
Người thứ ba

(Những tình tiết độc giả đọc dưới đây được tác giả viết lại dựa trên một câu
chuyện hoàn toàn có thật, do nữ nhân vật chính kể lại).
Nàng ngồi ở một góc phòng, đang bình thản rót chén trà thứ 2 và tung viên ô mai
mơ vào miệng, bỗng trố mắt há hốc nhìn 2 người khách một nam một nữ mới bước
vào. Mất vài giây định thần, nàng lại tiếp tục tung viên ô mai thứ 2 và nhấp ngụm
trà chát nơi đầu lưỡi, đã mất tiền đi uống thì phải thưởng thức cho triệt để.
- Chào, lâu lắm rồi không gặp em – Cô gái mới bước vào mở miệng chào nàng
trước.
Nàng đành nở nụ cười nửa miệng và lơ đãng đáp lại – Thế à. Chẳng nhớ.
Cô gái có vẻ vẫn chưa cảm thấy sự khó chịu của nàng tiếp tục hỏi:
- Dạo này em có khỏe không ?
- Yếu lắm.
- Là sao? Trông vẫn khỏe mạnh vạm vỡ kia mà.
Một nét nhăn mặt thoáng qua rồi dãn ra ngay lập tức, nhưng đủ khiến người đi
cùng cô gái kia nhận ra. Nàng lại cười:

- Thế à. Có vẻ là như vậy – Nàng chán phè cái kiểu nói chuyện xã giao cợt nhả
này. Nàng rủa thầm cái cô nàng vô duyên kia biết điều ngậm ngay cái miệng lại để
nàng còn tập trung vào chuyên môn “ăn và uống”.
Cuối cùng thì có vẻ hai bên đã hiểu tâm ý của nhau. Nàng được bình yên kiềm chế
sự bực bội dâng đầy trong lòng, cố gắng không liếc nhìn về hướng nào khác ngoài
mấy lá trà trôi lờ lững trong tách. Duỗi chân thoải mái trên chiếc chiếu hoa quét
sơn đỏ, tay gõ nhẹ những nhịp điệu theo bản nhạc đang vẳng lên trong phone, nàng
không thể không quan tâm đến một trong hai con người đang ngồi trước mặt mình,
dù lần cuối cùng gặp người ấy, cũng đã khá xa xôi.
…
Ngày ấy nàng vẫn còn là một đứa con gái hiếu thắng, chết mê chết mệt một anh
học trên nàng một khóa. Nhưng khổ sở cho nàng là chàng ta lại cũng thuộc hàng
cao ngạo công tử, có phần còn hơn cả nàng. Quen thì quen, nhưng thân sơ thì lại
khó đoán, gặp nhau chào hỏi mấy cái, thỉnh thoảng đàm đạo văn chương, chia sẻ
mấy sở thích vớ vẩn, chấm hết. Anh không có ý tiến thêm bước nào, còn em thì
cũng cùng chung chí hướng, dậm chân tại chỗ. Nhưng nàng không vội, vì cổ nhân
có câu “chậm nhưng mà chắc”, nàng yên chí vì hướng đi đúng đắn.

Thế rồi, nàng mở rộng phạm vi điều tra đến các mối quan hệ mà tiền bối kia đã
từng có, nàng quen luôn cả cô người yêu cũ của chàng.
Cô nàng chẳng xinh lung linh như nàng nghĩ, và càng không thông minh tuyệt vời
đến nỗi có thể khiến nàng phải mở trọn vẹn cả hai mắt để nhìn, được cái nàng ta
cũng nữ tính, có vẻ liễu yếu đào tơ (nhưng không thổi cái là ngã), tóm lại, nàng
vốn không có hảo cảm với những cô gái có quan hệ nhập nhằng với vị tiền bối nọ
nên không nhận xét nhiều, sợ không khách quan. Con gái vốn ích kỷ là thế đấy.
(Nguồn: Deviantart)
Những tưởng nàng biết xong để đấy, nhưng nàng lại quyết không bỏ qua cô gái

khiến nàng phải mở đến nửa con mắt để ngắm nhìn.
Nàng đã tìm hiểu nguyên nhân khiến đôi trẻ đường ai nấy đi, rồi nàng cũng thể
hiện sự đồng cảm và thương mến rồi abc… xyz… gì đấy khi biết cựu người yêu
của tiền bối vẫn chưa thể quên được tiền bối. Nàng sôi gan lộn tiết, nhưng miệng
vẫn cười nói như hoa nở, thậm chí, khi đó nàng còn tỏ ra là một cô em “trong
sáng” như nước sông Tô Lịch, miệng thì lảm nhảm tình cảm của mình chỉ là huynh
muội thông thường và có nhã ý gán ghép họ lại với nhau. Mọi việc ban đầu đi đúng
tiến triển như nàng suy đoán, tiền bối vẫn dửng dưng, còn cô nàng thì khốn khổ.
Nàng cười nhăn cười nhở, nhưng lắm lúc nghĩ lại, nàng cũng thấy mình quá tay và
quá lời, thậm chí có phần tiểu nhân, thấy cô gái kia khổ sở nàng cũng hơi mủi lòng
thả vài câu an ủi cho đỡ áy náy, nhưng nàng quyết không tự sỉ vả mình là đồ xấu
xa, vì chân lý bất hủ của nàng là “Vô độc bất trượng phu” và quan trọng là nàng đã
cưỡi lên lưng hổ thì chỉ có phóng chứ không có dừng.
Thế rồi, chẳng hiểu có phải do nàng tác động tâm lý quá đà hay hai bên lửa tình
chưa hẳn đã nguội lạnh. Cựu người yêu tuyên bố đã lại là đương kim người yêu,
đôi trẻ nối lại quan hệ bấy lâu, trở nên thân mật lúc nào mà nàng không hề hay
biết. Còn nàng thì vẫn 1 … 2 … 1…2 dậm chân tại chỗ. Phần do đọc quá nhiều
binh thư yếu lược tà ma ngoại đạo, phần do quá si tâm vọng tưởng không màng

