bù cổ, tội nghiệp cho mấy đứa còn lại phải ngồi chờ cho nó vỗ về mấy
đứa kia hết khóc, xong nó mới tiếp tục giảng bài tiếp cho cả lớp.
Nhiều lần như vậy, nó cảm thấy chán nản lắm, muốn bỏ nghề ngang cho rồi. Rồi nó bật
khóc trước lớp. Học trò có đứa hiểu vì sao cô giáo khóc. Các em không dám hỏi cô giáo,
các em ấy tìm đến các bạn hay khóc nhè kia nói rằng: “Cũng tại các bạn cả đấy, các bạn
cứ khóc hoài, không chịu học nên cô giáo mình đã buồn và khóc đó”. Có những đêm nhớ
lại chuyện lớp, chuyện học trò, không ngủ được, nó nằm suy nghĩ vẩn vơ rồi sụt sùi khóc
một mình.
Có điều nó may mắn được về dạy ở trường cũ mà ngày xưa nó đã từng học tiểu học ở đấy
và được dạy chung với một số thầy cô giáo cũ đã từng dạy nó học ngày xưa. Nó cảm thấy
rất hãnh diện và tự hào về ngôi trường mà hôm qua nó đã được học và hôm nay nó lại
nhận một nhiệm vụ đầy trọng trách mà xã hội giao phó cho nó: đó là tiếp tục sự nghiệp
trồng người ở đấy. Người thầy mà nó yêu quý và kính trọng nhất đó là thầy Khang. Thầy
đã dạy và chủ nhiệm lớp nó khi ấy nó đang học lớp 3. Nó xem thầy Khang như một
người cha thứ hai của nó trong đời vậy. Nó đã từng nói với bạn bè của nó rằng: “Thầy
Khang chính là một người thầy mẫu mực, đáng kính, là một tấm gương sáng để tôi học
tập theo. Tôi nguyện sẽ nối nghiệp thầy sau này”.

Cũng vì chuyện thầy Khang - người thầy, thần tượng của nó mà đã xảy ra một sự cố lớn
đối với nó khi chập chững đứng trên bục giảng. Tất cả đều cũng do nó mà ra. Chuyện đã
xảy ra không lâu sau ngày tựu trường ở năm học vừa qua. Năm ngoái về trường, được
gặp lại thầy Khang, nó mừng lắm. Hai thầy trò đã có một cuộc trò chuyện với nhau rất
lâu. Mặc dù không được sinh hoạt chuyên môn cùng một tổ với thầy Khang, vì thầy phụ
trách khối lớp 3, nhưng có những vướng mắc khó khăn về chuyên môn cũng như các vấn
đề khác ở trường, ở lớp, nó đều tìm đến thầy để thỉnh thị, xin ý kiến tư vấn cả.
Nhiều thầy cô giáo không hiểu hết tính cách của nó nên đã không ít người nghĩ không tốt
về nó và luôn cả thầy Khang nữa. Một bộ phận thầy cô trong trường lẫn một số người bên
ngoài phao tin rằng: “Cô giáo Thanh mới về trường có những biểu hiện quan hệ không
lành mạnh với thầy giáo Khang - ông thầy đã từng dạy nó học ngày xưa. Học trò gì mà
tinh ranh, quỷ quái, gớm ghiếc quá”. Loáng thoáng nó nghe ai đó xì xầm như thế. Nó bị
sốc nặng. Nó khóc nhiều lắm. Nó viết đơn xin nghỉ việc riêng mấy hôm. Tội nghiệp học
trò của nó cứ nhao nhác dõi mắt kiếm tìm. Thầy cô nào vào lớp dạy thay cho nó, học trò
của nó hết đứa này đến đứa kia cứ hỏi không ngớt: “Cô của con đâu rồi thầy? Cô của con
đâu rồi cô? Cô giáo của con có sao không? Chừng nào cô con vào lớp với tụi con vậy?”.
Về phần thầy Khang, thầy cũng bị gia đình chì chiết khi nghe tin đồn râm ran như thế.
Với bản lĩnh của người thầy già dặn kinh nghiệm, có phẩm chất đạo đức tốt, lối sống giản
dị, trong sáng và lành mạnh, vì một phần quá bức xúc của bản thân, một phần muốn làm
sáng tỏ vụ việc để trấn an và bảo vệ danh dự cho đứa học trò cũ, một đồng nghiệp của
mình, thầy đã viết đơn khiếu nại gửi lên Ban giám hiệu và tổ chức Công đoàn nhà trường.
Rồi mọi chuyện cũng được sáng tỏ sau khi Thanh tra nhân dân nhà trường đi thực tế xác
minh báo cáo lại kết quả cho nhà trường.
Thông qua tổ chức Công đoàn nhà trường, thầy Khang đã trình bày rõ ràng mối quan hệ
thầy trò giữa thầy và nó bấy lâu nay trước tập thể Hội đồng sư phạm nhà trường. Thầy
nói: “Thanh là một đứa học trò cũ của trường cũng là đứa học trò cũ của tôi ngày xưa, tôi
dạy em học ở lớp 3. Giờ thì em đã trưởng thành và là một cô giáo mới vừa tốt nghiệp sư
phạm ra trường về đây cùng chúng ta tiếp tục sự nghiệp trồng người cho địa phương. Rất

tiếc chỉ còn tôi và một vài thầy cô khác em chỉ quen biết, nên em thường tìm đến tôi để
xin ý kiến hoặc cùng trao đổi, tháo gỡ những vướng mắc của em trong công tác chuyên
môn mà thôi.
Tình cảm thầy trò của tôi và Thanh vẫn bình thường như hồi nào tới giờ, không có gì cả,
chỉ là tình thầy trò trong sáng, cao thượng, mong quý thầy cô hãy có một cái nhìn tốt về
em, giúp đỡ em, bởi em như một chú chim non chưa thật đầy đủ lông cánh mới tập bay
giữa khoảng không còn yếu ớt, hãy cùng nâng đỡ cho em để em vững chãi hơn trong
công tác chuyên môn cũng như trong cuộc sống sau này”. Nó ngồi phía dưới nghe thầy
Khang phân trần trước tổ chức Công đoàn nhà trường, nó cảm thấy trong lòng như được
trút bỏ tất cả những lời gièm pha không tốt về nó mà thời gian gần đây dư luận đã gán ép
cho. Sau vụ việc đó, những cá nhân có ý nghĩ không tốt về nó đã đến gặp thầy Khang và
nó xin lỗi. Nó càng tỏ ra quý trọng thầy Khang hơn nữa. Nó cũng đã có cái nhìn rộng mở
hơn trong mối quan hệ giữa các đồng nghiệp với nhau trong tập thể nhà trường. Nó hứa
sẽ sống tốt và hòa đồng hơn nữa với tập thể sư phạm nhà trường.
Cuối năm học, lớp của nó lên lớp thẳng 100%, nó được đề nghị xét danh hiệu Lao động
giỏi. Nó vui mừng lắm và kể cho bạn bè nghe chuyện trường, chuyện lớp và có cả chuyện
về người đồng nghiệp, người thầy đáng kính của nó mà nó đã từng khoe ngày nào. Bạn
bè nghe kể xong, ai cũng tỏ ra “ganh tị” với nó và khuyên bảo: “Mày là một đứa học trò
có phước đức lắm đấy, được thầy giáo cũ tận tình giúp đỡ, quan tâm, dạy bảo hãy ráng
mà sống tốt, dạy tốt nhé!”. Mặt nó sướng rơn.

